Chương 5020: Có Một Ý Tưởng
Mà Thần Hi bây giờ phải làm là khai thác vật tư trong những Càn
Khôn thế giới này ra, đây chính là công trình vĩ đại, lấy hơn 30 người của Thần Hi, vùng này lại có tới mấy chục toà Càn Khôn thế giới, trong vòng mấy chục năm căn bản không khai thác hết.
Nói ít cũng cần mấy trăm năm.
Trừ phi Bích Lạc quan có thể tăng thêm nhân thủ, nhưng mà Bích Lạc quan cực kỳ trọng yếu, buộc phải lưu thủ đại lượng nhân thủ để phòng Mặc tộc đột kích, căn bản không có khả năng điều ra quá nhiều nhân lực khai thác tài nguyên.
Có thể điều ra một quân đã là cực hạn.
"Đội trưởng, tuy nói Mặc tộc đã bị đuổi ra khỏi vùng này, nhưng khó đảm bảo không có quân lính tản mạn đến đây quấy rối, ta cảm thấy chúng ta không nên phân tán ra, mà lấy tiểu đội là chỉnh thể hành động, như vậy nếu có gặp được chuyện gì cũng thuận tiện trợ giúp."
Phùng Anh đề nghị, cũng cân nhă ́c đến việc Dương Khai chưa quen thuộc đối với những chuyện như này, dĩ vãng không phải chưa từng phát sinh qua loại chuyện này, mặc dù tỷ lệ không lớn, nhưng một khi phát sinh, rất có thể sẽ tạo thành thương vong không đáng có.
"Nghe ngươi." Dương Khai gật gật đầu, "Ngươi cảm thấy, chúng ta nên đi chỗ nào trước?"
Phùng Anh đưa mắt nhìn ra xa, chỉ vào một tòa Càn Khôn thế giới thể lượng lớn nhất nói: "Chỗ đó đi, ta vừa quan sát rồi, có dấu vết Mặc tộc từng khai thác tài nguyên lưu lại, nếu Mặc tộc đã khai thác, nói rõ Càn Khôn thế giới hẳn là sẽ không thiếu tài nguyên."
"Vậy qua xem đi." Dương Khai phất phất tay, Phá Hiểu lập tức phi đến tòa Càn Khôn thế giới kia.
Chốc lát, Phá Hiểu bỏ neo trên một chỗ núi hoang, Dương Khai đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy Càn Khôn thế giới hoàn toàn tĩnh mịch, không có chút sinh cơ, chẳng những không có một vật sống, ngay cả màu xanh lá cũng không thấy mảy may.
Thiên địa vĩ lực Càn Khôn thế giới Mặc chi chiến trường sớm đã bị Mặc tộc thôn phệ sạch sẽ, Càn Khôn thế giới không có thiên địa vĩ lực, giống như cây không rễ, nước không nguồn, tự nhiên là không thể sống sót.
Nơi đây xác thực có đủ loại vết tích Mặc tộc từng khai thác tài nguyên lưu lại, một mảnh cương vực to như vậy, khắp nơi có thể thấy được vết tích phá toái.
Cảnh tượng này khiến Dương Khai không khỏi nghĩ tới Hắc Ngục.
Trong Hắc Ngục cũng thừa thãi các loại tài nguyên, những tài nguyên kia đều giấu trong từng viên quáng tinh, cần có người thu thập hắc thạch từ trong quáng tinh, dùng thiên địa vĩ lực phá vỡ hắc thạch, mới có thể lấy ra tài nguyên giấu trong hắc thạch.
Nhiều khi, cho dù hao hết khí lực, trong hắc thạch cũng không có vật gì, mà cho dù có thu hoạch, có thể đạt được tài nguyên phẩm giai nào, cũng đều xem vận khí.
Vận khí tốt, nhẹ nhõm có thể lấy được vật tư lục phẩm thất phẩm, thậm chí bát phẩm, vận khí không tốt còn chẳng thu được gì.
Trước đó vì đối phó Mặc tộc vương chủ ẩn thân tại trung tâm Hắc Ngục, hơn một trăm nhà động thiên phúc địa liên thủ, điều động số lớn nhân thủ, hao phí trăm năm, khai thác sạch sẽ toàn bộ Hắc Vực, phá siêu cấp đại trận, để chuẩn bị cho tranh đấu cuối cùng với Mặc tộc vương chủ kia, trong thời gian này, tài nguyên thu hoạch được là khó có thể tưởng tượng.
Mà những tài nguyên này, bây giờ tất cả đều đã rơi vào hầu bao Lăng
Tiêu cung, có thể nói động thiên phúc địa xem như giúp Lăng Tiêu cung một phần lực, nếu không chỉ bằng vào lực lượng của Lăng Tiêu cung cùng thủ hạ của Loan Bạch Phượng, cho dù hao phí mấy ngàn năm cũng chưa chắc có thể khai thác sạch sẽ Hắc Vực.
