Chương 4975: Quét Sạch Chiến Trường
Ở trong sân của Phùng Anh, bốn người Chung Lương vừa mới rời đi, lại có một người đến nhà thăm hỏi.
Dương Khai cu ̃ng không biết người này, nhưng theo Phùng Anh giới thiệu, người này là người của Công Tào điện trong Bích Lạc quan, Công Tào điện là nơi cực kỳ trọng yếu của Bích Lạc quan, chủ yếu phụ trách thanh toán chiến công mà từng người thu hoạch được sau mỗi trận chiến.
Chiến công có thể đoái các loại tài nguyên tu hành ở trong Chiến Bị điện hối.
Biết được là người của Công Tào điện đến, Dương Khai tự nhiên là không dám thất lễ, trước đó không biết coi như xong, bây giờ nếu đã biết thân phận của người ta, hắn cũng có chút tò mò trong trận chiến này mình lấy được bao nhiêu chiến công.
Nhưng mà nằm ngoài sự dự liệu của hắn, người ta tới cũng không phải là muốn nói cho hắn biết hắn thu được bao nhiêu chiến công, mà là truyền chỉ lệnh của tứ đại quân đoàn trưởng, đến tuyên đọc phương án trừng phạt đối với hắn.
Trên chiến trường không tuân theo quân lệnh, không để ý đại cục, đặt mình vào nguy hiểm, trải qua tứ đại quân đoàn trưởng thương nghị, quyết định trừng phạt Dương Khai quét sạch chiến trường.
Dương Khai lập tức trợn tròn mắt.
Người kia cười ha hả đem một viên ngọc giản đưa cho Dương Khai, ôm quyền nói: "Dương lão đệ, ta cũng là phụng mệnh làm việc, chớ nên trách tội, chẳng qua quét sạch chiến trường cũng không khó khăn lắm, chỉ là cần tiêu hao chút thời gian mà thôi, đây không tính là trừng phạt quá lớn, ừm, ngọc giản này có đánh dấu khu vực mà ngươi phụ trách, lát nữa ngươi nhìn xem là biết."
Dương Khai còn có thể nói cái gì, chỉ có thể đem ngọc giản tiếp nhận.
Người kia cũng không nhiều lời, cáo từ rời đi.
Dương Khai đứng tại chỗ, dò xét ngọc giản một chút, phát hiện bên trong khắc dấu chính là một bộ bản đồ giản lược trong phạm vi gần Bích Lạc quan, khu vực mà hắn phụ trách quét sạch xác thực đều
được đánh dấu ở trong đó.
Dương Khai quay đầu nhìn về phía Phùng Anh, trưng cầu nói: "Phải làm thế nào?"
Phùng Anh nói: "Kỳ thật cũng không có gì, chủ yếu là đem mây đen và mặc chi lực trên chiến trường xử lý sạch sẽ là được, nhất là những đám mây đen kia, nếu để nó tồn tại gần Bích Lạc quan, thì lần tiếp theo đại quân Mặc tộc tiến công, chúng nó sẽ trở thành đồ vật mà Mặc tộc có thể mượn lực, ngươi đi theo ta đi."
Nói xong, nàng đi đầu dẫn đường.
Sau qua một lát, hai người đến Chiến Bị điện. Trong Chiến Bị điện một mảnh bận rộn, không ngừng có nhân viên ra ra vào vào, rất nhiều người nhận ra Dương Khai, đều lộ ra nụ cười thân thiện, càng là có người tiến lên chào hỏi, lăn lộn quen mặt.
Dương Khai đều lấy lễ để tiếp đón.
Phùng Anh tìm người Chiến Bị điện, từ nơi này nhận một kiện đạo cụ chuyên môn dùng để quét dọn chiến trường, rồi mới dẫn Dương Khai rời đi.
Ra Bích Lạc quan, lần theo vị trí mà ngọc giản đánh dấu đi vào một mảnh chiến trường nào đó, phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi trên chiến trường kia đều tràn ngập mây đen to to nhỏ nhỏ và thi thể mà
Mặc tộc để lại sau khi chết.
