Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5063: Lưu Tử An

Chương 5063: Lưu Tử An


Nhân lực có lúc hết, Khai Thiên có gông cùm xiềng xích. Một vị Khai Thiên cảnh có thể leo lên cao bao nhiêu trên Võ Đạo
đỉnh cao, cuối cùng đạt thành thành tựu ra sao, điểm xuất phát lúc tấn thăng Khai Thiên đã quyết định hết thảy.
Bình thường, sau khi tấn thăng Khai Thiên, cho dù võ giả cố gắng tu hành như thế nào, ngày sau nhiều lắm là cũng chỉ có thể để bản thân tấn thăng hai phẩm.
Đây cũng là nguyên nhân mà động thiên phúc địa dốc sức bồi dưỡng đệ tử tinh nhuệ, chỉ có những đệ tử tấn thăng thẳng lên trên ngũ phẩm mới có tư cách thành tựu thượng phẩm Khai Thiên trong tương lai.
Tấn thăng thẳng lên tứ phẩm, cực hạn chỉ là lục phẩm mà thôi.
Nhưng sau khi võ giả Khai Thiên cảnh bị mặc chi lực ăn mòn, bọn hắn có thể đột phá gông cùm xiềng xích này, có thể tấn thăng tiếp mà không có hạn chế.
Đối với bất kỳ một vị Khai Thiên cảnh nào, chuyện này đều là dụ hoặc khó nói nên lời.
Cho dù phó chưởng giáo Nguyên Đốc của Lang Gia phúc địa cũng không thể ngăn cản được dụ hoặc như vậy, chủ động tìm kiếm mặc chi lực, biến thành mặc đồ, họa loạn nội bộ Lang Gia.
Có thể nghĩ, một khi tin tức này khuếch tán ra, sẽ đối với 3000 thế giới tạo thành trùng kích lớn đến cỡ nào, trên đời này không chỉ có một mình Nguyên Đốc bị bình cảnh hặn chế, cảnh giới Võ Đạo không tiến thêm.
Nhưng mà thế nhân chỉ biết chỗ lợi, không biết chỗ hại, mặc chi lực xác thực là có thể trợ võ giả Khai Thiên cảnh đột phá gông cùm xiềng xích, đạt được thành tựu mà thủ đoạn bình thường không có cách nào làm được, nhưng lại cần trả giá thật đắt, mà cái giá này thường thường đắt đến nỗi bọn hắn không có cách nào tiếp nhận.
Lúc trước, ở trong Hắc Ngục, Dương Khai chính mắt thấy mấy vị Khai Thiên cảnh mượn nhờ mặc chi lực, đột phá gông cùm xiềng xích.
Nhưng kết cục của những người kia lại chẳng tốt đẹp gì.
Đột phá gông cùm xiềng xích, lực lượng bạo tăng, có kha ̉năng sẽ khiến võ giả bạo thể mà chết, thân tử đạo tiêu, cũng co ́khả năng sẽ khiến cho hình thể của võ giả phát sinh thay đổi cực lớn, giống như quái vật, từ đó mê thất bản tính, trở nên phi thường ngang ngược.
Tên mặc đồ trước mắt này không thể nghi ngờ chính là nằm trong tình huống thứ hai.
Bước thịt ở cổ và sau lưng, thậm chí hình thể to lớn không giống bình thường, rõ ràng đều là bởi vì mặc chi lực ăn mòn.
Nói cách khác, người này vốn không có khả năng có được tu vi thất phẩm Khai Thiên, nhưng hắn lại mượn nhờ mặc chi lực đột phá cực hạn của bản thân, khiến phẩm giai tăng lên, đồng thời thân thể cũng phát sinh một chút dị biến.
Dương Khai có thể cảm giác được rõ ràng, mặc dù vị khí tức của vị thất phẩm này hung lệ phi thường, nhưng lại có vẻ căn cơ bất ổn, giống như đại thụ bị sâu đục, nhẹ nhàng đẩy là có thể dễ dàng ngã xuống.
Nếu hắn tiếp tục tu hành, theo thực lực tăng lên, bởi vì thân thể không thể thừa nhận lực lượng quá mức cường đại khiến khả năng hắn bạo thể mà chết sẽ càng lúc càng lớn.
