Chương 4811: Luân Hồi
Trong Luân Hồi các, cổ thụ che trời vô số, từng đại thụ kia cành lá rậm rạp, mấy người ôm không hết, sương trắng mờ mịt chầm chậm bay bay, vào trong đó, không khỏi để cho người ta sinh ra cảm giác kỳ diệu như đặt mình vào mộng cảnh.
Dương Khai dạo bước hành tẩu giữa khu rừng, vô thanh vô tức.
Từng cổ thụ che trời thõng xuống ngàn vạn cành, không có gió, lại đang nhẹ nhàng đung đưa, phảng phất hoan nghênh những khách nhân tiến vào nơi này.
Đại đa số cổ thụ thân cây đều chỉ mấp máy, chỉ có số ít cổ thụ mới có thân hình thành hốc cây có thể dung người.
Cổ thụ nơi này có phân hai loại, không nói tới những cây không có hốc, đối với những cây có hốc, có một số vị trí xuất hiện hốc tại rễ cây, một số còn lại thì hốc xuất hiện tại vị trí eo.
Tất cả đệ tử tiến vào nơi đây đều phải tiến vào những khe kia, tọa
xuống trong thân cây, mượn nhờ lực lượng thần bí trong rừng cây này, như vậy mới có thể vào trong Luân Hồi các, lịch luyện luân hồi, ma luyện tâm cảnh.
Những điều này ba ngày trước Dư Hương Điệp đã cẩn thận nói với Dương Khai.
Cho nên hắn biết vị trí những khe tại eo cây là nơi nữ đệ tử tiến vào, mà vị trí rễ cây, thì là nơi nam đệ tử tiến vào.
Thoạt nhìn cả hai không có khác nhau bao nhiêu, nhưng trong đó lại đều có khác biệt, nếu lựa chọn có sai là không thể tiến vào Luân Hồi các.
Nữ đệ tử khi tiến vào nơi đây, bày độ khó cho tâm chướng, cu ̃ng có quan hệ với vị trí cổ thụ, càng đi vào chỗ sâu, độ khó tâm chướng càng cao.
Những người tâm chướng chỉ là tam sinh tam thế kia, tùy tiện tìm một gốc cây bên ngoài là được, không tất yếu xâm nhập trong đó.
Khúc Hoa Thường bày tâm chướng tuyệt đối không chỉ tam sinh tam thế, cho nên Dương Khai cảm thấy mình nên tới chỗ sâu.
Nam đệ tử tiến vào nơi đây, xâm nhập khoảng cách bao nhiêu không có bao nhiêu quan hệ, nhưng hắn là muốn mình ở gần Khúc Hoa Thường.
Mặc dù hắn cu ̃ng không rõ Khúc Hoa Thường ẩn thân trong cổ thụ nào.
Sau nửa canh giờ, Dương Khai đã tới chỗ sâu, trước mặt là một cổ thụ ngăn đường đi, chỗ rễ cây có một hốc cây có thể dung người, cành vũ động không ngớt, Dương Khai đang chuẩn bị tiếp tục thâm nhập sâu, chợt bộ pháp dừng lại, quay đầu nhìn lại bả vai mình.
Trên đầu vai, một cành cây rủ xuống, uốn lượn, phảng phất hóa thành tay nhỏ, ôm lấy hắn.
Dương Khai không động đậy, mà xoay người, bước đến hốc cây cổ thụ đó.
Luân Hồi các là luyện tâm, coi trọng nhất chính là tâm ý, trước đó Dư Hương Điệp căn dặn hắn hết thảy thuận theo tự nhiên, bây giờ Dương Khai chính là đang làm vậy, thuận theo tự nhiên.
Vào hốc cây kia, Dương Khai ngồi xếp bằng.
Hốc cây diện tích không nhỏ, hắn ngồi trong đó cũng không cảm thấy chen chúc, mà chỉ chốc lát tĩnh khí ngưng thần, hốc cây bỗng nhiên chầm chậm nhúc nhích, rồi từ từ khép lại, sau đó hoàn toàn khép kí.
Mà nhìn từ bên ngoài, cổ thụ này đã không có vết tích từng có hốc cây.
Suy nghĩ lung tung, Dương Khai cẩn thủ tâm thần, không chống cự.
Nháy mắt sau, thần hồn phảng phất thoát xác, xuyên qua một ngũ thải ban lan thông đạo, thông tới vùng đất xa xôi không biết kia.
Hết thảy đều giống như Dư Hương Điệp nói, cho nên Dương Khai lẳng lặng chờ đợi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, dường như chỉ là trong nháy mắt, lại như là đã qua ngàn vạn năm, trước thông đạo ngũ thải ban lan kia bỗng nhiên xuất hiện một vầng ánh sáng.