Trong trận đại chiến này, Nhân tộc tự nhiên là cũng có tử thương, nhưng di thể bên Nhân tộc đều đã bị đồng bạn thu nhận, trên chiến trường cũng chỉ còn sót lại thi thể Mặc tộc.
Dương Khai phải chịu trách nhiệm quét dọn một khu vực có diện tích ước chừng 10 vạn dặm, không tính lớn, nhưng cũng không tính quá nhỏ.
Giờ phút này, các nơi trên chiến trường đều đã có người đang quét sạch mây đen, Dương Khai phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy đại đa số những người quét sạch kia đều là hai người một tổ, đều cầm một
tấm lưới lớn, cấp tốc lướt qua không trung, những nơi đi qua, đám mây đen đều bị thu nạp vào trong lưới, sau đó bị mang đến nơi xa.
Chờ xử lý xong mây đen trong lưới, người cầm lưới lại trở về về, vòng đi vòng lại.
Dương Khai bừng tỉnh hiểu ra, đây là bí bảo mà bên Nhân tộc chuyên môn nghiên cứu ra nhằm vào mây đen, mặc chi lực khó chơi đến cực điểm, cho đến bây giờ, ngoại trừ Dương Khai thúc giục tịnh hóa chi quang, thì căn bản là không có lực lượng khác có thể đem nó xua tan tịnh hóa.
Nhân tộc muốn quét sạch chiến trường, cũng chỉ có thể nghĩ biện
pháp khác, một màn trước mắt chính là kết tinh trí tuệ mà Nhân tộc tích luỹ vô số năm.
"Đây là Đâu Mặc Võng." Phùng Anh vừa nói chuyện, vừa lấy ra một tấm lưới, nhìn chỉ dài một thước, nhưng khi thôi động lực lượng rót vào, tấm lưới này lại đột nhiên biến lớn: "Dùng thứ này mới có thể quét dọn chiến trường, mà quét dọn chiến trường cũng bị tộc nhân gọi đùa là đánh cá."
Dương Khai nghe vậy bật cười, tình cảnh lọt vào trong tầm mắt xác thực là giống như là ngư dân đang đánh cá, nhưng trên chiến trường này không có cá, chỉ có mây đen.
Đâu Mặc Võng không có tác dụng khác, chỉ dùng để quét dọn mây đen trên chiến trường.
" Phải đưa mây đen bị quét sạch đến nơi nào?" Dương Khai hỏi.
Phùng Anh nói: "Tối thiểu nhất cũng muốn đưa đến phạm vi ngoài trăm vạn dặm."
Dương Khai giật mình, trách không được trước đó người Công Tào điện nói quét sạch chiến trường không tính khó khăn, chỉ là cần tiêu hao thời gian khá lâu. Phải đem mây đen thu được đưa ra ngoài hơn trăm vạn dặm, một lần như thế này cần phải tốn hao thời gian không ngắn.
Dương Khai thô sơ giản lược đoán chừng một chút, nếu muốn quét sạch phạm vị mười vạn dặm này thì tối thiểu nhất cũng phải tốn hao một hai tháng.
Bây giờ hắn vừa mới tấn thăng thất phẩm, chính là lúc cần vững chắc cảnh giới, nào có thời gian để lãng phí như thế này?
Hắn khoát tay nói: "Không cần phiền phức như vậy."
Dứt lời, hắn lách mình bay đến phía trước một đoàn mây đen, mở rộng tiểu thế giới, thôi động tiểu thế giới, điên cuồng thôn phệ mây đen.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.
Sau một lát, một đoàn mây đen to lớn đã bị hắn thu vào trong tiểu thế giới.
Dương Khai xê dịch thân hình vừa đi vừa về, đem từng đoàn mây đen lớn nhỏ không đều thu nạp, Phùng Anh để ở trong mắt, không khỏi có chút im lặng, cũng có chút lo lắng.
Mặc dù Dương Khai có Thiên Địa Tuyền, nhưng thôn phệ nhiều mặc chi lực như vậy cũng không biết sẽ có chuyện gì hay không.
Sau khi xác định Dương Khai không có chuyện gì, nàng mới yên lòng.
