Chương 4687: Linh Quả
Cửa Thất Tinh tập, thiếu nam cùng thiếu nữ đang đứng sánh vai,
nhìn qua đám người rộn rộn ràng ràng như nước chảy kia, có chút thất thần.
Xa cách mười ba năm, Thất Tinh tập biến hóa rất lớn làm cho bọn hắn gần như không nhận ra nơi này, toàn bộ thị trấn trở nên lớn hơn rất nhiều, náo nhiệt rất nhiều.
Thất Tinh tập là dựa vào Thất Tinh phường mới tạo dựng lên, năm đó Thất Tinh phường chỉ là một tông môn nhị đẳng bình thường, mặc dù tại trong phạm vi ngàn dặm nó có chút uy danh, nhưng ra phạm vi này cũng không tính là gì.
Nhưng từ đại hội thu đồ đệ năm đó,sau khi Thái Thượng trưởng lão xuất hiện dẫn đến rung động, Thất Tinh phường đã nhảy lên trở thành tông môn nhất đẳng mà toàn bộ đại lục Không Gian cũng ít
có,có thanh danh lớn, tự nhiên là có khả năng hấp dẫn càng nhiều người đến đây thưởng thức, cũng bởi vậy mà Thất Tinh tập trở nên càng thêm phồn hoa.
Thiếu niên hít sâu một hơi, có chút cảm giác nhớ quê.
Mặc dù những năm này hắn ngẫu nhiên để Miêu Phi Bình xuống núi cho mẫu thân cùng bà bà mang hô ̣ mấy câu nói hoặc là lá thư, cũng biết người trong nhà đều mạnh khỏe, nhưng dù sao hắn cũng không thấy tận mắt.
Năm đó lúc rời nhà hắn chỉ là đứa bé, bây giờ hắn đã lớn lên ,trưởng thành, càng là bước lên con đường Võ Đạo, cũng không biết mẹ cùng bà bà còn có thể nhận ra mình hay không.
"Tiểu Bạch ca ca." Dường như cảm nhận được tâm tình của hắn biến hóa, Triệu Nhã nhích lại gần bên cạnh hắn, đưa tay dắt Triệu Dạ Bạch.
"Đi thôi." Triệu Dạ Bạch hít sâu một hơi, cùng Triệu Nhã sánh vai đi về phía trước.
Không bao lâu,hai người ngừng chân ở cửa ra vào của một cửa hàng nho nhỏ.
Cửa hàng này không lớn , nhưng lại cực kỳ náo nhiệt, mấy cái bàn trong mặt tiền của cửa hàng đều ngồi đầy người, thậm chí ngay cả
những bàn ngoài tiệm đều không còn chỗ ngồi, không chỉ như thế, còn có rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi.
"Là nơi này sao?" Triệu Nhã nhìn trái nhìn phải, có chút không dám khẳng định.
Nàng còn nhớ rõ khi còn bé, mỗi ngày Dương đại thúc đều mở quầy ở chỗ này, sau đó hai người bọn họ thường xuyên sẽ bị Miêu Phi Bình dẫn theo một đám trẻ con đuổi đến cùng đường mạt lộ, phải trốn vào dưới xe ba gác của Dương đại thúc, đợi cho đầu sóng ngọn gió đi qua mới dám đi ra, sau đó Dương đại thúc sẽ cho bọn hắn mỗi người một cái bánh gạo nếp, ăn say sưa ngon lành.
Bây giờ ,nơi này không có sạp hàng trên xe ba gác kia, nhưng lại nhiều thêm một cửa hàng.
"Là nơi này!" Triệu Dạ Bạch nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, hương vị trà thang cùng bánh gạo nếp vẫn quen thuộc như ngày nào, cho dù qua mười ba năm, hắn cũng chưa từng quên.
Theo lời mà Miêu Phi Bình nói, những năm này mẹ cùng bà bà tích lũy được một chút tiền tài, mua xuống một gian cửa hàng nhỏ , chuyên môn làm bánh gạo nếp, bán chạy ghê gớm.
Hắn giương mắt nhìn vài, quả nhiên chỉ thấy có bóng dáng hai người phụ nữ đang bận rộn bên trong, một người đưa lưng về phía bọn hắn
đang nướng bánh gạo nếp trên lửa than, một người khác thì đang thu thập bát đũa mà khách nhân để lại.
Dường như cảm giác được điều gì, người phụ nữ đang thu thập bát đũa kia bỗng nhiên ngẩng đầu hướng ngoài cửa trông lại.
Bốn mắt nhìn nhau,hốc mắt Triệu Dạ Bạch đỏ lên ,hắn mím môi để cho mình không khóc lên.
Người phụ nữ kia khẽ giật mình, rồi lộ ra vẻ mặt không dám tin, thả bát đũa trong tay xuống,vừa đi ra với thân thể run rẩy, vừa duỗi ra hai tay ra.
"Tiểu Bạch?" Tay của cô gái vuốt ve mặt Triệu Dạ Bạch, giống như nàng đang nằm mơ.
"Mẹ!" Triệu Dạ Bạch hít lấy cái mũi, "Ta trở về."
Trong phòng , bà bà đang bận rộn cũng quay đầu trông lại, nhìn thấy cảnh Vu Lộ đang ôm nhau cùng hai người Triệu Dạ Bạch và Triệu Nhã, vui đến phát khóc.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Nhã trở về, cửa hàng cũng đóng cửa sớm, khiến cho rất nhiều khách nhân còn xếp hàng ,chưa ăn vào bánh gạo nếp rất thất vọng, chẳng qua bọn họ đều là người trên thị trấn ,đều biết bà chủ trong tiệm có đứa một đứa con gái bái sư ở Thất Tinh phường, mà lại sư phụ của nàng còn chính là Thái Thượng trưởng
lão của Thất Tinh phường, cho nên mặc dù thất vọng, nhưng không ai dám nói thêm cái gì.
