Chương 4840: Giết Thánh Nữ
Nhưng hôm nay xem ra, tiến triển cũng không quá thuận lợi.
Một thế này cửa lòng Khúc Hoa Thường không phải dễ dàng mở ra như vậy, ở chung được mấy tháng, Dương Khai đã có chỗ phát giác.
Một thế này mặc dù nàng vẫn là nữ tử, dưới trướng Bạch Liên lão mẫu biểu hiện nhu thuận nghe lời, nhưng là một nữ tử vô cùng có dã tâm, loại dã tâm này nóng như mặt trời, là thứ Dương Khai chưa từng thấy qua.
Trước đó nàng bị Dương Khai bắt được, biểu hiện ẩn cư mấy tháng trong sơn dã, có lẽ là ngụy trang, có lẽ là chân tình bộc lộ. Nhưng sau khi nàng trùng hoạch tự do, dã tâm che giấu kia lại lần nữa hiển lộ cao chót vót.
Bạch Liên giáo được Dương Khai cùng Lạc Thính Hà gia nhập, như hổ thêm cánh, hai người vốn là vài cường giả đỉnh cao trên đời này, có hai người này liên thủ, thiên hạ ít có người có thể chống lại.
Không ngừng mà có tin tức cao tầng Hạo Khí điện bị ám sát truyền ra, trên dưới Hạo Khí điện tâm loạn hoảng sợ.
Lúc này, nếu thất đại môn phái có thể đồng tâm hợp lực, chưa hẳn không thể vượt qua nan quan này. Nhưng mà bởi vì chuyện của Dương Khai, toàn bộ Thần Sách phủ đều bị bài xích, liên đới lấy Thúy Yên môn, nơi Lạc Thính Hà xuất thân cu ̃ng bị đãi ngộ như nhau.
Lại thêm tân điện chủ Dư Hưng Châu bị giết, giờ Hạo Khí điện đã như rắn mất đầu, toàn bộ Hạo Khí điện đúng là một mảnh hỗn loạn.
Bạch Liên lão mẫu chính là ở thời điểm này quả quyết xuất thủ, suất lĩnh đông đảo giáo đồ Bạch Liên, lần thứ nhất trong trăm năm qua trùng trùng điệp điệp, quang minh chính đại cường công tổng đàn Hạo Khí điện.
Trận chiến này đánh tới nửa tháng, song phương tử thương khó mà tính toán.
Hạo Khí điện đại bại thua thiệt, tổng đàn đổi chủ, cường giả thất đại phái còn sống phân tán trốn chạy, lẻn về trong tông môn mình, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Trận chiến này, Bạch Liên giáo triển hiện ra lực lượng khiến thiên hạ chấn động, tại dĩ vãng, Bạch Liên giáo đều là từ một nơi bí mật gần
đó lặng lẽ hành động, như chuột vậy, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mặc dù mọi người đều biết Bạch Liên giáo phát triển không ít giáo đồ, nhưng cụ thể có bao nhiêu, ai cũng không rõ ràng.
Lần này lại đã chân chính thấy được.
Lúc cường công tổng đàn Hạo Khí điện, Bạch Liên giáo đồ giống như là thuỷ triều cuốn tới, lít nha lít nhít, đơn giản không thể đếm hê ́t đươ ̣c.
Bạch Liên giáo uy danh đại chấn!
Bạch Liên lão mẫu cũng làm được chuyện mà trăm năm qua, các đời giáo chủ trước chưa bao giờ làm được— chiếm được tổng đàn Hạo Khí điện.
Trăm năm qua, Bạch Liên giáo từng có ba lần trực diện tiến đánh tổng đàn Hạo Khí điện, nhưng đều không ngoại lệ tất cả đều thất bại, một lần thảm trọng nhất là ngay cả giáo chủ Bạch Liên thời đó đều bỏ mình tại chỗ.
Mà trận chiến thắng lợi, chiếm tổng đàn Hạo Khí điện, cũng đẩy uy vọng Bạch Liên lão mẫu lên đến đỉnh phong.
Từ đó, Bạch Liên giáo cũng có tổng đàn thuộc về mình, chính là ngay phía trên di chỉ tổng đàn Hạo Khí điện, quang minh chính đại ngồi trên tầm mắt thế nhân, không còn phải che che lấp lấp giống
như trước nữa.
Mà trong trận chiến này, Dương Khai cũng ra khí lực cực lớn, cao thủ Hạo Khí điện chết trong tay hắn tối thiểu cũng có 20 người, lập xuống bất thế chi công giúp Bạch Liên giáo chiếm cứ tổng đàn, đánh bại Hạo Khí điện.
Cũng tận đến giờ phút này, Bạch Liên lão mẫu mới tính hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Bởi vì có hắn, địa vị Khúc Hoa Thường trong Bạch Liên giáo được đề cao thật lớn, trong giáo vốn còn có mấy vị Thánh Nữ khác có thể chống lại nàng, nhưng mà bây giờ trong tất cả Thánh Nữ, nàng đã xem như nhất chi độc tú, Bạch Liên lão mẫu càng coi trọng đối với nàng, mặc dù không hề nói gì, nhưng tất cả Bạch Liên giáo đồ đều cảm thấy, nàng chính là người thừa kế chức vị giáo chủ đời tiếp theo.
Bạch Liên giáo tiệm thịnh, trên đại lục, rất nhiều trung tiểu môn phái trước đó phụ thuộc Hạo Khí điện, đều nhao nhao cải đầu môn đình, đến với Bạch Liên giáo tuyên thệ hiệu trung.
Lực lượng Bạch Liên giáo dần lớn mạnh như quả cầu tuyết.
Thời gian qua mấy tháng, Dương Khai đi mà quay lại, một lần nữa về tổng đàn quen thuộc này, mỗi ngày theo Khúc Hoa Thường ra ra vào
vào, một tấc cũng không rời.
Tất cả giáo đồ Bạch Liên giáo đều biết, vô luận Khúc Hoa Thường có yêu cầu gì, hợp lý hay không hợp lý, Dương Khai đều sẽ thỏa mãn nàng.
Mà Khúc Hoa Thường co ́thể có địa vị như hôm nay, có thể nói hơn phân nửa quy công cho Dương Khai xuất lực, nếu không có hắn, mấy lần ám sát trước đó tuyệt không có khả năng hoàn thành nhẹ nhàng như vậy, không thể tạo thành sự chèn ép đối với cao tầng Hạo Khí điện, tranh đấu giữa Bạch Liên giáo cùng Hạo Khí điện cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
Địa vị tăng lên, được Bạch Liên lão mẫu coi trọng, để dã tâm Khúc Hoa Thường càng bành trướng, trong toàn bộ Bạch Liên giáo, nàng cơ bản đã là dưới một người, trên vạn người.
Trong hành lang, Dương Khai cùng Tiểu Hà đứng sau lưng Khúc Hoa Thường, bước nhanh đến phía trước.
Đối diện là một nữ tử xinh đẹp thướt tha, dẫn hai hộ vệ đi tới.
Ánh mắt hai nữ tử va chạm giữa không trung, nữ tử xinh đẹp thướt tha kia mỉm cười, gật đầu chào hỏi: "Khúc muội muội."
Khúc Hoa Thường nở nụ cười xinh đẹp: "Điền tỷ tỷ!" Nữ tử xinh đẹp thướt tha này, là một trong những Thánh Nữ Bạch
Liên giáo, trước khi Khúc Hoa Thường thanh danh quật khởi, nàng là giáo Thánh Nữ xuất sắc nhất, vô luận là tướng mạo hay thực lực đều mạnh hơn Thánh Nữ khác, được Bạch Liên lão mẫu coi trọng nhất.
"Khúc muội muội đi đâu zở?" Điền Tiệp lo lắng mà hỏi thăm.
Khúc Hoa Thường trả lời: "Mới từ chỗ giáo chủ trở về, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, tỷ tỷ là muốn tới chỗ giáo chủ sao?"
Điền Tiệp hé miệng cười nói: "Không có đâu, trong lúc rảnh rỗi đi dạo bốn phía, trước kia cảm thấy rất tổng đàn Hạo Khí điện này thần bí, bây giờ xem ra cũng không có gì đặc biệt."
"Không được sẽ cảm thấy thần bí, đạt được rồi cũng chỉ thấy không gì hơn cái này." Khúc Hoa Thường nhẹ nhàng cười.
Điền Tiệp như có điều suy nghĩ nhìn nàng, khanh khách một tiếng: "Khúc muội muội nói có đạo lý, mà thần bí hay không thần bí, sau khi chiếm được mới có thể biết, muội muội cảm thấy thế nào."
"Đu ́ng vâ ̣y a." Khúc Hoa Thường gật gật đầu, chợt lạnh mặt xuống, "Nghe nói tỷ tỷ cảm thấy rất hứng thú đối với hộ vệ của ta?"
Điền Tiệp vẻ mặt kinh ngạc: "Muội muội từ nơi nào nghe được tin đồn này? Người trong giáo đều biết, hắn là người của ngươi, tỷ tỷ ta sao lại có ý đồ với hắn?"
Khúc Hoa Thường khẽ cười nói: "Thật sao? Vậy sao hôm qua còn có
người nửa đêm canh ba không ngủ được, thân thể trần truồng chạy đến phòng của người khác?"
Điền Tiệp lập tức hiện đầy thần sắc nổi giận, hung tợn trừng Dương Khai đứng sau lưng Khúc Hoa Thường.
Nàng không nghĩ tới, loại chuyện này mà Dương Khai cũng nói cho Khúc Hoa Thường.
Dương Khai thờ ơ.
Ngay vào lúc này, Khúc Hoa Thường bỗng nhiên lấn người lên, thiên thiên ngọc thủ hóa thành ưng trảo, một thân lực lượng phun trào, phóng tới chỗ cổ Điền Tiệp.
Điền Tiệp càng không có nghĩ tới cùng là Thánh Nữ, Khúc Hoa Thường dám ở chỗ này ra tay với mình, gà nhà bôi mặt đá nhau ở trong Bạch Liên giáo là tối kỵ, nhất thời đúng là không thể kịp phản ứng.
Cũng may hai hộ vệ sau lưng nàng luôn chưa từng buông lỏng cảnh giác, Khúc Hoa Thường vừa động thủ, hai người bọn họ đã ngay lập tức rút kiếm, tả hữu chém xuống.
Nếu Khúc Hoa Thường không thu tay lại, cả hai cánh tay kia liền co ́ khả năng bị trực tiếp chặt đứt, hộ vệ Thánh Nữ đối với việc bảo vệ Thánh Nữ là cực kỳ trung tâm, trước giờ không để ý tới chết sống
của người khác.
Khúc Hoa Thường không có ý thu tay, thế công còn tiếp tục tiến tới.
Kiếm quang không thể rơi xuống, Dương Khai cùng Tiểu Hà một trái một phải, nhẹ nhàng một chưởng đánh bay hai hộ vệ ra ngoài, cùng lúc đó, Khúc Hoa Thường đã cầm chắc cổ Điền Tiệp, trong lòng bàn
tay lực lượng phun trào, Điền Tiệp lập tức cứng ngắc cả người, không dám có nửa điểm hành động thiếu suy nghĩ.
"Ngươi. . . Ngươi điên rồi?" Điền Tiệp hoa dung thất sắc.
Khúc Hoa Thường chỉ lạnh lùng nhìn nàng: "Là gan ngươi quá lớn, người của ta ngươi cũng dám có ý nghĩ xấu."
Cảm nhận được lực lượng chỗ cổ chầm chậm tăng thêm, nhìn thấy sát cơ trong mắt Khúc Hoa Thường, Điền Tiệp rốt cục luống cuống.