Phạm vi 10 vạn dặm, Dương Khai chỉ tốn thời gian một hai ngày đã quét dọn sạch sẽ.
Nhưng hắn không lập tức trở về trong quan, mà là đứng ở nơi nào đó trong không trung, yên lặng nhìn về phía trước.
Phùng Anh lách mình mà đến, không hiểu hỏi: "Thế nào?"
Dương Khai khẽ thở dài một tiếng, bỗng nhiên đưa tay hướng phía trước nhô ra, phun trào Không Gian Pháp Tắc, bàn tay Dương Khai giống như ấn vào phía sau một tấm màn che vô hình, biến mất không thấy bóng dáng.
Sắc mặt Phùng Anh ngưng tụ, nàng không biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Dương Khai tiếp tục thúc giục Không Gian Pháp Tắc, sau một lát, hắn mới bỗng nhiên khẽ quát một tiếng: "Mở!"
Dứt lời, bàn tay bỗng nhiên chuyển động, chỗ bàn tay dừng lại, giống như có một cánh cửa bị chầm chậm mở ra, một cánh cửa đột ngột hiển lộ trước mắt, như vòng xoáy, chầm chậm xoay tròn, từ trong vòng xoáy tràn ngập ra khí tức càn khôn.
Phùng Anh không khỏi thấp giọng hô: "Đây là. . ."
"Càn Khôn phúc địa." Ánh mắt Dương Khai hơi có chút ưu thương. "Cũng không biết là vị tiền bối nào để lại."
Sau khi Thượng phẩm Khai Thiên chết, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì tiểu thế giới rất có thể sẽ hoàn chỉnh bảo tồn lại, ẩn tàng
vào trong không gian, không biết vị trí cụ thể thì rất khó tìm kiếm, coi như biết vị trí cụ thể, không có chút thủ đoạn thì cũng đừng hòng mở ra.
Những tiểu thế giới mà thượng phẩm Khai Thiên để lại sau khi chết chính là Càn Khôn phúc địa và Càn Khôn Động Thiên.
Trong đó sau khi chết thất phẩm Khai Thiên còn sót lại là Càn Khôn phúc địa, bát phẩm là Càn Khôn Động Thiên.
Huyết Yêu Động Thiên mà lúc trước Dương Khai từng xông xáo qua chính là Huyết Yêu Thần Quân để lại sau khi chết.
Trong Phá Toái Thiên, Dương Khai càng là cùng Thịnh Dương Thần Quân hợp tác, tìm được và mở ra rất nhiều Càn Khôn phúc địa , Càn Khôn Động Thiên, đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể cảm giác được chỗ cửa vào, cưỡng ép mở ra những Càn Khôn phúc địa hoặc là Càn Khôn Động Thiên này hoàn toàn là dễ như trở bàn tay.
Những Càn Khôn phúc địa và Càn Khôn Động Thiên này đều có tất cả di sản của chủ nhân khi còn sống, nếu may mắn thì nói không chừng còn có thể thừa kế y bát của chủ nhân.
Cho nên tại trong 3000 thế giới, Càn Khôn phúc địa và Càn Khôn Động Thiên đều mang ý nghĩa tài phú và cơ duyên to lớn, một khi bị phát hiện sẽ khiến vô số người chạy theo như vịt.
Mỗi một lần Huyết Yêu Động Thiên mở ra, đều có thể dẫn tới đệ tử tinh nhuệ của động thiên phúc địa đi vào lịch luyện, có thể thấy được trình độ trân quý của nó.
Trong 3000 thế giới, Càn Khôn phúc địa và Càn Khôn Động Thiên đã bị tìm kiếm thật kĩ, qua nhiều năm như thế, có thê ̉bị phát hiện sớm đã bị phát hiện, khó tìm, cũng không nhất định có thể tìm được.
Nhưng nơi này là Mặc chi chiến trường, nơi đây là bên ngoài Bích Lạc quan.
Từ xưa đến nay, nơi này có vô số cường giả Nhân tộc huyết chiến với Mặc tộc, máu nhuộm đất trời.
Bên ngoài Bích Lạc quan, có bao nhiêu cường giả Nhân tộc tàn lụi vẫn lạc thì e là khó mà tính toán được.
