Chương 5066: Ta Muốn Lên Án
Giao thủ một chiêu, Dương Khai đã đánh giá ra thực lực chân thật của Lưu Tử An, xác thực có tu vi thất phẩm, thiên địa vĩ lực nồng đậm kia không giả được, nhưng mà hắn lại khó mà phát huy ra toàn bộ thực lực.
Trái lại, Dương Khai mặc dù bởi vì hai lần dứt bỏ Tiểu Càn Khôn, dẫn đến căn cơ bị hao tổn, thế nhưng được Thế Giới tử thụ cô đọng, lực lượng tinh thuần đến cực điểm, lúc này mặc dù so đấu trên lượng không bằng đối thủ, nhưng trên cấp độ chất đã đủ nghiền ép, cho nên lần giao thủ này Dương Khai mới có thể hơi chiếm thượng phong.
Khí tức càng ngang ngược từ trong đống công trình sụp đổ đổ nát thê lương bốc lên, thân ảnh khổng lồ từ trong sương phòng rách rưới từng bước một bước ra, mỗi một bước bước ra, đại địa vì đó run rẩy, toàn thân hắn hắc khí quanh quẩn, ngay cả đôi mắt đều triệt để biến thành màu đen, hung tợn nhìn chằm chằm Dương Khai, cắn
răng gào thét: "Tiểu tử, ngươi muốn chết!"
Dứt lời, lao thẳng tới Dương Khai, nhanh chóng như điện.
Thân ở giữa không trung, hai nắm đấm hóa thành đầy trời quyền ảnh, chụp xuống Dương Khai.
Dương Khai vốn muốn làm lớn chuyện, bây giờ tất nhiên là sẽ không lùi bước, đón đầu đi cản, trong khoảnh khắc hai người chiến thành một đoàn.
Động tĩnh tranh đấu không nhỏ, rất nhanh kinh động đến mọi người trong pháo đài.
Từng lãnh chúa phân tán các nơi liên tiếp hiện thân, quan sát từ đằng xa, nhìn thấy là mặc đồ của Quỷ Liêu đại nhân cùng mặc đồ của vực chủ đại nhân đang giao thủ, đều lấy làm kinh hãi, không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, lại để hai tên Nhân tộc ra tay đánh nhau, sinh tử đối mặt.
những lãnh chúa này không có ý nhúng tay hoặc là ngăn trở, đối với bọn hắn, mặc đồ dù đã bị mặc chi lực ăn mòn, nhưng so với huyết mạch cao quý của bọn hắn là không cùng một giống loài, đương nhiên sẽ không để ý ai sống ai chết, ngược lại nhìn say sưa ngon lành, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trong chiến trường, hai người chiến đấu kịch liệt phi thường, mà
theo kịch chiến, Dương Khai phát hiện Lưu Tử An quả nhiên có vấn đề trong việc vận dụng lực lượng.
Từng đạo công kích, khi thì thế đại lực trầm, ngay cả Dương Khai bây giờ ngăn cản cũng biểu lộ ra khá là cố hết sức, khi thì lại bỗng nhiên trở nên mềm nhũn không có lực đạo, bị Dương Khai tìm được sơ hở, quyền quyền vào thịt, đánh cho hắn thống khổ tru lên.
Tình huống như vậy dĩ nhiên không phải vận dụng lực lượng linh hoạt, mà là phát huy cực không ổn định, ngẫu nhiên có thể phát huy ra thực lực chân chính của hắn, ngẫu nhiên lại hữu tâm vô lực.
Khai Thiên cảnh chân chính căn cơ vững chắc là không thể nào gặp phải loại vấn đề này, có thể một đường tu hành đến Khai Thiên cảnh, vận dụng lực lượng đã sớm đăng phong tạo cực, nào có khả năng xuất hiện loại tình huống này, Lưu Tử An thất phẩm bất chính mới có thể xuất hiện loại vấn đề này.
Mà loại trạng thái như hắn, có lên chiến trường, đó là chẳng mấy chốc sẽ bị đánh chết, chỉ cần bị tìm được chút sơ hở, đối thủ có thể ngay lập tức lấy tính mệnh của hắn.
Bây giờ Dương Khai muốn giết hắn không phải việc khó gì, có điều Dương Khai không có quyết định này, tuy nói Lưu Tử An đã không có khả năng cứu về rồi, dù vận dụng tịnh hóa chi quang xua tán đi
mặc chi lực trong cơ thể hắn, Tiểu Càn Khôn sẽ bởi vì không thể chịu nổi lực lượng thất phẩm mà sụp đổ bỏ mình, nhưng hắn là mặc đồ dưới trướng Quỷ Liêu, thật sự giết hắn, Quỷ Liêu khẳng định phải thẹn quá hoá giận.
Lưu Tử An có một câu nói không sai, Hắc Uyên đang bế quan chữa thương, mấy năm trước đây để cho Quỷ Liêu quản lý hết thảy công việc trên lãnh địa, chọc giận hắn, cuộc sống của mình nhất định không dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.
