Chương 502: Ta không thể có hai nữ nhân?
Chậm rãi buông Thu Ức Mộng xuống, Dương Khai cất bước đi về phía Bàng Trì.
Sắc mặt Thu đại tiểu thư bình tĩnh, không có chút biểu hiện nhăn nhó khi bị người khác bắt gặp cảnh mình thân thiết với Dương Khai.
Bởi vì vừa rồi Dương Khai buông nàng ra, nàng rõ ràng cảm nhận được tay Dương Khai run nhè nhẹ.
Có thể làm cho một nam nhân kiên nghị có phản ứng như thế… rốt cuộc là có dấu hiệu gì?
- Tiểu công tử!
Nhìn thấy Dương Khai, Bằng Trì vội vàng đứng lên, khom mình thi lễ, cũng không nhiều lời, nói thẳng:
- Mấy trăm người Trúc Tiết bang qua hơn nửa năm tìm kiếm,cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của ngàu, cũng tìm được thứ ngài muốn tìm rồi.
Dương Khai nhẹ nhàng hít một hơi, dò hỏi:
- Ở đâu?
Trước khi Đoạt đích chi chiến bắt đầu, Dương Khai đã sai người Trúc Tiết bang đi xung quanh tìm hiểu tin tức của đám người Tô Nhan, cho tới giờ này cuối cùng cũng đã có manh mối.
- Lần đi Tây bắc, đại khái cách Chiến Thành khoảng ba nghìn dặm đường, có một xóm nhỏ tứ phía vây quanh là núi, những người kia dường như đang trú trong đó.
- Có xác định không?
- Cơ bản là khá chắc chắn, mặc dù không tiếp xúc trực diện với bọn họ, nhưng căn cứ theo miêu tả của ngài trước đó thì thật không thể nghi ngờ họ là những người ngài muốn tìm. Thôn kia cũng là thôn mới dựng lên hơn một năm trước, hơn nữa người trong thôn đều là võ giả, cũng ước chừng có khoảng trăm người.
- Tốt, tốt, tốt.
Dương Khai liên tục gật đầu, tảng đá nặng trịch trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống rồi, liền đưa tay ra vỗ vỗ bả vai Bằng Trì, tán thưởng nói:
- Rất tốt.
Bàng Trì lập tức vô cùng kích động, sắc mặt cũng đỏ lên, nói năng hơi lộn xộn:
- Là chức trách của thuộc hạ.
Vừa nói, vừa vội vàng lấy một vật từ trong ngực ra, dưa cho Dương Khai:
- Đây là bản đồ đường đi từ những người kia đưa lại, hy vọng giúp ích cho tiểu công tử.
- Làm tốt lắm.
Dương Khai nhếch miệng cười, nhận lấy bản vẽ, mở ra xem vị trí của cái thôn nhỏ kia, trong nháy mắt đã ghi nhớ.
Cũng càng làm tăng thêm sự suy đoán của Bàng Trì, vị trí như thế cũng gần giống với vị trí lần trước mà Dương Khai cũng bàn bạc với Thái Hư.
Đám người Tô Nhan hẳn là sau khi theo hư không phủ đạo đi ra ngoài liền phát hiện vị trí hiện tại, rồi ẩn cư xuống dưới.
- Dương Khai, ngươi đang tìm người sao?
Thu Ức Mộng đi tới hỏi. Nàng vừa rồi vẫn không nói chuyện, đứng quan sát phản ứng của Dương Khai, phát hiện vẻ mặt của nam nhân này biến hóa rất cực đoan, lập tức ý thức được người mà hắn đang tìm hẳn là rất quan trọng.
- Ừm.
Dương Khai gật đầu, cẩn thận thu hồi lại bản vẽ trên tay.
- Là người như thế nào?
Thu Ức Mộng khẽ mỉm cười, vô tình cố ý tìm hiểu.
- một số đồng môn.
Dương Khai hít sâu một hơi, trong đầu hồi tưởng lại hình dáng của Tô Nhan, ánh mắt không khỏi dịu dàng.
- Không chỉ đơn giản là đồng môn thôi chứ/
Thu Ức Mộng cười một tiếng, cũng nhận ra chút gì đó;
- Nếu đã tìm được rồi, ngươi định làm như thế nào?
- Đi đón bọn họ tới đây.
Dương Khai cười với nàng.
- Không được!
Thu Ức Mộng chậm rãi lắc đầu.
Nụ cười của Dương Khai nhanh chóng trở nên âm u, lạnh lùng nhìn nàng, nheo mắt lại nói:
- Ngươi có ý tứ gì?
Thu Ức Mộng dịu dàng nói:
- Ngươi đừng có vội tức giận, hãy nghe ta nói hết. Nếu là đồng môn của ngươi, hắn là đệ tử của Lăng Tiêu các đi? Hiện tại Lăng Tiêu các vẫn là tà thông, mà đã là tà tông thì không thể bại lộ thân phận trước mặt thế nhân. Nếu những người đó không bị bại lộ thân phận thì không sao, ngược lại chỉ sợ là ngươi đưa bọn họ tới được Chiến Thành, nhất định sẽ chọc tới người khác. Nếu họ thật sự tới đây, nhị ca của ngươi chỉ cần thêm thắt vào, thổi tí tiếng gió nhiễu loạn tâm tình ngươi không? Nhất là vào thời điểm quan hệ tới hướng đi của Đoạt đích chi chiến như hiện nay.
Dương Khai chau mày, mặc dù biết Thu Ức Mộng nói đúng, nói thật, nhưng trong lòng vẫn khó chấp nhận được.
Thu Ức Mộng liền tiếp tục nói:
- Đoạt đích chi chiến của Dương Khai, bắt đầu tới giờ đã hơn nửa năm rồi, mà đám đồng môn này của ngươi ngay cả ẩn cư trong núi sâu, chỉ sợ cũng đã biết rồi. Bọn họ đã biết ngươi đang ở Chiến thành rồi mà vẫn không tìm tới nương tựa, hiển nhiên là không muốn mang thêm phiền toái cho ngươi. Ngươi tự ý tới đón bọn họ cũng là làm khó thêm cho họ.
- Ta biết, cho nên ta lại càng muốn đón họ tới.
Dương Khai trầm giọng nói:
- Địa phương bọn họ ẩn cư mặc dù không tệ, nhưng có thể bị Trúc Tiết bang tìm được thì cũng có thể bị người khác tìm thấy. Nếu có người làm gì bất lợi cho họ…
Đám người của Tô Nhan lẫn lộn thực lực cao thấp. Hơn một năm trước khi tách ra, mấy người họ hình như đi lên cấp Thần du cảnh, cấp bậc không cao, số còn lại làm Chân nguyên cảnh, Ly Hợp carnnh, thậm chí còn có cả Khởi Động cảnh.
Nếu chảng may bị thế lực nào đó phát hiện ra, bao vậy tiêu trừ, bọn họ khẳng định là khó thoát khỏi cảnh bị hạ độc thủ. Chỉ có đưa họ sắp xếp lại bên người, Dương Khai mới có thể yên tâm được.
Thu Ức Mộng nhíu chặt mày, nói:
- Nhất định phải mang họ tới?
- Đúng, điểm này không thể thương lượng.
Dương Khai gật đầu.
Thu đại tiểu thư biết rõ tính tình của Dương Khai, trong lòng biết nói gì thêm đi nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, gật đầu nói:
- Được, thế ta đi thay ngươi một chuyến.
Dương Khai lắc đầu nói:
- Không cần, tự ta đi.
- Không được!
Thu Ức Mộng lập tức nôn nóng:
- Ngươi phát bệnh gì thế, cho dù những người đó quan trọng thế nào với ngươi, lại với tình cảnh và địa vị hiện tại của ngươi cũng có thể tùy ý rời khỏi Chiến thành, ngươi muốn mang bao nhiêu người đi ra ngoài?