Mà những người như hắn, cho dù dương Khai vận dụng tịnh hóa chi quang xua tan mặc chi lực trong cơ thể hắn, cũng không thể cứu được, tiểu thế giới của hắn chỉ có thể tiếp nhận lực lượng của lục phẩm, lực lương của thất phẩm Khai Thiên đã vượt qua cực hạn mà hắn có thể tiếp nhận, một khi xua tan mặc chi lực, không có mặc chi lực trợ giúp, hắn sẽ lập tức vẫn lạc.
Đủ loại suy nghĩ xẹt qua như tia chớp trong đầu Dương Khai, hắn thở dài một tiếng, hỏi: "Tôn giá là. . ."
Người tới ôm quyền, nhếch miệng cười nói: "Lưu Tử An, mặc đồ dưới trướng Quỷ Liêu đại nhân."
"Nguyên lai là Lưu huynh!" Dương Khai khẽ gật đầu, "Lưu huynh có việc?"
Lưu Tử An hào sảng cười một tiếng: "Nghe nói vực chủ đại nhân tự mình thu một vị mặc đồ, ta tò mò tới xem một chút, vực chủ đại nhân của chúng ta có thực lực cường đại, đối với mặc đồ bình thường nhìn không vừa mắt, qua nhiều năm như vậy, ta còn chưa bao giờ thấy đại nhân tự mình thu phục mặc đồ, Dương huynh là người đầu tiên."
"Đây chính là vinh hạnh của ta!" Dương Khai khiêm tốn nói một tiếng, nhìn ra Lưu Tử An hẳn là có chuyện tìm chính mình, cho nên
tránh người ra nói: "Lưu huynh đi vào rồi nói chuyện tiếp." Lưu Tử An cũng không khách khí, nhanh chân đi vào.
Dương Khai đóng cửa phòng, trong gian phòng này vốn không có vật gì, hẳn là đã thật lâu không có người ở, vừa rồi Dương Khai đến, cũng không chuẩn bị thứ gì, lúc này hắn lấy ra một bộ bàn ghế trong tiểu thế giới, đưa tay ra hiệu.
Lưu Tử An dửng dưng ngồi xuống.
Dương Khai cũng ngồi xuống, mở miệng nói: " Trước đó Lưu huynh nói là mặc đồ dưới trướng Quỷ Liêu đại nhân sao?"
"Đúng vậy." Lưu Tử An gật đầu.
"Lưu huynh đến bên này được bao lâu rồi?" Dương Khai lại hỏi.
Lưu Tử An chép miệng một cái, nói: "Không ngắn, ước chừng có ngàn năm."
"Vậy thì xác thực là không ngắn." Dương Khai khẽ gật đầu, "Tiểu đệ ta mới đến, đối với tất cả sự vật bên Mặc tộc rất xa lạ, về sau còn phải dựa vào Lưu huynh dìu dắt nhiều hơn."
Lưu Tử An cười ha ha một tiếng: "Dễ nói dễ nói, đều là hiệu lực dưới trướng vực chủ đại nhân, ngày sau có gì cần trợ giúp thì cứ việc bảo ta, tuy chúng ta là mặc đồ, nhưng dù sao cũng có nguồn gốc từ một
bộ tộc, nên thân cận hơn một chút."
"Lưu huynh nói đúng lắm." Dương Khai lộ vẻ đồng ý, "Không biết Lưu huynh xuất thân từ nhà động thiên phúc địa nào?"
Lưu Tử An khoát tay nói: "Đã thành mặc đồ, vậy thì đã cùng trước kia không có quan hệ, không cần nhắc lại xuất thân. Lão đệ đã tới Mặc tộc thì nên nhập gia tùy tục mới phải."
"Ta đã biết." Dương Khai lộ vẻ thụ giáo.
Lưu Tử An lại nói: "Nói thật, lúc mới tới Mặc tộc, ta cũng cảm thấy rất không quen, nhưng ở chung lâu mới phát hiện, kỳ thật bên này không có gì khác biệt với bên Nhân tộc, đơn giản chính là nhân tình vãng lai mà thôi, muốn người ta làm chuyện gì, muốn được coi trọng, thì chỉ cần đem quan hệ làm tốt, tự nhiên là hết thảy đều thuận lợi."