Trước đó lúc hai tộc hỗn chiến, các loại ba động năng lượng liên miên chập trùng, Dương Khai còn không thể nào phát giác, nhưng giờ khắc này, khi quét sạch chiến trường, hắn rõ ràng có thể cảm giác được một chút ba động không gian nhỏ xíu gần như không thể phát giác.
Nếu không tinh thông Không Gian Pháp Tắc, thì cho dù có tu vi cao hơn cũng khó có thể phát hiện ra ba động này, nhưng Dương Khai đã tự mình mở ra không ít Càn Khôn phúc địa và Càn Khôn Động
Thiên, kết hợp với tình huống đặc thù nơi đây, Dương Khai đâu còn đoán không được nguyên do trong đó.
Bây giờ sau khi nếm thử một phen, hắn quả nhiên đã nhẹ nhõm mở ra một cánh của của một tòa Càn Khôn phúc địa.
Đối với Dương Khai mà nói, đây là chuyện cực kỳ dễ dàng, nhưng đối với Phùng Anh lại là chuyện không thể tưởng tượng.
Bên ngoài Bích Lạc quan có vô số Càn Khôn phúc địa và Càn Khôn Động Thiên ẩn tàng, đây là chuyện mà mỗi người đều có thể nghĩ ra được, bởi vì có vô số cường giả Nhân tộc nhân đã từng chiến tử ở chỗ này.
Nhưng cho đến tận bây giờ, chưa có ai có thể làm được như Dương Khai, nhẹ nhõm cưỡng ép mở ra Càn Khôn phúc địa.
Hắn có thể mở ra một tòa, thì cũng có thể mở ra tòa thứ hai, tòa thứ ba. ..
Điều này có ý nghĩa gì? Có ý nghĩa là di vật mà chủ nhân của những này Càn Khôn phúc địa và Càn Khôn Động Thiên này để lại đều có thể được thu hồi, mặc dù có thể không có bao nhiêu di vật, nhưng những thứ này thế nhưng là đã chứng kiến cường giả Nhân tộc cùng Mặc tộc tử chiến.
"Vào xem?" Dương Khai nghiêng đầu ra hiệu.
Phùng Anh gật gật đầu: "Ta báo cáo trước."
Dứt lời, nàng lấy ra đồ vật đưa tin, truyền tin ra ngoài, rồi mới cùng Dương Khai thông qua cánh cửa tiến vào trong tiểu thế giới kia.
Sau khi bước vào, hai người đã đi tới trong một tòa tiểu thế giới, xác thực như Dương Khai dự đoán, nơi đây chính là Càn Khôn phúc địa, cũng là tiểu thế giới mà thất phẩm Khai Thiên để lại sau khi chết.
Nhưng tòa Càn Khôn phúc địa này lại rách nát cằn cỗi, mà lại hình như còn có chỗ khuyết tổn, lực lượng pháp tắc của toàn bộ thế giới đều không mượt mà.
Đây là một tòa tiểu thế giới từng bị vứt bỏ một bộ phận, Dương Khai hầu như có thể tưởng tượng được, chủ nhân của tiểu thế giới này bị mặc chi lực ăn mòn, bất đắc dĩ dứt bỏ một bộ phận tiểu thế giới, quyết chiến với Mặc tộc, kết quả là vẫn bất hạnh thất bại bỏ mình.
Sau khi hắn chết, tiểu thế giới không sụp đổ, mà là bảo tồn lại, hình thành tòa Càn Khôn phúc địa không hoàn chỉnh này.
Thể lượng của tòa Càn Khôn phúc địa này không tính quá lớn, mà lại giống như cũng không có vật gì có giá trị.
Dương Khai và Phùng Anh dạo qua một vòng, đúng là không phát hiện chút gì, việc này khiến hắn không khỏi hơi nghi hoặc một chút, theo đạo lý mà nói, trước khi chết vị cường giả Nhân tộc này là thất
phẩm, tất cả tài sản của hắn hẳn là đều sẽ cất giữ ở trong tiểu thế giới mới đúng, sau khi hắn chết, những tài sản kia tự nhiên sẽ còn sót lại ở đây.