Bóng đêm giáng lâm, bà bà cùng Vu Lộ xuống bếp, làm một bàn tràn đầy đồ ăn, Triệu Dạ Bạch ăn như hổ đói.
"Mẹ, lúc nghe Miêu Phi Bình nói những năm này ngươi không có thay đổi gì, ta còn không dám tin tưởng, nguyên lai ngươi thật đúng là không có biến hóa a." Triệu Dạ Bạch vừa ăn, vừa ngạc nhiên nhìn mình chằm chằm mẹ của hắn.
Sau mười ba năm, mẹ hắn vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, giống như thời gian căn bản không lưu lại nửa điểm vết tích trên người nàng.
Vu Lộ sờ sờ gò má,tức giận trừng mắt con trai nàng một chút: "Làm sao không biến hóa, đều già đi rất nhiều."
"Không có đâu Lộ di." Triệu Nhã ở một bên lắc đầu:"Ta nhớ được khi ta còn bé ngươi chính là dáng vẻ này, nếu hiện tại hai người chúng ta cùng đi ra ngoài, nói là hai mẹ con thì khẳng định sẽ không ai tin, nói là chị em thì người khác mới sẽ không suy nghĩ nhiều."
"Hai người các ngươi lau mật trong miệng sao, vẫn biết dỗ dành mẹ vui vẻ." Vu Lộ cúi đầu cười khẽ.
Nàng cũng biết dung mạo của mình dễ dàng trêu chọc đến chuyện phiền phức, cho nên năm đó sau khi đem Triệu Dạ Bạch cùng Triệu
Nhã đưa lên Thất Tinh phường, nàng theo bà bà đi ra ngoài đều lấy khăn che mặt, căn bản không dám lấy diện mạo thật gặp người.
Dù vậy, nàng vẫn đưa tới không ít ong bướm đi ngang qua.
Chẳng qua những người dám can đảm đối với nàng nói năng lỗ mãng, thường thường còn không đi ra Thất Tinh tập, liền vô duyên vô cớ gặp vận rủi lớn.
Lần một lần hai cũng không sao,nhưng sau nhiều lần đều như vậy thì không còn ai dám nói hươu nói vượn trước mặt nàng. Thẳng đến về sau nàng mới hiểu được, con gái của mình may mắn bái vào môn hạ của Thái Thượng trưởng lão Thất Tinh phường, Thất Tinh phường đối với nàng tự nhiên là có nhiều trông nom, những tên xui xẻo kia nhất định là bị cao nhân của Thất Tinh phường âm thầm ra tay giáo huấn.
Nếu không phải như vậy, những năm này nàng nào dám lấy mặt thật đi ra ngoài?
"Đều chỉ biết dỗ mẹ các ngươi vui vẻ, liền mặc kệ bà bà đúng không?" Chu bà bà ra vẻ rất tức giận.
Triệu Dạ Bạch vội vàng nói: "Không phải vậy ,bà bà, so với mẹ ta, biến hóa của ngươi càng làm cho Tiểu Bạch không thể tin được."
Triệu Nhã cũng gật đầu mãnh liệt: "Bà bà lập tức trẻ hơn ba bốn
mươi tuổi."
Năm đó lúc nàng rời nhà, bà bà đã tuổi già sức yếu, bây giờ mười ba năm qua đi, bà bà chẳng những không có vẻ già hơn, ngược lại còn thật tuổi trẻ, ngay cả mái đầu bạc trắng kia đều biến thành màu đen, trước kia eo bà bà có chút còng xuống cũng trở nên thẳng lên, bây giờ bà bà đã khoảng trăm tuổi, nhưng tại trong mắt người không biết chuyện, bà bà nhiều lắm chỉ mới 50~60 tuổi mà thôi.
"Bà bà, những năm này ngươi cùng mẹ ta đến cùng đều ăn cái gì?" Triệu Dạ Bạch hiếu kỳ hỏi.
Theo tu vi của võ giả tăng lên, bọn họ có lẽ có thể phản lão hoàn đồng, dung nhan vĩnh trú, nhưng mẫu thân cùng bà bà rõ ràng đều là người bình thường chưa bao giờ tu hành qua, việc nhìn thấy hôm nay đã vượt quá sự hiểu biết của bọn hắn.
Bà bà bật cười nói: "Mỗi ngày chúng ta đều ăn cơm rau dưa, còn có thể ăn cái gì? Ta và mẹ ngươi cũng không biết chuyện gì xảy ra đâu, trên thị trấn đều đồn rằng bánh gạo nếp nhà ta có công hiệu trú nhan, nếu không thì việc làm ăn sao có thể hồng hỏa như thế?"
"Cùng bánh gạo nếp có quan hệ sao?" Triệu Dạ Bạch lâm vào trầm tư.
Bà bà kẹp đồ ăn cho hắn: " Ta còn có thể không biết có quan hệ hay
không sao?" Đều là đồ vật làm từ bột gạo bình thường, nào có công hiệu trú nhan gì.
Triệu Nhã cười hì hì nói: "Bánh gạo nếp có thể trú nhan hay không thì ta không biết, nhưng ta lại có chút trái cây có thể kéo dài tuổi thọ."