Dương Khai nghe vậy, trong mắt lóe lên tinh quang: "Lưu huynh nói có đạo lý!"
Tên này nói rõ ràng như thế, Dương Khai sao có thể không hiểu, hắn chụp chụp tác tác một trận, lấy một chiếc không gian, thuận mặt bàn đẩy qua: "Ta cùng Lưu huynh mới quen đã thân, chỉ là lễ mọn không thành kính ý, mong rằng sau này, Lưu huynh chỉ điểm nhiều hơn."
Lưu Tử An nhíu mày, cười ha ha: "Dễ nói dễ nói, Dương huynh quá khách khí."
Tuy nói như vậy, nhưng hắn lại không có chút nào mập mờ, cầm lấy nhẫn không gian, dùng thần niệm quét qua, dáng tươi cười lập tức cứng ngắc ở trên mặt.
Trong chiếc nhẫn không gian kia, chỉ là mấy chục vạn Khai Thiên Đan mà thôi.
Những vật này, còn chưa đủ để Lưu Tử An tu hành nửa tháng, tuy hắn là mặc đồ, nhưng hắn vẫn là Nhân tộc, tài nguyên dùng để tu hành không có gì khác biệt với bên Nhân tộc kia.
Hắn lập tức nghiêm túc, liếc mắt trông lại: "Dương huynh xuất thủ đúng là khá hào phóng!"
Dương Khai thản nhiên như thường: "Đây đã là một nửa tài sản của ta. Lưu huynh hẳn phải biết, một khi xuất chiến, bên Nhân tộc sẽ không mang theo quá nhiều tài nguyên.”
Đây cũng là quy củ của các quan ải Nhân tộc, bọn hắn sợ võ giả vẫn lạc ở trên chiến trường, dẫn đến xói mòn tài nguyên, cho nên trong tình huống bình thường, võ giả xuất chiến đều sẽ đem tài sản của mình để lại chỗ ở, kể từ đó, cho dù vẫn lạc, tộc nhân cũng có thể lấy ra, cung cấp cho người khác dùng tiếp.
Dương Khai biết quy củ này, nhưng Bích Lạc quan chưa từng dùng quy củ này ước thúc hắn, cho nên của hắn để tất cả tài sản của mình ở trong tiểu thế giới.
Lưu Tử An nghe vậy nhíu nhíu mày, lời Dương Khai nói chính là tình hình thực tế, hắn cũng không phản bác được, trước kia trong chiến trường, trong chiến lợi phẩm mà Mặc tộc thu hoạch có không ít nhẫn không gian của Nhân tộc, nhưng chiếc nhẫn không gian này đều không có đồ tốt.
Suy nghĩ một chút, Lưu Tử An nói: "Thôi thôi, Dương huynh có lòng là được."
"Đa tạ Lưu huynh thông cảm." Dương Khai ôm quyền, lại mở miệng nói: "Lưu huynh là mặc đồ của Quỷ Liêu đại nhân, có thể giúp ta một chuyện hay không?"
Mặc dù Lưu Tử An đã thu lễ, nhưng thái độ vẫn không sảng khoái lắm, cảnh giác trông lại: "Giúp cái gì?"
Dương Khai nói: " Trước khi tiến vào Mặc Sào chữa thương, Hắc Uyên đại nhân từng phân phó Quỷ Liêu đại nhân tìm một viên Huyền Tẫn Linh Quả giao cho ta, Lưu huynh là mặc đồ của Quỷ Liêu đại nhân, có thể hay không giúp ta hỏi Quỷ Liêu đại nhân, lúc nào có thể giao cho ta viên Huyền Tẫn Linh Quả kia?"
Lưu Tử An nghe vậy khẽ giật mình: "Vực chủ đại nhân muốn cho ngươi một viên Huyền Tẫn Linh Quả?"
"Không sai!" Dương Khai gật gật đầu, ngạc nhiên nói: "Có vấn đề gì?"
Lưu Tử An dò xét toàn thân hắn một lần, chậm rãi lắc đầu: "Không có gì."
