Chương 4972: Đại Thắng
Dương Khai đầu tiên là chú ý tới trận tranh đấu giữa lão tổ Nhân tộc và vương chủ Mặc tộc.
Bên ngoài mấy vạn dặm kia, hai bóng người dây dưa giao thoa, năng lượng va chạm kịch liệt hình thành sóng xung kích mà mắt trần cũng có thể thấy, khuếch tán ra bốn phía. Xung quanh hai bóng người này, vô luận là Nhân tộc hay là Mặc tộc cũng đều không dám tới gần, sớm đã tránh lui.
Cho dù cách xa mấy vạn dặm, nhưng Dương Khai vẫn có thể cảm thụ được dư ba do lực lượng khủng bố của hai vị này va chạm lúc giao thủ.
Đó chính là lực lượng của cửu phẩm Khai Thiên, chính là lục lượng của vương chủ Mặc tộc, để cho người ta cảm thấy khát khao hướng tới.
Lấy nhãn lực của hắn, hắn hoàn toàn nhìn không ra hai vị này đến
cùng là ai ưu ai kém, chỉ cảm thấy hai người giống như đánh đến cân sức ngang tài, lực lượng ngang nhau.
Nhưng mà sau một lát, bóng người của hai vị này dần dần phai nhạt ra khỏi tầm mắt.
Mặc dù không nhìn thấy tình huống giao thủ của hai vị này khiến người ta cảm thấy tiếc nuối, nhưng lúc này Dương Khai lại yên tâm trong lòng, lão tổ Nhân tộc chắc chắn chiếm thượng phong.
Bơi vì chỉ có lão tổ Nhân tộc chiếm cứ thượng phong, mới có thể đem chiến trường lôi kéo ra ngoài, miễn cho tác động đến tộc nhân.
Ngược lại nếu vương chủ Mặc tộc chiếm thượng phong thì khẳng định là nơi nào nhiều người hướng nơi đó lôi kéo, dùng việc này khiến lão tổ Nhân tộc bó tay bó chân.
Sẽ xuất hiện kết quả như vậy cũng không kỳ quái.
Tuy rằng ở trên chiến trường, Dương Khai đã tự mình nghiệm chứng được, trong cùng cấp bậc, Mặc tộc hơi yếu hơn Nhân tộc một ít, nhưng đến cấp bậc vương chủ, đã không thể tuỳ tiện phân tích mạnh yếu, người ta cũng đã trải qua vô số năm tích lũy tu hành, mới có thành tựu bây giờ.
Hơn nửa năm trước, vương chủ cùng lão tổ Nhân tộc kịch chiến một trận, lẫn nhau đều có thương thế trong người, bởi vậy có thể thấy
được, vương chủ cùng cửu phẩm hầu như là tồn tại cùng cấp bậc.
Trận này chiến sự noi theo hình thức Mặc tộc lần lượt tiến công quan ải của Nhân tộc từ xưa đến nay, nếu như không có ngoài ý muốn thì trận chiến tranh này tối thiểu nhất cũng phải tiếp tục mấy năm đến mười mấy năm.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác ngoài ý muốn lại phát sinh lơ đãng như vậy.
Dương Khai lén lén lút lút chạy ra Bích Lạc quan, hy vọng ở trên chiến trường có thể đột phá gông cùm xiềng xích của bản thân, tấn thăng thất phẩm. Chung Lương biết được tình huống, lập tức mượn binh từ tam quân Đông Nam Bắc, áp bách chiến tuyến phía tây, dẫn đến Mặc tộc phía tây khó mà duy trì, liên tục bại lui.
Bởi vậy đem đám mây đen mà vương chủ đang ẩn thân chữa thương đặt trong chiến trường.
Vừa đúng lúc, Dương Khai cùng Phùng Anh trùng sát tại tuyến ngoài cùng chiến trường, đánh ra một đạo thần thông pháp tướng khiến vương chủ Mặc tộc bại lộ hành tung, càng là quấy nhiễu hắn chữa thương, để thương thế của vương chủ Mặc tộc chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, mà ngược lại còn đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Thương thế của lão tổ Nhân tộc nhất định cũng chưa phục hồi như cũ, một khi cường giả cửu phẩm Khai Thiên bị thương, sẽ an dưỡng rất khó khăn mà lại còn phải tốn thời gian rất dài lâu, nhưng lão tổ là chủ động xuất quan, dù sao cũng tốt hơn vương chủ Mặc tộc bị quấy rầy gián đoạn.