Ánh sáng cấp tốc phóng đại, rất nhanh bao phủ toàn bộ tầm mắt.
Cùng lúc đó, Dương Khai chợt phát hiện thần hồn phiêu đãng đã có nơi đặt chân, một lần nữa có một thân thể.
Bên tai truyền đến tiếng đao kiếm va chạm, đinh đinh đang đang bên tai không dứt, náo nhiệt đến cực điểm, bốn phía càng truyền đến từng tiếng reo hò gọi tốt.
Dương Khai giương mắt nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện mình đang đứng phía dưới một chỗ lôi đài, bốn phía lít nha lít nhít người, mà trên lôi đài kia, hai bóng người đang giao thủ, đánh túi bụi.
Dương Khai quan sát một lát, phát hiện chiêu thức hai người này dùng mặc dù trông có vẻ như tinh diệu, nhưngg vẻn vẹn chỉ là chiêu
thức, cũng không có bao nhiêu lực lượng chất chứa trong đó.
Hắn nhíu mày, yên lặng cảm thụ, thể nội có một cỗ lực lượng kỳ lạ chảy trong kinh mạch, nguồn lực lượng này không phải linh lực, nhưng đại khái tương tự linh lực.
Để Dương Khai hơi không hài lòng lắm là lực lượng này thật sự quá yếu ớt, chỉ tương đương với một Khai Nguyên cảnh tam tầng.
Không đợi hắn thời gian cẩn thận quen thuộc cơ thể mới, thanh âm huyên náo bốn phía lại lần nữa cuốn tới, hai người trên lôi đài đã phân ra được thắng bại.
Hai người cũng không phải sinh tử chi đấu, một người trong đó cao hơn một bậc, một người khác kỳ soa một chiêu, ôm quyền nói một câu mỗ gia tài nghệ không bằng người cam bái hạ phong, đối phương về một câu đã nhường, nhìn từ bề ngoài hòa thuận vui vẻ.
Đây chính là chân chính Luân Hồi các, cũng có thể xưng là Luân Hồi giới!
Trong Luân Hồi các đã bao hàm vô số Luân Hồi giới, mỗi người tiến vào Luân Hồi giới đều có tình cảnh không giống nhau, mà từ hoàn cảnh trước mắt, Dương Khai có thể suy đoán ra tiêu chuẩn Võ Đạo Luân Hồi giới này rất thấp, cũng không có quan hệ gì, mục đích hắn tới đây là vì Khúc Hoa Thường, cũng không phải là như lần trước
tiến Tiểu Nguyên giới lịch luyện cần phải tranh bá thiên hạ, đoạt được Thần Binh.
Võ lực cao thấp kỳ thật quan hệ không lớn.
Hắn có thể xác định là Khúc Hoa Thường nhất định cũng trong Luân Hồi giới này, thế nhưng nên đi chỗ nào tìm người, hắn không hiểu ra sao.
Lôi đài chi chiến này hắn không có hứng thú gì, việc cấp bách là dò xét phong thổ nơi đây, tìm kiếm bóng dáng Khúc Hoa Thường.
Nhưng mà hắn mới vừa quay người bước ra ngoài, trên lôi đài kia, một lão tử râu dê bưng lấy một tấm lụa vàng đi ra, nhìn lướt qua phía dưới, trong miệng quát to: "Trận chiến tiếp theo, Dương Khai, Lữ An Quốc!"
Dương Khai quay đầu nhìn lại lôi đài, lông mày hơi nhíu.
Một thân ảnh khôi ngô từ trong đám người phía dưới nhảy ra, mấy bước đến trên lôi đài, thân thể giống như thiết tháp đập xuống khiến lôi đài đều phải rung trấn, nam tử lưng gâ ́u ánh mắt bễ nghễ quan sát phía dưới, một tay xé toang áo của mình, lộ ra lông ngực đen thùi lùi, khiêu khích nói: "Dương Khai đâu? Mau tới nhận lấy cái chết!"
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng, nghĩ thầm nguyên lai đây
chính là thuận theo tự nhiên Dư Hương Điệp nói tới a!
Phương thức lịch luyện tại Luân Hồi các có chỗ tương đồng Tiểu Nguyên giới, mình tiến vào Luân Hồi giới này, giới này giao cho mình một thân phận mới, mà danh tự cũng không hề biến hóa, vẫn gọi Dương Khai.
Hắn đang phát sầu không biết nên tìm hiểu manh mối về Khúc Hoa Thường kiểu gì, nhưng giờ xem ra, lôi đài chiến có liên quan gì đó với nàng.
Dương Khai quay người, bước lên lôi đài, từng bước một không nhanh không chậm.
Đám người bốn phía chủ động tách ra.
Đến trước lôi đài cao hơn nửa người kia, Dương Khai dùng sức lật dây chặn đi lên, đám người vây xem phía dưới lập tức được tràng cười vang.
