Chương 4722: Vị Đại Thẩm Này
Lúc đó ngay cả Từ Linh Công đều nói như vậy, Dương Khai cũng chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, thay điều đổi kiện .
Nhưng là tình huống bây giờ khác biệt, tại trong thời gian mấy chục năm này ,các đại động thiên phúc địa đã tận mắt chứng kiến đến sự huyền diệu của Thế Giới Thụ ở Tinh Giới, việc các đệ tử điên cuồng trưởng thành chính là bằng chứng tốt nhất.
Dẫn theo, việc bọn hắn cần đại lượng vật liệu có phẩm cấp cao, nếu bọn hắn muốn đệ tử nhà mình thuận lợi tấn thăng lục phẩm ,thất phẩm Khai Thiên thì tất nhiên là sẽ thỏa hiệp.
So sánh với cơ hội lịch luyện trong Tiểu Nguyên giới của các nhà, thì việc các đệ tử tấn thăng tất nhiên là quan trọng hơn.
Cho nên Dương Khai có lòng tin, lần này hắn hẳn là có thể cùng các đại động thiên phúc địa đạt thành một ít nhận thức chung !
Hành trình đi hướng Tinh Giới cùng Hư Không Địa khác biệt, Dương Khai ,Thiên Nga cùng bốn người Ngu Trường Đạo đồng hành một hai tháng rồi mới tách ra.
Bọn người Ngu Trường Đạo trực tiếp tiến về Tinh Giới,còn Dương Khai thì mang theo Thiên Nga đi hướng Hư Không Địa.
Lại sau hai tháng nữa, hai người mới phong trần mệt mỏi đuổi tới Hư Không vực.
Ngóng nhìn từ trong không gian, Hư Không Địa ở ngay bên Tinh Thị, mà Tinh Thị cũng đã khôi phục lại cảnh tượng phồn thịnh trước đây, chỗ bến đò không gian, không ngừng mà có từng chiếc bí bảo phi hành hoặc lớn hoặc nhỏ ra ra vào vào, lộ ra rất náo nhiệt.
Trên thực tế, lúc vừa bước vào Hư Không vực, Thiên Nga đã cảm nhận được sức sống của tòa đại vực này, bởi vì trong chuyến đi này,nàng đã đi qua rất nhiều đại vực, nhưng chưa bao giờ thấy qua một tòa đại vực nào náo nhiệt như vậy, thỉnh thoảng lại có bí bảo phi hành xuyên qua ở trong không gian vừa đi vừa về.
Giờ phút này,thấy được sự phồn vinh của Tinh Thị, nàng mới biết là do nơi này hấp dẫn vô số võ giả lui tới.
"Đây cũng là Hư Không Địa?" Thiên Nga ngạc nhiên dò xét. Dương Khai gật gật đầu: "Không sai, đây chính là Hư Không Địa."
Thiên Nga nhìn chằm chằm Hư Không Địa đang bị đại trận Cửu Trọng Thiên bao phủ, hình như có phát hiện: "Giống như có hơi thở của Long tộc, nhưng lại không quá thuần khiết, chẳng qua là rất cường đại!"
Dương Khai cười cười nói: "Quên cùng tiền bối nói, Hư Không Địa là tọa lạc tại trên lưng Bí Hý lão đại nhân, lão đại nhân ở chỗ này ngủ say không biết bao nhiêu vạn năm, lưng nó sinh Linh Châu, dần dần diễn hóa thành hình thức ban đầu của Hư Không Địa."
"Bí Hý!" Thiên Nga giương mi lên, thân là một thành viên của Phượng tộc, nàng tự nhiên là biết Bí Hý, chỉ là biết thì biết, nhưng lại chưa bao giờ thấy qua,nàng thổn thức nói: "Nghe qua Bí Hý thích vác nặng, có thể cõng cả tòa thế giới trên lưng, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền!"
Lúc đến gần, Dương Khai lấy ra ngọc giác, mở ra đại trận Cửu Trọng Thiên, cùng Thiên Nga đi vào.
Trên linh phong có bình đài, phân thân của Bí Hý đang ngồi xếp bằng, lông mi dài rủ xuống đến trên gối, miệng phun huyền kinh, chữ chữ như châu ngọc.