- Chỉ là đi đón người, chứ có phải đi đánh nhau đâu, lén lút đi ra ngoài, lại lén lút quay về là xong rồi? Ba nghìn dặm đường, mấy ngày mà thôi.
Dương Khai cau mày nói.
- Nếu chẳng may ngươi bị bại lộ hành tung thì sao? Ngươi không suy xét cho bản thân thì cũng phải suy xét cho bao nhiêu đồng minh của quý phủ một chút chứ! Bọn họ trả giá nhiều như thế, chết nhiều người như thế, chẳng lẽ không hy vọng nhìn thấy ngươi đi tới cùng trong cuộc Đoạt đích chi chiến này? Nếu như ngươi xảy ra điều gì bất ngờ, không làm thất vọng bọn họ sao?
Vừa nói, Thu Ức Mộng liền đi tới, vươn tay cầm lấy cổ tay Dương Khai, giống như tiểu nữ hài, ánh mắt quật cường, làm ra dáng vẻ không nhượng bộ chút nào.
Mặc dù biết Thu Ức Mộng cũng là vì nghĩ cho mình, lo lắng cho đại cục. Nhưng Dương Khai vẫn kiên định ý kiến của mình, lắc đầu nói:
- Ta phải đi, nếu ta không đi, bọn họ cũng không có khả năng tới đây.
Đám người Tô Nhan nếu chưa tới Chiến Thành chính là có rất nhiều điều cố kỵ, nếu để Thu Ức Mộng đi tìm, bọn họ sẽ không tới Chiến thành, chỉ sợ còn có thể lại một lần nữa biến mất trong tầm mắt thế nhân. Đến lúc đó muốn tìm họ còn khó hơn nữa.
- Ta mặc kệ! Muốn đi tiếp cũng được, ta thay ngươi đi một chuyến, dù sao ngươi không thể đi!
- Ngươi thành thục một chút đi có được không?
- Ta vốn chính là tiểu nữ nhân, nghiêm túc làm cái gì? Ngươi thích thành thục sao?
- Thế ngươi cho là hết thảy đây là do ai tạo thành?
Sắc mặt Dương Khai trở nên không kiên nhẫn, hắn vốn không thích giằng co mãi cùng người khác, phong cách làm việc cũng linh hoạt sắc bén rõ ràng. Giờ Thu Ức Mộng lại cứ không chịu buông tha hắn làm cho hắn rất buồn bực. Trong lòng đang nghĩ mãi về đám người Tô Nhan, giờ chỉ hận không thể chắp cánh bay thẳng tới nơi cách đây ba ngàn dặm đó.
- Cái gì?
Thu Ức Mộng ngẩn ngơ.
- Không có gì.
Dương Khai cũng không muốn nhiều lời.
Lúc trước nếu không phải Thu Ức Mộng dẫn người tới Lăng Tiêu các quấy rối thì Dương Khai cũng sẽ không bị đưa tới Thượng Vân Tà Địa, càng sẽ không phải tách rời Tô Nhan lâu như thế. Lại nói nữa, Thue đại tiểu thư mới chính là đầu sỏ làm Dương Khai chia rẽ Tô Nhan. Cũng chính là vì vậy nên thái độ của Dương Khai trước kia với Thu Ức Mộng rất khắc nghiệt, tuy rằng sau khi bắt đầu Đoạt đích chi chiến, tiếp xúc, cảm giác chấn ghét này mới dần dần giảm bớt đi.
- Cái kia… trong bang còn có chút việc, tiểu công tử, thuộc hạ xin đi trước một bước.
Bàng Trì đứng ở một bên như ngồi trên đống than, thật vất vả mới tìm được cơ hội nói xen vào một câu, khẩn trương đề đạt.
- Ngươi không thể đi!
Thu Ức Mộng nhìn y một cái,
- Ở trong quý phủ đợi mấy ngày đi.
- Vâng, thuộc hạ cáo lui.
Bằng Trì biết Thu Ức Mộng giữ y lại đây chính là sợ y tiết lộ tin này ra ngoài. Tuy rằng Thu Ức Mộng làm vậy khiến y có cảm giác không được tín nhiệm, nhưng cũng không nửa câu oán giận.
Đợi cho Bàng Trì rời khỏi, Thu Ức Mộng mới buông lỏng Dương Khai, trong mắt như vẻ hồi tưởng, chậm rãi nói:
- Ta nhớ lúc trước ta với tiểu Mạn tới Lăng Tiêu các, trong Khốn Long Khảm thấy ngươi thân mật cùng một nữ tử, ngươi đang mong nhớ nàng chứ gì?
- Ừm.
Dương Khai gật gật đầu.
- Thế Hạ Ngưng Thường trong quý phủ thì sao?
Thu Ức Mộng lập tức tò mò:
- Dường như quan hệ của các ngươi cũng không giống bình thường mà.
Dương Khai cổ quái nhìn nàng một cái:
- Sao ta không thể có hai nữ nhân?
Sắc mặt Thu Ức Mộng tối sầm, tức giận nói:
- Vô sỉ, không biết xấu hổ, cá mè một lứa cùng tới Hoắc Tinh Thần!Nam nhân quả nhiên đều là loại vậy! Ngươi muốn làm gì thì làm thế đi, sau này ta không bao giờ quan tâm ngươi nữa.
Dứt lời, Thu đại tiểu thư phẫn nộ rời đi. Nàng cũng biết, mình không có cách nào thuyết phục Dương Khai, người nam nhân này mà có quyết định thì người khác không bao giờ khuyên bảo được. Huống chi, Dương Khai cũng có lý, nếu hắn không đi, những người Lăng tiêu các đó chắc chắn sẽ không tới chiến thành.
Chỉ có đều suy xét về toàn cục thì Thu Ức Mộng không khỏi cực lực can ngăn Dương Khai.
Đáng tiếc, cũng thất bại rồi.
May mà gần đây bên trong Chiến thành sóng êm gió lặng. Hơn nữa, cho dù Dương Khai không ở quý phủ thì với thực lực của những người trong quý phủ cũng đủ khả năng cản lại sự công kích của người khác rồi.
Ban đêm, có một đạo nhân ảnh khuất đi, tất cả mọi người đều không phát hiện, chỉ có Thu Ức Mộng biết, đó là Dương Khai.
Hắn mang theo Ảnh Cửu.
Trong số tất cả Huyết tùy tùng, chỉ có Ảnh Cửu tinh thông thuật ám sát ẩn thân mới có tư cách cùng thực lực cùng Dương Khai lặng lẽ hành động, bất kỳ người nào khác cũng đều không được, một khi có hành động gì ngay lập tức sẽ bị người khác phát hiện,
Mộng Vô Nhai cùng Địa Ma thì khả năng có năng lực này, nhưng Mộng chưởng quầy lại không thích nhúng tay vào chuyện của Dương Khai. Còn về Địa Ma, nhất định phải lưu lại. Nếu không quý phủ chỉ có một mình Đường Vũ Tiên là cao thủ đứng đầu, có thể xuất hiện biến cố.
Có Địa Ma và Vũ Tiên cùng nhau trấn thủ, Dương Khai mới có thể vô lo.
- Hy vọng không sao.
Thu Ức Mộng hơi hơi thở dài, bởi vì Đoạt đích chi chiến, nàng còn phải lo lắng an nguy cho người nam nhân này, thật sự là bất đắc dĩ.
Cùng lúc đó, phủ của Dương Chiếu.
Diệp Tân Nhu uyển chueyern đi tới phòng của Dương Chiếu, hé miệng cười nói:
- Nhị công tử, chuyện ngươi muốn hỏi thăm đã có tin tức rồi.
- Hả?
Dương Chiếu nhướn mày, lập tức trở nên vui mừng:
- Báo!
- Bàng Trì ở Trúc Tiết bang của Trung Đô, hôm nay hình như tới Chiến thành, vào quý phủ của tiểu công tử xong cũng chưa từng thấy đi ra ngoài.