Trong tình huống như vậy, nguyên bản hai vị đại năng có thực lực không kém nhau bao nhiêu, sẽ có chênh lệch, đây mới là nguyên do mà lão tổ Nhân tộc có thể kéo chiến trường rời xa tộc nhân.
Mà lại nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, kết cục cuối cùng của trận tranh đấu giữa hai vị này, tuyệt đối là lão tổ Nhân tộc sẽ chiến thắng, về phần có thể giết chết vị vương chủ Mặc tộc kia hay không, thì Dương Khai không thể nào phán đoán được.
Trận tranh đấu giữa sức chiến đấu cao nhất của hai tộc đã xa không thể thấy, Dương Khai mới hướng chiến trường to lớn nhìn lại.
Cục diện rất tốt đẹp.
Mặc tộc bị đánh tơi bời, không ngừng tử thương, cường giả Nhân tộc đang bám đuôi truy sát, trên chiến trường, hầu như đều là thế cục nghiêng về một bên.
Mặc dù chiến tranh chưa kết thúc, nhưng cũng có thể gọi là một trận đại thắng.
Hắn vẫn luôn ở tuyến ngoài cùng của chiến trường tây tuyến, đối với tình huống của ba tuyến Đông Nam Bắc hoàn toàn không biết gì cả, tự nhiên là không biết bởi vì nơi chữa thương của vương chủ bại lộ, dẫn đến Mặc tộc ở ba phía Đông Nam Bắc từ bỏ ưu thế tốt đẹp, khẩn cấp gấp rút tiếp viện, kết quả là bị ba người Đinh Diệu, Lương Ngọc Long và Thân Đồ Mặc suất quân truy kích, khiến đại quân Mặc tộc tổn thất nặng nề, bởi vậy đặt vững cơ sở thắng lợi.
Không ngừng có võ giả Nhân tộc bị thương trở về trong quan, mang đến tình báo ở tiền tuyến, trong một ngày, đại quân Mặc tộc thối lui 30 vạn dặm, hai ngày sau, thối lui trăm vạn dặm, đại quân Nhân tộc vẫn không ngừng truy sát.
Mãi đến ba ngày sau, đại quân Nhân tộc mới khải hoàn trở về, trong trận chiến này, đại quân Mặc tộc hao tổn binh lực cao tới hơn năm thành, có thể nói là nguyên khí đại thương, từ xưa đến nay, chiến quả như vậy cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đây mới thực sự là đại thắng, tin tức này lưu truyền trong đám Nhân tộc ở Bích Lạc quan, toàn bộ quan ải đều chảy xuôi không khí vui mừng hớn hở.
Mọi người đều biết, trận chiến này tối thiểu nhất đã đặt vững trăm năm an ổn.
Trong vòng trăm năm, Mặc tộc không còn dư lực tổ chức đại quy mô tiến công.
Lão tổ còn chưa trở về, cũng không biết cùng vị vương chủ Mặc tộc kia kịch đấu đến nơi nào, đám bát phẩm Khai Thiên khải hoàn trở về hội tụ một chỗ, đơn giản thương nghị, để lại một nửa nhân thủ tọa trấn, một nửa khác thì lần theo vết tích mà hai tôn đại năng kịch chiến, tìm kiếm đuổi theo.
Cũng không phải lo lắng lão tổ không phải đối thủ, mà là nhân cơ hội này, nhìn xem có thể hiệp trợ lão tổ triệt để giết vị vương chủ Mặc tộc kia, chấm dứt hậu hoạn hay không, nếu thật có thể làm được việc này, vậy thì Bích Lạc quan có thể gối cao không lo trong vòng ngàn năm.
Bên Mặc tộc chỉ có thể lại sinh ra một vị vương chủ, mới có thể cùng Bích Lạc quan chống lại.