Mà ở trước mặt hắn, rất nhiều Thánh Linh đang ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận lắng nghe. Những Thánh Linh này có xuất thân từ Long tộc
của Long Đảo,có Tiểu Tiểu mang bản nguyên của Thái Nhạc, có Lưu Viêm mang Phượng Hoàng Chân Hỏa, có Loan Phượng đến từ Đông Vực của Tinh Giới, Phạm Ngô, Thạch Khôi bộ tộc, còn có Cùng Kỳ là vật cưỡi củaTuế Nguyệt Đại Đế, chủng tộc rất phong phú.
Mặc dù các Thánh Linh của Tinh Giới mang trên người bản nguyên Thánh Linh của các chủng tộc khác biệt, đều có truyền thừa, nhưng bởi vì không biết phương pháp tu hành nên bọn hắn không có cách nào tăng lên huyết mạch của bản thân, tự nhiên là khó có thể nhìn trộm truyền thừa của bản thân.
Tuy Bí Hý chỉ là long mạch chi thân, nhưng hắn có tuổi tác rất cao, kiến thức rộng rãi, thường thường thuận miệng nói một câu liền có thể để một ít Thánh Linh có chỗ lĩnh ngộ.
Những năm này nhờ hắn dạy bảo ân cần mà Long tộc đã tiến bộ rất lớn, trong đó Chúc Tình đã hóa ra chân thân, đã có long thân 500 trượng, mặc dù chưa vào danh sách Cự Long, nhưng nàng cũng có thể so với ngũ phẩm Khai Thiên.
Những Thánh Linh khác cũng đều trưởng thành, chỉ là không rõ rệt bằng Chúc Tình mà thôi.
Chính vì vậy, các tộc Thánh Linh mới có thể ưa thích tụ tập ở chỗ Bí Hý, lắng nghe hắn dạy bảo.
Bỗng nhiên, Bí Hý ngẩng đầu nhìn lên trời, lộ ra vẻ kinh ngạc, chầm chậm đứng dậy, cất cao giọng nói: "Khách quý giáng lâm, không có từ xa tiếp đón!"
Đám người nghe vậy ngẩng đầu nhìn thì thấy hai tia sáng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi xuống trước mặt đám người.
Một người là Dương Khai đã không lộ mặt qua mấy chục năm, người còn lại là một cô gái mặc áo trắng như tuyết mà bọn hắn chưa từng thấy qua.
Đôi mắt đẹp của Chúc Tình sáng lên,nàng nhìn Dương Khai với ánh mắt ẩn ý đưa tình, nhưng nơi đây là chỗ đông người, mặc dù trong lòng nàng nhớ mong vạn phần, cũng khó mà làm ra cử động quá thân mật.
Tiểu Tiểu cùng Lưu Viêm thì mặc kệ nhiều như vậy, hai người đã đi theo Dương Khai từ lúc hắn còn nhỏ yếu cho đến nay, có thể nói bọn họ là một trong những người đã đi theo hắn lâu nhất.
Tiểu Tiểu rất nhanh liền lẻn đến trước mặt Dương Khai, dùng cả hai tay, thuận theo quần áo Dương Khai bò lên trên đầu vai, đặt mông ngồi xuống, rất đắc ý.
Lưu Viêm thì chạy đến trước mặt Dương Khai, mở ra cánh tay, ngửa đầu,ra vẻ đáng yêu nói : "Chủ nhân ôm một cái!"
Dương Khai đưa tay gõ vào đầu của nàng: " Nói chuyện bình thường lại!"
Mặc dù bởi vì một chút cơ duyên, Lưu Viêm từ khí linh hóa thành thực thể,nhưng là nàng vẫn luôn duy trì hình tượng của bé gái, giờ phút này nàng cố ý làm như vậy, cũng có vẻ rất ngây thơ chân thành.
Bị Dương Khai gõ một cái, hai mắt nàng lập tức mịt mờ nước mắt, nàng quật cường giơ cánh tay: "Ôm một cái!"
Dương Khai thở dài, xoay người đưa tay đem nàng bế lên, Lưu Viêm lập tức thỏa mãn ôm lấy cổ Dương Khai, đem cái đầu nhỏ lệch qua chỗ phần gáy của hắn, khóe mắt đều treo ý cười.
Chúc Tình cười híp mắt, phun trào sát cơ!
Hai người Tiểu Hồng cùng Tiểu Hắc bị Dương Khai mang ra từ Thái Khư cảnh, bởi vì dùng Long Huyết Đan lâu dài mà trưởng thành, lại bị Bí Hý chỉ điểm hoá hình ,thấy thế cu ̃ng cùng nhau đi lên, một trái một phải mở ra cánh tay: "Chúng ta cũng muốn ôm một cái!"
Khi nói chuyện, Tiểu Hắc chảy nước miếng đầy đất, mặt đất lập tức bị ăn mòn truyền ra âm thanh xoẹt xẹt, nhìn thấy mà giật mình.
Khuôn mặt nhỏ của Lưu Viêm hơi ửng đỏ, từ trên cao nhìn xuống hai người, đầy vẻ khinh thường.
Nàng bỗng nhiên quay đầu, hướng Thiên Nga nhìn lại, thấp giọng hỏi bên tai Dương Khai: "Chủ nhân, vị bác gái này là ai a?"
"Bác gái?" Thiên Nga đang hăng hái nhìn qua Lưu Viêm, cùng là Phượng tộc, nàng vừa đến nơi đây liền nhận ra Phượng Hoàng Chân Hỏa trong cơ thể Lưu Viêm, bản nguyên chi lực kia so với Loan Phượng chỉ có một ít huyết mạch của Phượng tộc khác biệt, có thể xác định là bản nguyên cực kỳ thuần chính của Phượng tộc!
Nghe Lưu Viêm nói như vậy, khóe mắt nàng nhịn không được nhảy một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiểu cô nương thật sự là đáng yêu, quả nhiên là người gặp người thích a!"
Lúc nói chuyện, nàng đưa tay nắm khuôn mặt nhỏ của Lưu Viêm, dùng sức vặn một cái, cắn răng nói: "Đây là người thừa kế bản nguyên của Phượng Hậu?"
Dương Khai toát mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng lắc đầu nói: "Không phải nàng, là một người vợ của ta, không ở chỗ này, chắc là nàng đang bế quan."
Thiên Nga khẽ vuốt cằm: "Vậy là tốt rồi!" Nàng khẽ cười duyên nhìn qua Lưu Viêm, buông tay ra, vỗ vỗ đầu của nàng: "Bác gái -ta tên là Thiên Nga, cùng một tộc với ngươi, về sau bác gái sẽ chăm sóc thật tốt cho ngươi."
Lưu Viêm đem đầu bỏ qua một bên, ném cho Thiên Nga một cái ót, một bộ tư thế ngươi tính là thứ gì! Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng có một dấu vết đỏ tươi.
"Nguyên lai là Thiên Nga sư muội, thất kính thất kính!" Thấy bầu không khí trở nên lạnh lẽo, Bí Hý vội vàng nhảy ra hoà giải.
Thiên Nga nhẹ nhàng thi lễ: "Gặp qua Bí Hý sư huynh!" "Sư muội đến từ tổ địa?" Bí Hý hỏi.
Dương Khai kinh ngạc nhìn qua Bí Hý: "Lão đại nhân biết tổ địa?"
Bí Hý cười ha ha: "Sống lâu rồi, chuyện như vậy, tự nhiên là đều biết một chút. Ta từng đi qua tổ địa một chuyến, ở lại chút thời đại rồi trở về."
Thiên Nga ngạc nhiên nói: "Vì sao ta không có ấn tượng chút nào?" Bí Hý thản nhiên nói: "Đây là việc đã xảy ra rất nhiều năm trước."
Thiên Nga lặng yên một lúc rồi gật đầu: "Quả nhiên là từ rất nhiều năm trước." Nếu Bí Hý nói hắn đi qua tổ địa, vậy tất nhiên là hắn đã thật sự đi qua, nhưng nàng lại không có ấn tượng, điều này nói rõ lúc Bí Hý ở đó, nàng còn chưa ra đời!Chuyện này hoàn toàn có thể đã xảy ra từ vài vạn năm trước đó.
" Bây giờ Tổ địa như thế nào, vẫn là như cũ sao?" Bí Hý hỏi.
Thiên Nga khẽ cười nói: "Tổ địa có biến hóa rất lớn, dăm ba câu cũng nói không rõ ràng được tình huống cụ thể, lúc rảnh rỗi, ta sẽ cùng sư huynh cẩn thận nói qua."
"Ừ!" Bí Hý gật đầu.
Dương Khai đem Lưu Viêm để xuống, mở miệng nói: "Ta không biết lúc lão đại nhân đi tổ địa là tình huống như thế nào, nhưng bây giờ tổ địa đã biến đổi rất lớn, lần này Thiên Nga tiền bối theo ta tới đây, chính là muốn đem tất cả Thánh Linh ở Hư Không Địa mang đi tổ địa, dù sao ở nơi đó, bọn hắn có thể trưởng thành nhanh chóng hơn, cũng có cơ hội lấy được truyền thừa từ bản nguyên của mình."
Bí Hý nghe vậy ,nói: "Tổ địa có Côn tộc, nếu Long tộc ở Hư Không Địa đi qua. . ."
Dương Khai cười nói: "Không cần phải lo lắng, Phượng tộc sẽ chăm sóc bọn hắn, vả lại ta cũng gặp qua Côn tộc, đạt thành mội ít hiệp nghị với bọn hắn."
Bí Hý giật mình nói: "Như thế thì tốt quá, những năm này ta đã từng muốn đem việc ở tổ địa báo cho ngươi, nhưng lại bởi vì kiêng kị Côn tộc sinh tồn ở trong tổ địa, nên ta vẫn luôn không nói rõ, nếu bây giờ ngươi đã sắp xếp thỏa đáng thì đem bọn hắn đưa qua xác thực là một chuyện tốt."
"Lão đại nhân phí tâm!" Dương Khai gật đầu, trước đó hắn cũng có chút khó hiểu, theo đạo lý mà nói, Bí Hý nhất định là biết tổ địa, nhưng trải qua nhiều năm như vậy hắn chưa bao giờ tiết lộ qua. Bây giờ mới biết, không phải hắn không nghĩ, mà là hắn còn kiêng kị Côn tộc.
Long tộc ở Hư Không Địa thực sự quá yếu ớt, tùy tiện đem bọn hắn đưa đi tổ địa, sẽ chỉ như đưa dê vào miệng cọp, thà rằng như vậy, còn không bằng không nói.
Chẳng qua hiện nay Dương Khai đã sắp xếp thỏa đáng, càng là có cường giả như Thiên Nga đến đây tiếp ứng, cũng không có gì không yên lòng.
Mấy người đang nói chuyện, bỗng nhiên một tia sáng từ phương xa chạy nhanh đến, chớp mắt đã đến gần, lộ ra một bóng người nở nang xinh đẹp.
Thiên Nguyệt Ma Chu, Chúc Cửu m!
Nàng bế quan quanh năm tại Hư Không Địa, bình thường sẽ không lộ diện, ngay cả Dương Khai muốn gặp nàng đều khó như lên trời, cũng chỉ có Phiến Khinh La mới có thể thường thường nhìn thấy nàng.
Giờ phút này ,sở dĩ nàng đến đây, hiển nhiên là đã nhận ra hơi thở
Thánh Linh của Thiên Nga, tò mò đến đây tìm tòi.
Nhiều năm không thấy Chúc Cửu m, Dương Khai rõ ràng cảm giác được hơi thở của nữ nhân này càng thêm thâm thúy cường đại.
Nàng vốn là Thánh Linh đã trưởng thành, chẳng qua bởi vì nàng bị Dương Khai mang ra từ trong Thái Khư cảnh, không thích ứng được với thiên địa quy tắc của thế giới bên ngoài, cho nên vẫn luôn không phát huy được toàn bộ thực lực.
Dù là như vậy, năm đó nàng cũng đã có thể tuỳ tiện nghiền ép thất phẩm Khai Thiên, bây giờ nàng chắc hẳn là đã có thực lực bát phẩm khai thiên.
"Phượng tộc?" Chúc Cửu m nghiêm túc dò xét Thiên Nga, rồi kinh ngạc lên tiếng.