Tất cả người lên lôi đài, đều nghĩ trăm phương ngàn kế biểu hiện thân pháp tinh diệu của mình để người vây xem ăn no thỏa mãn, ngu dốt đi lên như Dương Khai này thật sự là lần đầu nhìn thấy.
Trên lôi đài, hai mắt Lữ An Quốc trừng như chuông đồng, nhìn qua Dương Khai tay chân lèo khèo, yếu đuối, nhếch miệng nhe răng cười: "Ngươi chính là Dương Khai?"
Tay trái đỡ lấy một thanh đao mỏng bên hông, đao này hắn cũng chỉ vừa mới phát hiện, treo ở nơi hông trái, xem ra trong Luân Hồi giới này, thân phận của mình là một tên đao khách.
Mmặc dù hắn cũng chưa từng tu hành qua đao pháp gì, nhưng thực lực tu vi đến trình độ này, đã nhất pháp thông vạn pháp thông.
Tay trái đỡ đao, Dương Khai lộ ra dáng tươi cười ôn hòa, gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Trong mắt hiện lên hung mang, Lữ An Quốc quát chói tai: "Một quyền đánh nổ ngươi!"
Lúc thét lên, thân hình khổng lồ đã chạy như bay đến, một chữ cuối hạ xuống, nắm đấm to như nồi đất lớn đã oanh đến trước mặt Dương Khai.
Dương Khai mới đến, đối với hết thảy chỗ này đều cực kỳ lạ lẫm, vì cố ý muốn thí nghiệm tiêu chuẩn Võ Đạo người khác chênh lệch bao nhiêu so với mình, cho nên đối mặt một kích này, hắn không có suy nghĩ tránh né.
Đối với người khác, hắn tựa như là bị sợ choáng váng, kinh ngạc đứng tại chỗ.
Oanh một tiếng, toàn bộ lôi đài cũng run lên ba run. Lữ An Quốc ra một kích thế không thể đỡ không thể lấy được hiệu
quả vốn có, dưới nắm tay đủ để đánh chết một con hổ kia, Dương Khai điện quang hỏa thạch đánh ra một quyền, đối cứng với hắn.
Kết quả chính là cả người Dương Khai không tự chủ được thối lui về sau, rút lui thẳng đến tận chỗ biên giới lôi đài, một cước đạp mạnh xuống, cưỡng ép định trụ thân thể của mình, tấm ván gỗ bốn phía lập tức xuất hiện đầy vết rạn.
Mà Lữ An Quốc chỉ là lui về phía sau ba bước đã ổn định lại, hơi kinh ngạc nhìn Dương Khai.
Đám người vây xem càng phát ra một tiếng kinh hô, những người trước đó chế giễu Dương Khai đều đầy rẫy khiếp sợ nhìn hắn.
Trên lôi đài, hình thể hai người chênh lệch to lớn, tất cả mọi người coi là vừa đối mặt liền có thể phân ra thắng bại thậm chí sinh tử, ai ngờ Dương Khai trông nhỏ yếu thế mà đỡ được một quyền của Lữ An Quốc, cố nhiên chật vật đến cực điểm, lại thật đã đỡ được.
Đối với người vây quanh, náo nhiệt càng lớn càng thích mắt, tranh đấu nghiêng về một bên không có chút thú vị gì, cho nên mắt thấy Dương Khai lui mà không ngã, lúc này phát ra tiếng khen, cổ vũ cho hắn.
Lữ An Quốc nhăn mày lại, khoe khoang khoác lác không thể toại nguyện, để hắn không còn mặt mũi, hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử coi như có chút bản sự, cản mỗ gia một quyền, ta xem ngươi có thể cản hai quyền, ba quyền hay không!"
Hắn di chuyển, bước chân rầm rầm lao tới Dương Khai.
Mà thông qua một kích vừa rồi, Dương Khai đã đại khái đã đoán được thực lực của mình, so với Lữ An Quốc, thực lực hắn không kém nhiều, có khoảng cách chỉ là lực lượng thân thể, cho nên hắn mới chịu thiệt.
Dương Khai dở khóc dở cười, đã bao nhiêu năm, chẳng mấy ai có thê ̉để hắn thua thiệt trên lực lượng nhục thân, đến Luân Hồi giới lại phải nếm cảm giác mới.
Bản thân đã ở bên bờ lôi đài, nếu lui sẽ xuống dưới luôn, cho nên đối mặt Lữ An Quốc, Dương Khai lắc người trực tiếp nghênh kích.
Đao mỏng ra khỏi vỏ, một vầng sáng hiện lên, kinh diệu thiên địa, hai bóng người lướt qua nhau, Dương Khai chầm chậm thu đao.