Nói xong, hắn đứng dậy: "Việc này, ta có thể giúp ngươi hỏi một chút, nhưng Quỷ Liêu đại nhân quyết định như thế nào thì không phải ta có thể chi phối."
"Bất kể như thế nào, vẫn phải cám ơn Lưu huynh!"
"Ừm." Lưu Tử An nhàn nhạt gật đầu, "Có tin tức thì ta lại đến thông tri ngươi."
Dương Khai đứng dậy đưa tiễn: "Lưu huynh đi thong thả!" Lưu Tử An cũng không quay đầu lại, chỉ tùy ý khoát tay.
Nhìn hắn rời đi, Dương Khai lộ vẻ lạnh nhạt. Mặc dù cùng là Nhân tộc, nhưng sau khi tiếp xúc, Dương Khai không cảm nhận được một chút cảm giác thân cận nào trên người Lưu Tử An.
Chuyện này rất khác với những chuyện hắn từng trải qua.
Trước đó, lúc hắn ngụy trang thành mặc đồ dưới trướng Nộ Diễm, mặc dù đám người Giáp Nhất, Ất Nhị, Đinh Tứ, Mậu Ngũ có tính
cách khác biệt, nhưng bởi vì cùng có xuất thân Nhân tộc, cho nên bọn hắn đều có chút cảm giác cùng chung chí hướng.
Lưu Tử An lại không giống vậy, không đem Dương Khai xem như đồng tộc. Đoán chừng mặc chi lực ăn mòn đã hoàn toàn bóp méo tâm tính của hắn, mặc dù tất cả mặc đồ đều sẽ bị vặn vẹo tâm tính, trở nên duy mặc chí thượng, nhưng nguy hại của mặc chi lực đối với Lưu Tử An rõ ràng là càng sâu hơn một bậc.
Chuyện này có quan hệ với việc mặc chi lực trợ giúp hắn đột phá gông cùm xiềng xích.
Chỉ là người ta chủ động đê ́n nhà bái phỏng, Dương Khai cũng đoán không ra đây rốt cuộc là ý tứ của bản thân của hắn, hay là nhận mệnh từ Quỷ Liêu.
Nếu là khả năng sau, vậy thì có ý tứ, Quỷ Liêu thăm dò chính mình như vậy làm gì? Trên danh nghĩa, mình đã xem như là mặc đồ của Hắc Uyên , còn hắn thì là người mà Hắc Uyên chỉ định chưởng quản lãnh thổ, nước giếng không phạm nước sông, trước đó càng là chưa từng gặp qua, cũng không có ân oán gì a.
Không hiểu được rõ ràng, Dương Khai lười nhác suy nghĩ thêm, về đến trong phòng lấy ra Khai Thiên Đan yên lặng nuốt vào luyện hóa.
Hắn cũng không dám tùy tiện lấy ra tài nguyên để tu hành, bởi vì
trước đó hắn mới nói qua với Lưu Tử An, bây giờ mình không còn chút tài nguyên nào, nếu hắn lấy ra một bộ thất phẩm tài nguyên đến, thì thật đúng là không hợp với lẽ thường.
Huống chi, gian phòng này cũng không có cấm chế ngăn cách điều tra, sẽ rất dễ dàng bị người phát giác được ba động năng lượng.
Cùng lúc đó, trong một tòa đại điện sau trong pháo đài, Lưu Tử An đang đứng ở trước mặt Quỷ Liêu hồi báo cuộc trò chuyện giữa hắn và Dương Khai vừa rồi.
Quỷ Liêu thản nhiên lắng nghe.
Sau khi nói xong, Lưu Tử An lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Quỷ Liêu một chút, thấy Quỷ Liêu không phản ứng chút nào, tăng thêm lòng dũng cảm nói: "Chủ nhân, Dương Khai nói trước đó vực chủ đại nhân hứa hẹn cho hắn một viên Huyền Tẫn Linh Quả?"
Quỷ Liêu ừ một tiếng: "Đúng là có việc này."
Lưu Tử An cau mày nói: "Vực chủ đại nhân sao lại coi trọng hắn như vậy? Người này mới đến, chưa từng lập công mà đã được ban thưởng như vậy, chẳng phải là cổ vũ khí diễm của hắn."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất