Chương 5017: Gừng Càng Già Càng Cay
Chiến khu Bích Lạc quan trấn thủ, đối ứng là lãnh địa Môn Tà vương chủ.
Vô số năm này giao phong, để cường giả hai tộc đối với nhau hoặc nhiều hoặc ít đều có phần hiểu nhau, cho nên vực chủ kia vừa nghe tiếng liền phân biệt ra thân phận Tra Hổ.
Tra Hổ không khách khí chút nào đáp lại: "Gọi gia gia ngươi làm cái gì?"
Vực chủ giận dữ: "Chỉ là Nhân tộc dám càn rỡ."
Tra Hổ chế giễu lại: "Chỉ là Mặc tộc dám nói khoác mà không biết ngượng?"
Vực chủ kia gầm thét: "Sớm muộn đuổi tận giết tuyệt Bích Lạc quan ngươi, giết sạch Nhân tộc ngươi, móc tâm can Tra Hổ ngươi, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."
Tra Hổ cười lạnh: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đánh xong rồi nói!"
Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang phóng đi, hung hăng một quyền nện xuống, một quyền kia làm cho hư không rung chuyển.
Một bóng đen đột ngột hiển lộ, vội vàng độn về sau, lại vẫn bị quyền phong quét trúng, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.
Hắn kinh hãi, không nghĩ tới Tra Hổ lại còn dám nói đánh là đánh, trên thực tế đến cấp bậc này, trên chiến trường như vậy bình thường đều chỉ có tác dụng uy hiếp, hiếm khi sẽ đích thân lên trận giao phong, bởi vì mọi người đều biết, người này không thể làm gì được người kia.
Đồng phẩm giai, Nhân tộc đều mạnh mẽ hơn Mặc tộc, nhưng loại chênh lệch này, chỉ có tu vi càng thấp mới càng rõ ràng, còn đến cấp độ như bát phẩm hay vực chủ này, chênh lệch cực kỳ có hạn, mà đến trình độ vương chủ cùng cửu phẩm lão tổ, trên cơ bản chính là không có khác nhau.
Huống chi, trong vùng này, số lượng Vực chủ nhiều hơn Nhân tộc bát phẩm một vị, chiến lực cao nằm tại thế yếu, đủ để cho Nhân tộc bát phẩm không dám có bất kỳ hành động gì thiếu suy nghĩ.
Chỉ có như lần trước đại quân Mặc tộc tiến công Bích Lạc quan, bát phẩm vực chủ mới có cơ hội trực tiếp giao phong.
Cho nên vị Vực chủ này vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, Tra Hổ thế mà dám động thủ thật.
Chẳng những hắn động thủ, hai nơi hư không khác cu ̃ng chợt bộc phát ra năng lượng cực kỳ cuồng bạo, hiển nhiên là Lô An Tạ Tu Bình cu ̃ng đồng loạt ra tay, bức các vực chủ ra.
"Các ngươi dám. . ." Vực chủ kia bị Tra Hổ tập kích chịu thiệt một chiêu, lập tức giận dữ.
Nói còn chưa dứt lời đã bị Tra Hổ ngắt lời, hắn ha ha cười nói: "Các ngươi còn đang chờ Trục Phong sao? Quên nói cho các ngươi biết, Trục Phong đã chết! Các ngươi khỏi phải đợi."
"Cái gì?" Vực chủ kia nghe vậy kinh hãi, chợt nói: "Nói hươu nói vượn!"
Hắn bản năng không muốn tin lời này, Trục Phong giống như bọn hắn, đều là Vực Chủ, sao có thể nói chết là chết.
Nửa tháng trước đó, hắn còn gặp Trục Phong.
Chỉ coi là Tra Hổ nói chuyện giật gân, muốn dao động tâm thần của hắn, nhưng chỉ chớp mắt sau, hắn biến sắc, quay đầu nhìn chiếc chiến hạm Nhân tộc đặc thù kia.
Hắn một mực để mắt tới chiếc chiến hạm này, chính là bởi vì sự xuất hiện của nó, mới khiến phòng tuyến Mặc tộc tan tác, vị vực chủ này đối với Phá Hiểu có thể nói là hận thấu xương.
Có điều lần này để hắn chú ý không phải là bản thân chiếc chiến hạm này, mà là thân ảnh kiều tiểu đứng trên boong thuyền kia, thân ảnh kia cầm trong tay một cây kình cung, chỉ cần kim quang bắn ra, tất có Mặc tộc phải tao ương.
Vị vực chủ này vận dụng hết thị lực, xuyên qua trùng điệp, sau khi thấy rõ dung mạo thân ảnh kiều tiểu này, lập tức kinh hãi.
Nữ tử Nhân tộc này. . . Không phải mặc đồ bên người Trục Phong sao?
Mặc dù chỉ gặp qua nữ tử này mấy lần, nhưng vị vực chủ này vẫn nhớ rõ rõ ràng ràng, chỉ vì nữ tử Nhân tộc này thực lực cực mạnh, cũng rất được Trục Phong coi trọng.
Nàng sao lại xuất hiện bên kia? Mà lại còn đangnpavFSnṶ thống hạ sát thủ Mặc tộc.
Trong lúc nhất thời, vị vực chủ này suy nghĩ hỗn loạn, làm sao nghĩ không thông Bạch Nghệ thân là mặc đồ, sao lại chạy về phía Nhân tộc.
Mà nàng đã ở đây, Trục Phong đâu? Chẳng lẽ thật sự đã chết?
Trên thực tế, hắn đúng là không phát giác được khí tức của Trục Phong, vốn cho rằng Trục Phong giấu kín ở nơi nào đó tùy thời động thủ, nhưng cho giờ khắc này vẫn không thấy bóng dáng, nói không chừng thật đã dữ nhiều lành ít.
Cái này lại khiến hắn tâm thần không yên, nhất thời không quan sát, bị Tra Hổ một quyền đánh trúng đầu vai, thân thể to lớn lập tức lảo đảo, gầm thét liên tục.
Nhưng mà còn chưa kịp ổn định người, từ phía sau lưng, một sợi sát cơ khóa chặt hắn, để vị vực chủ này như rớt vào hầm băng.
Vội vàng quay người, kinh hãi thấy một người không biết khi nào xuất hiện phía sau mình, hai ngón tay chập thành kiến, chém xuống..
Vực chủ này cả người chấn động mãnh liệt, chỗ bả vai lập tức xuất hiện vết thương thật lớn, mơ hồ có thể thấy được nội tạng nhúc nhích, mặc huyết mặc chi lực từ trong vết thương kia dâng trào ra, hắn bi phẫn gào thét: "Từ Bá Lương!"
Lần này thật là vừa sợ vừa giận.
Kinh hãi là Từ Bá Lương thế mà lại xuất hiện ở đây, giận là mình nhất thời không quan sát, thế mà bị hắn đánh lén đắc thủ. Một vị Nhân tộc bát phẩm đánh lén dù ai cũng không dám khinh thường, vị vực
chủ này lập tức bị trọng thương, miệng vết thương kiếm khí quanh quết thương phục hồi, đồng thời kiếm khí như tơ còn thuận huyết nhục tiến vào thể nội, đánh thẳng các nơi yếu hại.
Ép hắn không thể không thôi động lực lượng áp chế những tia kiếm này, một thân thực lực lập tức trượt xuống hai thành.
Hắn rất không hiểu, Từ Bá Lương làm thế nào có thể xuất hiện trên vùng chiến trường này.
Theo tình báo Mặc tộc dò thăm được, Từ Bá Lương vẫn luôn tọa trấn trong căn cứ Nhân tộc, chưa từng rời đi, đây là nguyên nhân vì sao trong vùng chiến khu này, Vực chủ nhiều hơn bát phẩm.
Trong vùng chiến khu này, Vực chủ có bốn vị, Nhân tộc bát phẩm cu ̃ng có bốn vị, tương đương nhau.
Nhưng đối với Nhân tộc, từ đầu đến cuối phải có một vị bát phẩm lưu thủ căn cứ, để phòng đại quân Mặc tộc đột kích. Nếu căn cứ xảy ra chuyện gì, Nhân tộc khẳng định là tổn thất thật lớn.
Kể từ đó, so sánh trên chiến lực cao đoan, Mặc tộc chiếm cứ ưu thế nhiều hơn một vị.
Coi như Trục Phong chết rồi, cũng vẫn là cục diện ba cặp ba, các vực chủ không e ngại gì cả.
Cho nên vị vực chủ này căn bản không hề nghĩ tới, Từ Bá Lương sẽ
như quỷ mị xuất hiện ở chỗ này, mà lại hung hăng đánh lén mình, chính là bởi vì không có phát giác, cho nên mới vô ý trúng chiêu.
Hắn không sợ căn cứ bị Mặc tộc tận diệt sao?
Mà Từ Bá Lương sau khi xuất thủ một kích, lập tức thối lui, không có suy nghĩ đuổi đánh, chỉ khẽ gật đầu với Tra Hổ một cái, xong biến hóa pháp quyết.
Rất nhanh, dưới chân của hắn xuất hiện một đạo pháp trận, quang mang tán đi, cả người đã biến mất.
Đây tất nhiên là Càn Khôn Quyết, lợi dụng Càn Khôn đại trận trên Khu Mặc Hạm tại căn cứ, quay trở về trong căn cứ.
Sở dĩ không hề lưu lại liên thủ Tra Hổ đối địch, chính là hắn cũng sợ căn cứ xuất hiện sơ xuất, cho nên phải bảo trì chiến lực, tọa trấn trong căn cứ.
Đánh lén một kích, trọng thương vực chủ kia đã đủ đặt vững chiến cuộc, không cần quá tham công, tuy nói nếu hắn lưu lại liên thủ Tra Hổ, vô cùng có khả năng chém giết vực chủ này, nhưng người nào cũng không dám cam đoan, vực chủ này liều chết phản kích có thể kéo theo đệm lưng hay không.
Gần Phá Hiểu, Dương Khai cầm trong tay Thương Long Thương, vô cùng ngạc nhiên nhìn qua biến cố trong chớp nhoáng này, giật mình
không thôi: "Từ tổng trấn sao lại đi ra từ Phá Hiểu?"
Vực chủ kia không biết Từ Bá Lương sao lại bỗng nhiên xuất hiện trên mảnh chiến trường này, hắn lại nhìn rõ rõ ràng ràng, ngay vừa rồi, Từ Bá Lương thế mà từ trong Phá Hiểu chạy ra.
Chiến trường hỗn loạn, khí tức liên miên hỗ loạn, nên trên cơ bản không ai để ý đến các bát phẩm Nhân tộc.
Phùng Anh một kiếm chém về phía phía trước, tranh thủ nói: "Vài ngày trước Từ tổng trấn lưu lại lạc ấn trên Phá Hiểu."
Dương Khai giật mình, chậc lưỡi nói: "Gừng càng già càng cay a!"
Từ Bá Lương làm vậy tự nhiên có thể mượn nhờ Phá Hiểu trong chớp mắt đến chiến trường, xuất thủ đánh lén vực chủ kia, một kích thành công, lại lợi dụng Càn Khôn đại trận tại căn cứ để trở về.
Có thể nói Từ Bá Lương lần này đánh lén, căn cứ còn không có ai biết hắn trong trong khoảng thời gian ngắn này đã vượt qua khoảng cách ức vạn dặm, chạy tới trọng thương vực chủ.
Càn Khôn đại trận còn có thể chơi như vậy, Dương Khai coi là học thêm thứ mới.
Thu liễm nỗi lòng, nhìn qua đông đảo Mặc tộc phía trước, trường thương đâm ra, giết!
Trên chiến trường chiến lực cao đoan, hai người Lô An và Tạ Tu Bình đều giao đấu Vực chủ, thực lực chênh lệch không quá rõ ràng, nên cục diện ngang nhau, người này không thể làm gì được người kia.
Nhưng mà địch nhân Tra Hổ đối mặt lại đã khí thế giảm lớn, hoàn toàn đã rơi vào hạ phong, bị Tra Hổ điên cuồng tấn công một phen, chỉ có sức lực chống đỡ, không hề có lực hoàn thủ.
Đủ loại bí thuật không ngừng thi triển, vẫn khó cản xu hướng suy tàn của hắn.
Tiếp tục dây dưa, thế cục sẽ chỉ càng hỏng bé, vạn nhất Từ Bá Lương lại giết ra, không chừng mình thật phải nằm luôn tại đây, nên vực chủ này phát giác không địch lại, lập tức sinh tâm thối lui.
Tra Hổ tự nhiên nhìn ra tâm tư của hắn, thế công càng hung mãnh, một bộ thế muốn đuổi tận giết tuyệt.
Vực chủ kia giận tím mặt, quát ầm lên: "Tra Hổ, nếu ngươi muốn chết, ta có thể thành toàn ngươi."
Tra Hổ cười lạnh cuống quít: "Ngươi phải có bản sự này mới được."
Lời tuy mỉa mai, nhưng thần sắc lại cực kỳ cảnh giác. Vực chủ liều chết phản kháng, hắn không dám khinh thường, đây là nguyên nhân vì sao Từ Bá Lương không hề lưu lại liên thủ đối địch, dù cho là lấy
hai đánh một, nói không chừng phải bỏ ra cái giá thê thảm. Cái giá này, Nhân tộc không chịu nổi!
Bất luận một vị bát phẩm nào đều là lực lượng cực kỳ quý giá, mỗi bát phẩm vẫn lạc, đối với Nhân tộc là đau xót khó có thể chịu đựng.
Cho nên khi nhận được tin tức, nói Trục Phong bị Dương Khai cùng Bạch Nghệ giết đi, Tra Hổ thật sự không thể tin được.
Mà sau khi biết chi tiết cụ thể, Tra Hổ mới hiểu được, Dương Khai và Bạch Nghệ có thể giết chết Trục Phong, một là thực lực hai người đều không tầm thường, hai là vận khí.
Trong đó càng có nguyên nhân Trục Phong quá mức khinh địch, đương nhiên, bản thân Trục Phong trọng thương chưa lành là nguyên do chính.
Cho nên dù chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, Tra Hổ cũng không dám bức bách quá ác liệt, mỗi lần đều chưa cho vực chủ kia hi vọng sống, chế tạo cho hắn ảo giác còn có thể tái chiến.