Nàng thật sự muốn giết mình! Lúc này Điền Tiệp hối hận không gì sánh được vì hành động đêm qua.
Trên thực tế, tất cả Thánh Nữ đều cảm thấy, Khúc Hoa Thường có thê ̉có thành tựu ngày hôm nay, toàn do Dương Khai ban tặng, quan trọng là có thể lôi kéo vị tiền nhiệm điện chủ này đến bên cạnh mình, bản nhân Khúc Hoa Thường không đáng để lo.
Dương Khai là nam nhân, Thánh Nữ là nữ tử, phương thức đơn giản nhất các nàng có thể nghĩ tới tự nhiên là lấy sắc dụ, nhưng Điền
Tiệp vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, Dương Khai đã không nhận hảo ý của nàng thì cũng thôi đi, thế mà còn kể loại chuyện xấu này cho Khúc Hoa Thường, khiến nàng lâm vào bị động.
"Muội muội tha mạng, tỷ tỷ về sau không dám như vậy nữa, nhất định coi muội muội như Thiên Lôi sai đâu đánh đó." Điền Tiệp mở miệng cầu xin tha thứ, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, "Nếu giết ta, muội muội cũng phải chịu trách phạt."
Khúc Hoa Thường bất động.
Dương Khai nhíu nhíu mày nói: "Tha nàng một lần đi, chắc không có lần sau dou."
Răng rắc. . .
Thần thái trong mắt Điền Tiệp dần dần biến mất, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Khúc Hoa Thường xoay người, hầm hầm nhìn qua Dương Khai: "Vì sao ngươi thay nàng cầu xin tha thứ?"
Dương Khai há to miệng, khẽ thở dài một cái.
Mọi thứ trong Luân Hồi giới đều là lấy tâm chướng Khúc Hoa Thường sinh ra, tất cả người vật nơi đây đều là hư ảo, thân là Thánh Nữ Bạch Liên giáo, trời sinh đối địch Hạo Khí điện, công phạt giết chóc nhau, lập trường khác biệt, cho nên Khúc Hoa Thường mặc dù
giết nhiều người Hạo Khí điện, Dương Khai sẽ không nói thêm nửa lời.
Nhưng vô luận như thế nào hắn cũng không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ Khúc Hoa Thường tâm như xà hạt, giết người không chớp mắt.
Mở miệng khuyên bảo, không ngờ còn phản hiệu quả, để Điền Tiệp nộp mạng.
Tâm tính Khúc Hoa Thường tất nhiên không phải như này, chỉ có thể nói luân hồi đời thứ chín này triệt để phong trần ký ức nàng, một thế này Khúc Hoa Thường là một người hoàn toàn khác.
"Nàng tuy có sai, nhưng tội không đáng chết." Dương Khai cau mày nói.
Khúc Hoa Thường thật giống như tiểu hài tử che chở âu yếm đồ chơi của mình, cắn răng nói: "Ai còn dám có ý đồ với ngươi, ta đều muốn kẻ đó chết!"
Tiểu Hà ở một bên vui sướng hài lòng, thọc cánh tay Dương Khai, thấp giọng nói: "Nàng thích ngươi."
Dương Khai cũng không biết là nên vui vẻ hay là khổ sở. . .
Xung đột vừa rồi mặc dù ngắn ngủi, nhưng rõ ràng có người bẩm báo Bạch Liên lão mẫu, chỉ trong chốc lát, nàng liền cấp tốc đuổi tới.
Nhìn thấy thi thể Điền Tiệp, sắc mặt Bạch Liên lão mẫu cực kỳ âm trầm.
Trong tất cả Thánh Nữ, ngoại trừ Khúc Hoa Thường, Điền Tiệp được nàng coi trọng nhất, mà giờ khắc này nàng lại đã chết, còn chết trong tay một Thánh Nữ nàng xem trọng.
Đây là chuyện chưa bao giờ phát sinh qua!