Chương 4984: Quá Tam Ba Bận
Trên thực tế, Mặc chi chiến trường, chiến công là thứ cực kỳ trọng yếu, cũng không phải là chỉ có thể đơn thuần hối đoái tài nguyên tu hành hay bí thuật, còn có thể tốn hao chiến công, mời cường giả chỉ điểm tu hành, nếu như chiến công đủ lớn, thậm chí có thể mời lão tổ tự mình chỉ điểm.
Đương nhiên, tốn hao như vậy người bình thường không chịu đựng nổi.
Mà như dưới mắt, chiếc hành cung bí bảo này cũng cần đại lượng chiến công, trên cơ bản mỗi một đội ngũ, mỗi một vệ hành cung bí bảo, chỉ cần chiến công dư dả, có hành cung bí bảo đều trải qua trình độ cải biến rất lớn, để càng phù hợp khả năng của thành viên mà phát huy.
Tiểu đội hoặc là vệ các thành viên, cũng rất tình nguyện tốn hao chiến công làm những việc này, hành cung bí bảo cải tạo tốt, thời
điểm giao chiến Mặc tộc, tỷ lệ sinh tồn sẽ càng lớn, giết địch cũng càng dễ dàng.
Dương Khai mới đến, không biết những điều này, Phùng Anh lại biết rõ rành rành, mà Dương Khai lại là đội trưởng Thần Hi, cho nên tiêu chiến công của hắn, mí mắt hắn đều không nháy lấy một cái.
Đối với cái này, Dương Khai tự nhiên không có dị nghị gì, gật đầu nói: "Không sao, dù sao chiến công của ta cũng không có tác dụng gì, dùng vào chỗ này chính là vừa đúng."
Chợt Dương Khai chột dạ: "Thế nhưng là chúng ta làm chiếc chiến hạm này làm cái gì? Mặc tộc bị đánh lui, không phải nói trong vòng trăm năm sẽ không tiếp tục hưng binh xâm phạm sao?"
Phùng Anh cười nói: "Mặc tộc xác thực lui binh, nhưng kiểu gì cũng sẽ ngóc đầu trở lại, đến lúc đó tự nhiên là cần dùng chiến hạm này. Mà lại, mỗi một lần Mặc tộc lui binh, Bích Lạc quan đều sẽ điều động nhân thủ ra ngoài tìm kiếm tài nguyên tu hành, đồng thời điều tra tình báo về Mặc tộc, những thứ này đều cần xâm nhập nô ̣i địa Mặc tộc."
Dương Khai nghe vậy hai mắt tỏa sáng: "Tìm kiếm tài nguyên tu hành, điều tra tình báo Mặc tộc?"
Phùng Anh gật gật đầu: "Những năm này ngươi bận rộn chuyện Khu
Mặc Hạm, trong quan vẫn luôn tiến hành những việc này, trên cơ bản đều là lấy tiểu đội làm đơn vị. Dù sao Mặc tộc vừa đại bại mới chỉ được mấy năm, còn đang nghỉ ngơi lấy lại sức, cho nên lúc này chỉ cần không phải xâm nhập đến vị trí quá sâu, trên cơ bản sẽ không có nguy hiểm gì, thời điểm tìm kiếm tài nguyên, nếu đụng phải Mặc tộc, nói không chừng còn có thể kiếm chút chiến công."
Dương Khai không khỏi lòng ngứa ngáy khó nhịn: "Tìm kiếm tài nguyên, điều tra tình báo, là do cấp trên truyền lệnh, hay là ai cũng có thể đi?"
Phùng Anh liếc nhìn hắn một cái, đâu còn không biết hắn đang nghĩ cái gì, khẽ cười nói: "Trên cơ bản chỉ cần xin, đều sẽ được chấp nhận."
Dương Khai lập tức phấn chấn nói: "Chúng ta thỉnh cầu đê :D?"
"Đây không phải đang chờ ngươi mãi sao?" Phùng Anh tức giận lườm hắn.
Dương Khai liên tục gật đầu: "Tốt tốt tốt, vậy sư thúc đi thỉnh cầu đi."
Phùng Anh từ từ thu lại dáng tươi cười, ưu sầu nói: "Thỉnh xuất quan là không có vấn đề, nhưng không biết quân đoàn trưởng có thể thả người hay không."
"Thả hay không thả thử một lần rồi nói, nếu không thả người, ta đi tìm quân đoàn trưởng lý luận, không có đạo lý người khác đi được, chúng ta không đi được." Dương Khai nói, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, tiểu đội chúng ta ngươi chiêu thu được bao nhiêu người rồi?"
Thần Hi tiểu đội vừa mới được tạo dựng, Dương Khai đã bắt đầu bận rộn chuyện Càn Khôn phúc địa Càn Khôn Động Thiên nơi quan ngoại, sau đó lại ngựa không dừng vó lao vào xử lí chuyện Khu Mặc Hạm, chưa kịp hỏi đến, những việc này tất cả đều giao cho Phùng Anh xử lý.
Cũng không biết bây giờ đội ngũ có bao nhiêu người, là những ai.
"Đã xong, chờ tối nay ta để bọn hắn gặp mặt ngươi, mọi người làm quen." Phùng Anh nói xong, lại chỉ vào khoang thuyền nói: "Trong đó có lưu lại một khoảng trống, dùng để bố trí Càn Khôn đại trận, vật liệu ta cũng chuẩn bị xong, ngươi làm cái này trước đi, mặt khác, danh tự chiếc chiến hạm này ngươi cũng lấy một cái đi."
"Sư thúc nghĩ chu đáo." Dương Khai đưa tay tiếp nhận không gian giới Phùng Anh đưa.
Chốc lát, Phùng Anh rời đi, hẳn là đi nhận nhiệm vụ, Dương Khai ở lại, đi vào trong khoang thuyền, bố trí Càn Khôn đại trận.
Trước đó mấy năm liên tiếp bố trí Càn Khôn đại trận trên 400 chiếc Khu Mặc Hạm, đối với việc này Dương Khai sớm đã xe nhẹ đường quen.
Chỉ mấy ngày, Càn Khôn đại trận đã bố trí thỏa đáng, hắn lại đang in vào đầu thuyền hai chữ to.
Phá Hiểu!
Thu lâu thuyền vào trong Tiểu Càn Khôn, Dương Khai trở về nơi ở.
Tầm nửa ngày sau, đội viên Thần Hi tiểu đội lần lượt chạy đến, gặp mặt Dương Khai.
Đều là khuôn mặt quen thuộc, Thẩm Ngao, Ninh Kỳ Chí, Kỳ Thái Sơ, ba vị thất phẩm Khai Thiên này theo Dương Khai cùng Phùng Anh một đường từ nô ̣i địa Mặc tộc giết trở lại, ba mươi người kia cũng đều là trong một bộ phận đám người.
Lúc trước bổ nhiệm Dương Khai là đội trưởng Thần Hi tiểu đội, bọn người Chung Lương buông lời, dưới bát phẩm, chỉ cần Dương Khai vừa ý, đều có thể thu làm thành viên, 50 người là hạn mức cao nhất, nói cách khác, nếu là Dương Khai muốn, có thể biến Thần Hi thành đội hình toàn thất phẩm.
Nhưng nếu thật sự làm như vậy, thực sự lãng phí nhân tài, dù sao điều khiển chiến hạm không cần thất phẩm Khai Thiên, ngũ phẩm
lục phẩm đã đủ.
Cho nên dưới sự cân nhắc, ngoại trừ ba vị thất phẩm Khai Thiên Dương Khai đã điểm qua, Phùng Anh không còn thu bất kỳ một thất phẩm nào khác, 30 thành viên kia tất cả đều là lục phẩm ngũ phẩm.
Bây giờ toàn bộ Thần Hi, tính cả Dương Khai Phùng An, đó chính là năm vị thất phẩm, 20 vị lục phẩm, mười vị ngũ phẩm.
Phối trí như vậy xem như cực kỳ hợp lý, không khiến Thần Hi tiểu đội yếu ót, lại không đến mức lãng phí nhân tài.
Mà năm vị thất phẩm quy về một đội, cũng đủ để bảo hộ Thần Hi.
Danh ngạch còn dư mười lăm người Phùng Anh chưa tìm được, để sau này có cơ hội, lại chậm chậm tuyển nhận thành viên.
Tất cả đều là người Dương Khai mang về từ nô ̣i địa Mặc tộc, tất cả đều là người được Dương Khai xua tan mặc chi lực, lúc này gặp lại, tự nhiên là thân thiết không gì sánh được.
Phùng Anh sớm đã chuẩn bị tiệc rượu, đám người ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén, bầu không khí náo nhiệt.
Trong bữa tiệc đám người tự nhiên là vô cảm kích đối với ân cứu mạng của Dương Khai, nếu không phải Dương Khai xua tan mặc chi lực cho bọn hắn, bây giờ bọn hắn còn không biết đi theo nhận chủ tên Mặc tộc nào, nói không chừng lần trước đại chiến đã chết trên
chiến trường.
Lại mặc sức tưởng tượng ngày sau nam chinh bắc chiến, tàn sát Mặc tộc, Thần Hi tiểu đội uy danh lan xa, liền uống đến khờ cả người ra, có người hát vang một khúc, đám người reo hò gọi tốt.
Ngay vào lúc này, Phùng Anh bỗng nhiên thần sắc khẽ động, lấy ra vật liên lạc, điều tra, biểu lộ bất đắc dĩ nhìn lại Dương Khai.
Phát giác ánh mắt của nàng, Dương Khai quay đầu nhìn lại: "Chuyện gì?"
Phùng Anh nói: "Chúng ta thỉnh cầu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, bị bác bỏ."
Sân nhỏ ồn ào trong nháy mắt tĩnh mịch xuống, vừa rồi còn mặc sức tưởng tượng Thần Hi tiểu đội uy danh lan xa, bây giờ lại ngay cả thỉnh cầu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều bị bác bỏ, cái này còn lan xa cl a.
Bình thường, thỉnh cầu là sẽ không bị bác bỏ, mấy năm sau đại chiến, không biết có bao nhiêu người lấy tiểu đội làm đơn vị ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thỏa đáng, chưa từng bị bác bỏ.
Dù sao Mặc tộc sơ bại, còn đang nghỉ ngơi lấy lại sức, chỉ cần cẩn thận, không thâm nhập vị trí quá sâu, không gặp phải địch nhân quá
mạnh, cơ bản sẽ không có nguy hiểm.
Nhưng mọi người cũng biết, thỉnh cầu sở dĩ bị bác bỏ, tuyệt đối là bởi vì Dương Khai.
Lần trước đại chiến, bọn người quân đoàn trưởng không dám để Dương Khai tùy ý đặt chân lên chiến trường, kết quả hắn vụng trộm chạy mất, một thân một mình khiên động thế cục toàn bộ chiến trường, ép Chung Lương không thể không mượn binh tam quân, tuy nói cơ duyên xảo hợp phá vỡ sào huyệt Mặc tộc vương chủ tu dưỡng, để Nhân tộc được đại thắng, nhưng chỉ là một chuyện trùng hợp.
Loại này trùng hợp lại có thể gặp được bao nhiêu lần?
Bọn người quân đoàn trưởng khẳng định là không yên lòng để Dương Khai rời Bích Lạc quan, nếu có thể, bọn hắn thậm chí muốn Dương Khai hoàn toàn lưu lại trong quan, một bước cũng đừng có đi.
Đám người trầm mặc, Dương Khai uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, hừ lạnh một tiếng: "Trong dự liệu, ta đi tìm quân đoàn trưởng!"
Nói xong, đứng dậy, xông lên trời.
Chốc lát, nơi Chung Lương làm việc, Dương Khai trực tiếp đáp
xuống, ngoài cửa có người thủ hộ, ngăn Dương Khai lại. Dương Khai nói rõ ý đồ đến, mời hộ vệ tiến vào bẩm báo.
Một lát sau, hộ vệ kia đi ra, ôm quyền nói: "Dương huynh, quân đoàn trưởng có quân vụ tại thân, tạm thời không tiện gặp khách."
Dương Khai cau mày nói: "Vậy lúc na ̀o mới có thể làm xong?"
Hộ vệ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, hay là ngươi về trước đi nhó?"
Dương Khai thật sâu nhìn đại điện trước mặt, trầm ngâm một lát mới gật đầu: "Cũng tốt, đa tạ."
Nói rồi, quay người rời đi.
Trong điện, Chung Lương ngồi ngay ngắn trước bàn dài, thần niệm cảm giác, Dương Khai đã rời đi, nhìn phương hướng hắn rời đi, hình như không phải về chỗ Phùng Anh, ngược giống như là đi Đông Quân, trong lòng biết tiểu tử này không gặp được mình, sợ là đi tìm Đinh Diệu, khe khẽ hừ một tiếng, lấy ra vật đưa tin, truyền một tin tức cho Đinh Diệu.
Một lát sau, nơi Đinh Diệu làm việc, Dương Khai cầu kiến, lần này hộ vệ còn không vào thông báo, chỉ cáo tri Dương Khai là Đinh Diệu không ở trong Bích Lạc quan, cũng không biết đi đâu, lại càng không biết lúc nào mới trở về.
Dương Khai im lặng, tìm Chung Lương không được, tìm Đinh Diệu cu ̃ng không gặp, đoán chừng hai vị quân đoàn trưởng kia cũng không gặp được.
Quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, sau đó đi cầu kiến Lương Ngọc Long cùng Thân Đồ Mặc, hộ vệ trước cửa hai vị này cáo tri Dương Khai, quân đoàn trưởng không trong quan, đi đâu không biết, ngày về không biết.
Đến lúc này, Dương Khai đâu còn không biết mấy vị này là cố ý trốn tránh mình, căn bản không cho mình cơ hội gặp mặt, cái này khiến hắn hận nghiến răng, mấy lão già chơi chiêu này, thật sự là quá phận.
Rơi vào đường cùng, Dương Khai chỉ có thể trở về.
Hôm sau, Dương Khai lần nữa cầu kiến Chung Lương, vẫn không thể toại nguyện.
Lại ngày tiếp theo, Dương Khai đã ba lần cầu kiến, lần này từ chỗ hộ vệ biết được, Chung Lương cũng xuất quan đi mất cmnr. . .
Dương Khai tức nổ ruột, ở trước cửa lầm bầm hồi lâu, rốt cục cắn răng một cái, há miệng hô: "Quân đoàn trưởng, quá tam ba bận, đệ tử nhiều lần cầu kiến ngươi không gặp, được, đệ tử điểm đủ nhân mã xuất quan đi!"