Nhưng mà vương chủ sao có thể dễ đản sinh như vậy, giống như cửu phẩm Khai Thiên của Nhân tộc, mấy ngàn trên vạn năm đều không nhất định xuất hiện một vị, vương chủ và cửu phẩm Khai Thiên, đều là Định Hải Thần Châm của hai tộc.
Mấy ngày sau, lão tổ trở về, đám bát phẩm Khai Thiên tiến đến tiếp ứng cũng cùng nhau trở về, đại đa số người đều không biết kết quả của trận tranh đấu giữa lão tổ và vương chủ, nhưng sau khi cao tầng
cố ý tuyên truyền, rất nhanh tất cả mọi người đều biết, vị vương chủ Mặc tộc kia đã bị lão tổ đánh thành trọng thương, trốn vào chỗ sâu trong lãnh địa Mặc tộc, trong vòng trăm năm đừng hòng khôi phục hoàn toàn.
Tin tức này truyền ra, Bích Lạc quan một mảnh vui mừng.
Mặc dù kết quả này không phải là tốt nhất, nhưng lại đầy đủ để ủng hộ lòng người, dù sao ai cũng biết, vương chủ không phải dễ giết như vậy.
Mà lại Bích Lạc quan cũng chưa từng đánh qua trận chiến nào nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly như vậy, trước kia mỗi một lần Mặc tộc vây công, bọn hắn đều phải hao phí thời gian dài, làm hao mòn lực lượng của Mặc tộc từng chút xíu một, mãi đến lúc vô lực chèo chống Mặc tộc mới có thể lui binh.
Quá trình này, có lẽ là mấy năm, mấy chục năm thậm chí trên trăm năm.
Mà lần này đâu? Vẻn vẹn chỉ là hơn nửa năm mà thôi, mà lại đại quân Mặc tộc còn không phải là chủ động lui binh, mà là bị bọn hắn giết trở về.
Trong Bích Lạc quan, từng võ giả đều đang ca tụng bốn vị quân đoàn trưởng anh dũng thần võ, nhất là quân đoàn trưởng Chung Lương của Tây Quân, lấy được khen ngợi như bông tuyết từ trên trời bay
xuống.
Nếu không phải hắn đi nước cờ hiểm, mượn binh từ ba tuyến khác, áp bách tây tuyến, thì sao có thể để vương chủ Mặc tộc bại lộ hành tung, bởi vậy đổi lấy một trận đại thắng.
Tại trong mắt người không biết chuyện, đây là Chung Lương dùng binh như thần, tập kết binh lực công kích tây tuyến, khiến cho Mặc tộc ở ba tuyến khác hộ giá cứu chủ, tạo cơ hội cho bọn người Đinh Diệu bám đuôi truy sát.
Trong quan đồn đại, quân đoàn trưởng Chung Lương đã sớm ngờ tới vị vương chủ Mặc tộc kia giấu kín ở tây tuyến chữa thương, cho nên mới sẽ làm việc như vậy.
Những ngày này, sắc mặt Chung Lương luôn hồng nhuận phơn phớt, người bên ngoài đều cho là hắn toả sáng tinh thần, người biết chuyện mới hiểu được, hắn là bị thẹn.
Cái gì cứt chó dùng binh như thần, sớm đã biết trước, nếu hắn có bản lãnh này, thì đâu còn có chuyện Mặc tộc, hắn đã sớm dẫn đại quân đi bưng hang ổ của Mặc tộc.
Hết lần này tới lần khác trong việc này, hắn không có cách nào giải thích, chỉ có thể ngạnh sinh sinh tiếp nhận mọi người khen ngợi, mỗi ngày sắc mặt hắn đều xấu hổ đỏ bừng.
Sau đại chiến, Bích Lạc quan cũng không thể thanh nhàn, còn cần bận rộn làm rất nhiều chuyện, tối thiểu nhất câ ̀n phải quét dọn chiến trường thật tốt, trên chiến trường , bởi vì Mặc tộc tử thương, xuất hiện vô số mây đen lớn nhỏ không đều, những thứ này đều phải được dọn dẹp sạch sẽ, nếu không Nhân tộc ra vào cu ̃ng không tiện, mà lại khi đại quân Mặc tộc tiến công lần nữa, những mây đen này cũng sẽ trở thành nơi yểm hộ rất
tốt cho bọn hắn.