Đối với chuyện này, Lăng Tiêu cung là đã chiếm đại lợi, nhưng khi đó Dương Khai một mình vào trong lồng giam Hắc Ngục, áp chế Mặc tộc vương chủ kia, xem như động thiên phúc địa bồi thường cho hắn..
Chỉ là nơi này không có gì hắc thạch, khai thác ra tài nguyên gì, chính là tài nguyên đó, không cần đi cược vận khí.
Nhớ tới Hắc Vực, lòng hắn khẽ động, lúc trước vì để những thủ hạ của Loan Bạch Phượng an tâm khai thác quáng tinh, mình còn cố ý luyện chế ra một bộ bí bảo na di quáng tinh, Hư Không m Dương Kính không có tác dụng gì khác, chính là dùng trong tình huống này, có thể na di cả quáng tinh từ khoảng cách rất xa về.
Tình huống ngày đó, sao mà tương tự bây giờ?
Trong lúc suy tư, Phùng Anh nói: "Đội trưởng, trong quan có quy củ, bất kể là tài nguyên do ai khai thác, chỉ cần là dùng trong tu luyện, đều có thể tùy ý lấy dùng, có thừa bao nhiêu mới cần nộp lên trên quan, không được tàng tư. Thần Hi nhiều người hơn đội ngũ bình
thường, chúng ta có thể chia mấy nhóm khai thác, trong lúc những người khác khai thác tài nguyên, lưu thủ mấy người cảnh giới tứ phương."
Dương Khai không yên lòng nói: "Ừm, ngươi an bài đi, ta đi điều tra xung quanh chút."
Nói xong, xông lên trời.
Nếu ý nghĩ của hắn có thể thực hiện, vậy không cần thiết lưu lại nơi này khai thác tài nguyên nữa. Chỉ cần na di khoáng tinh về Bích Lạc quan, chẳng mấy chốc sẽ khai thác hoàn tất, dù sao Bích Lạc quan có hơn hai vạn người lưu thủ, so với ba mươi mấy cá nhân bọn hắn từ từ khai thác, hiệu suất nhất định được nâng lên rất nhiều.
Một đám đội viên đều ngạc nhiên, không biết Dương Khai muốn làm gì.
Thẩm Ngao nói: "Đội trưởng của chúng ta thần thần bí bí, đây là muốn làm đại sự a?"
Phùng Anh lắc đầu: "Không rõ lắm, hắn làm chức đội trưởng này, cũng quá không bình thường, được rồi, mặc kệ hắn đi." Nói đến đây, hơn 30 người chia thành sa ́u tiểu đội, mỗi tiểu đội đều có phần phối một vị thất phẩm Khai Thiên, thay phiên phòng thủ, để phòng có Mặc tộc đánh lén, thời điểm tiểu đội nào đó phòng thủ, những người khác có thể an tâm khai thác tài nguyên.
Dù sao về sau còn ở nơi này mấy chục năm, thời điểm phòng thủ cũng có thể tu hành, tăng cường thực lực bản thân, miễn cho sống uổng thời gian.
Chờ Phùng Anh phân phối xong, đám người liền tự đi quản lí chức vụ của mình, mà Phùng Anh thì lần theo phương hướng Dương Khai rời đi, đuổi theo, muốn xem hắn đang làm cái gì.
Lúc này, Dương Khai đã đi tới lân cận một tòa Càn Khôn thế giới.
Có kinh nghiệm na di quáng tinh tại Hắc Ngục, đối với loại chuyện này tự nhiên là xe nhẹ đường quen, bây giờ duy nhất không cách nào xác định là nơi đây cách Bích Lạc quan rất xa, không biết Hư Không m Dương Kính phải chăng có thể na di khoảng cách xa như vậy hay không.
Có điều tóm lại là phải thử một lần mới có thể xác định.
Hư Không m Dương Kính tổng cộng có mười sáu kiện trận khí, phân hai bộ m Dương, mỗi một bộ đều là tám cái, lúc trước do hắn tự mình xuất thủ luyện chế, về sau đến di chỉ Đại Diễn phúc địa, được Ma Phiền đại sư một lần nữa rèn luyện, công hiệu hơn xa trước đó.
Đang điều tra, một đạo lưu quang từ phương xa lướt đến, Dương Khai nghiêng đầu nhìn, nhận ra đó là Phùng Anh.
Đến gần, Phùng Anh hiếu kỳ nói: "Ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Dương Khai nói: "Có một ý tưởng, ngươi đến đúng lúc lắm, ở đây giúp ta quan sát một hồi."
Phùng Anh gật đầu.
Dương Khai lập tức hành động, lấy ra tám trận khí Hư Không Dương Kính, bắt đầu bố trí.
Một canh giờ sau, tám trận khí đã bố trí thỏa đáng, Phùng Anh quan sát từ đầu tới đuôi, sắc mặt cu ̃ng dần dần ngưng trọng.
Mặc dù nàng không rõ ràng Dương Khai đang làm cái gì, nhưng ta ́m trận khí phân trấn bát phương này, đã khóa chặt tòa Càn Khôn thế giới trước mặt, hiển nhiên là làm chuyện lớn.
Xoát, Dương Khai đột ngột hiện thân trước mặt nàng: "Tiếp tục xem đi, ta về trong quan một chuyến."
"Hồi quan?" Phùng Anh kinh hãi, "Hồi quan làm cái gì?"
"Chuyện tốt!" Dương Khai thừa nước đục thả câu, "Nếu việc này thành, chúng ta không cần vất vả ở chỗ này khai thác tài nguyên nữa."
Nói rồi, tay pháp quyết biến hóa, nghiễm nhiên đã thúc giục Càn Khôn Quyết.
Phùng Anh còn muốn hỏi lại, dưới chân Dương Khai đã xuất hiện pháp trận khổng lồ, quang mang bao phủ hắn, quang mang tán đi, người đã biến mất.
Phùng Anh không khỏi lắc đầu, cũng không biết Dương Khai đang làm cái gì, bây giờ chính là thời cơ tốt để khai thác tài nguyên, mỗi một khắc lãng phí đều có thể lãng phí rất nhiều tài nguyên. Nhưng
nàng cũng biết, Dương Khai làm vậy khẳng định không phải bắn tên không đích, đành kiên nhẫn đợi.
Chỉ là từ đầu đến cuối vẫn không hiểu, hắn nói nếu chuyện gì thành sẽ không cần khai thác tài nguyên, không khai thác, vậy tài nguyên co ́thê ̉tự xuất hiện sao?
Cùng lúc đó, trong Khu Mặc Hạm Bích Lạc quan, Dương Khai hiện thân.
Quan ải khác tất cả đều chỉ có bô ́n chiếc Khu Mặc Hạm, Đông Nam Tây Bắc, mỗi quân lĩnh một chiếc.
Chỉ có Bích Lạc quan có năm chiếc, bởi vì thời điểm ban đầu, chế tạo ra một chiếc Khu Mặc Hạm thí nghiệm, Khu Mặc Hạm đản sinh về sau, đều coi đây là bản gốc.
Bây giờ bốn khu căn cứ tài nguyên, đều có một chiếc Khu Mặc Hạm tọa trấn, Khu Mặc Hạm chế tạo ban sơ được lưu trong quan, thuận
tiện Dương Khai tới lui.
Đi ra ngoài, Dương Khai lập tức tiến về Phủ ti Tây Quân Trấn.
Chung Lương đang làm việc công, thấy hắn đến, nhịn không được lấy làm kinh hãi: "Tiểu tử sao ngươi trở lại? Ngươi không phải hẳn đang ở căn cứ số 4 sao?"
Vừa nói, sắc mặt hơi đổi: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Khai kinh ngạc: "Quân đoàn trưởng không nhận được chiến báo?"
Chung Lương nói: "Tất nhiên là đã nhận được, không phải nói đã đánh xong rồi sao?"
Dương Khai gật đầu: "Xác thực đánh xong, bây giờ đang khai thác tài nguyên."
Chung Lương thở ra một hơi: "Dọa lão phu, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì. Đã xong, ngươi không ở đó khai thác tài nguyên, chạy về đây làm gì."
Dương Khai nói: "Nói không tiện, còn xin quân đoàn trưởng theo ta xuất quan, nếu việc này thành, nhất định có chỗ tốt lớn đối với chúng ta."
Chung Lương nhíu mày: "Chỗ tốt gì?"
Dương Khai lắc đầu nói: "Nếu không thành, nói cũng vô dụng, nếu thành, quân đoàn trưởng tự có thể tận mắt thấy."
"Cố lộng huyền hư." Chung Lương hừ một tiếng, đứng lên nói: "Thôi được, tùy ngươi đi."
Nếu những người khác nói như vậy, Chung Lương không đập cho hắn một trận là không được, hắn thân là quân đoàn trưởng, một ngày trăm công ngàn việc, nào có thời gian lãng phí? Có điều cân nhă ́c đến đủ loại biểu hiện của Dương Khai những năm này, mỗi lần đều có hành động kinh người, nghe nói ngày trước hai vực chủ chết đều có quan hệ trực tiếp với hắn, lập tức giật mình không thôi.
Rất nhanh, hai người ra khỏi Bích Lạc quan, đến bên ngoài hư không.
Chung Lương quay đầu nhìn lướt qua, cau mày nói: "Tiểu tử, muốn lão phu nhìn cái gì? Hiện tại có thể biểu diễn rồi đó."
"Quân đoàn trưởng chờ một lát." Dương Khai nói một tiếng, lập tức bắt đầu thực bố trí Hư Không m Kính.