Còn phải kiểm kê thương vong, thanh toán chiến công, tuy rằng những chuyện này đều có nhân viên đặc biệt phụ trách, nhưng các quân quân đoàn trưởng vẫn phải không ngừng bận rộn.
Trong đại điện nghị sự, rất nhiều bát phẩm tề tụ, thảo luận rất nhiều công việc sau khi chiến đấu.
Trừ bỏ mấy vị bát phẩm bị thương, cần tranh thủ thời gian chữa thương, nhũng bát phẩm khác cơ bản đều ở nơi đây.
Tất cả mọi người đều không phải người thích kéo dài, chỉ là hơn nửa ngày, chuyện cần thương nghị cũng đã được thương nghị hoàn tất.
Chung Lương hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Còn có một chuyện cuối cùng, chư vị đều nói cái nhìn của mình đi."
Đám người hướng hắn trông lại.
Chung Lương sờ lên cái mũi, nói tiếp: "Chư vị cũng đều biết rõ, sở dĩ trận chiến này có chuyển biến to lớn như vậy đến cùng là vì nguyên do gì."
Đinh Diệu nghe vậy cười hắc hắc một tiếng: "Dĩ nhiên là Chung huynh dùng binh như thần, điều khiển thoả đáng, Đinh mỗ bội phục sát đất, công đầu của trận chiến này thuộc về Tây Quân, tam quân Đông Nam Bắc chỉ là vật làm nền."
Đám người cùng cười vang.
Hết chuyện để nói! Chung Lương trừng Đinh Diệu một chút, đưa tay gõ bàn một cái nói: "Nói chính sự, đều là người trưởng thành, thiếu cùng ta cười đùa tí tửng."
Đinh Diệu cười hắc hắc một tiếng, im miệng không nói.
Chung Lương lại nói: " Trong trận chiến này, Dương Khai có công hay có tội, chư vị đều phát biểu ý kiến của mình đi."
Hắn vừa dứt lời, đám người đều trầm mặc, Bích Lạc quan ở chiến trường, không giống với trong tông môn ở 3000 thế giới, công tội rõ ràng, thưởng phạt cũng rõ ràng, nơi này là chiến trường, không cho phép có nửa điểm tư tâm.
Thấy không có ai nói chuyện, Chung Lương hướng một người nhìn lại: "Lô huynh, Dương Khai xem như người của m Dương Thiên
ngươi, ngươi nói một chút đi."
Lô An bị điểm tên cười cười: "Chung huynh cũng đã nói, hắn xem như người m Dương Thiên, nếu để ta nói thì ta tự nhiên là thiên vị hắn, cho nên vẫn là không nói đi."
"Cứ nói đừng ngại, nếu thật sự có lý, thiên vị cũng không sao." Chung Lương khăng khăng nói.
Thấy hắn kiên trì như thế, Lô An suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Tại trước khi Dương Khai đến, mặc chi lực ăn mòn vẫn luôn là nan đề khốn nhiễu Nhân tộc chúng ta, sau khi hắn tới đây, hắn đem việc này giải quyết dễ như trở bàn tay, theo ta được biết, ở phần đầu trận chiến, những tướng sĩ bị hắn cứu chữa đã không dưới ba ngàn, riêng là cử động này đã giúp Bích Lạc quan bảo đảm chiến lực hoàn chỉnh của 3000 tướng sĩ, đây là công lớn!"
Mọi người đều gật đầu, đây là điều không thể tranh cãi, trong bốn quân đoàn, mỗi một trấn mỗi một vệ, hầu như đều có người từng được Dương Khai cứu chữa.
"Sau đó, hắn lại cùng bọn người Đông Quách Huynh của Thần Đỉnh Thiên, Phàn Huân của Ma Sát Thiên chủ trì chế tạo Khu Mặc Hạm, càng lấy sức một mình, ở trong Khu Mặc Hạm bố trí Càn Khôn đại trận, còn để lại đại lượng tịnh hóa chi quang trong đó. Lúc đại chiến, bốn quân đoàn, nhà nào không nhận được hào quang của Khu Mặc Hạm che chở? Cử động này cũng là công lớn!"