Kịch chiến nửa ngày, Lưu Tử An đã toàn diện rơi vào hạ phong.
Cái này khiến hắn càng cuồng nộ, vốn cho là Dương Khai căn cơ có hại, tất không phải đối thủ của mình, bây giờ sau khi giao thủ mới biết được, thực tế hoàn toàn không giống mình nghĩ. Căn cơ bị hao tổn đều có bản sự như thế, chẳng trách trạng thái toàn thịnh có thể giết nhiều lãnh chúa Mặc tộc như vậy.
Nhưng Lưu Tử An đã đâm lao phải theo lao, chỉ có thể điên cuồng thôi động lực lượng, ý đồ áp chế Dương Khai, đồng thời cầu nguyện hắn căn cơ bị hao tổn, tất không thể bền bỉ.
Mà hắn càng thôi động lực lượng, hắc khí quanh thân càng nồng đậm, khí tức cũng càng nguy hiểm.
Hắn giống như chưa tỉnh, Dương Khai lại có chỗ nhìn rõ.
Cưỡng ép thôi động lực lượng mà mình không thể khống chế bình thường, Lưu Tử An hẳn sẽ rất sắp bị lực lượng phản phệ, đến lúc đó không chết cũng biến thành phế nhân (phế mặc mới đúng :v).
Ngay vào lúc này, Dương Khai bỗng thoáng chậm lại thế công.
Lưu Tử An thấy thế, đang muốn truy kích, một tiếng gầm thét bỗng nhiên truyền đến: "Dừng tay cho ta!"
Dứt lời, một bóng người từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng vào giữa hai người.
Dương Khai xem thời cơ nhanh, cấp tốc nhảy mấy bước về sau, Lưu Tử An đã bị phẫn nộ che đậy, hung hăng đảo ra một quyền, thế đại lực trầm, trong nháy mắt tập đến trước mặt người này.
Nhưng khi nhìn rõ diện mạo người tới, Lưu Tử An lập tức giật nảy mình, vội vàng thu quyền.
Công kích hung mãnh không đánh ra ngoài được, ngược lại cưỡng ép thu hồi, Tiểu Càn Khôn một trận khuấy động, thiên địa vĩ lực đều trở nên hỗn loạn đến cực điểm.
"Phốc. . ." Lưu Tử An phun một ngụm máu tươi, cuối cùng đã không chịu nổi phản phệ, khí tức trở nên uể oải.
Mạnh mẽ lấy lại tinh thần, Lưu Tử An ôm quyền: "Chủ nhân!"
Quỷ Liêu u lãnh liếc mắt nhìn hắn, nhìn đến mức hắn mồ hôi đầm đìa, hai chân run rẩy, mặc đồ trước mặt chủ nhân của mình vốn là bị áp chế tự nhiên, mà lại lần này còn giống như làm hỏng chuyện, Lưu Tử An tự nhiên thấp thỏm lo âu.
"Quỷ Liêu đại nhân!" Dương Khai cu ̃ng ôm quyền, trong lòng cười lạnh, cuối cùng ngươi cũng ló mặt ra.
Trông bộ dáng Quỷ Liêu, vừa rồi hắn xác thực không ở trong pháo đài cổ, hai vị thất phẩm Khai Thiên đại chiến, động tĩnh đủ để truyền đến phân nửa lãnh địa, Quỷ Liêu chỉ cần ở gần đó, tự nhiên là có thê ̉phát giác được.
Quỷ Liêu nghe tiếng, quay đầu, nhìn Dương Khai, vẻ mặt nộ khí rõ ràng.
Vực chủ đại nhân bế quan chữa thương mới bao lâu, hai mặc đồ thế mà ra tay đánh nhau, dẫn đến mảng lớn kiến trúc hư hao, mặc kệ nguyên nhân gì, đều là do hắn quản lý bất lợi, trách nhiệm này hắn phải gánh.
Sau này nếu vực chủ đại nhân xuất quan hỏi, không chừng sẽ bị răn dạy vài câu, tuy nói không có gì trở ngại, nhưng tóm lại là khó chịu vl.
"Ai có thể nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Quỷ
Liêu sâm tiếng hỏi.
Lưu Tử An khúm núm nói không ra lời, cũng không thể nói là Dương Khai cự tuyệt đề nghị của hắn, lại tìm hắn đòi lại Khai Thiên Đan, hai người một lời không hợp liền đánh nhau.
Lưu Tử An nói không nên lời, Dương Khai lại là trung khí mười phần, ôm quyền nói: "Quỷ Liêu đại nhân, ta muốn report Lưu Tử An, lấn át Dương mỗ mới đến, Dương mỗ mới đến không hiểu nhân thổ phong tình Mặc tộc, hắn lại mượn danh nghĩa đại nhân, yêu cầu Dương mỗ đủ loại."
Dương Khai vừa nói xong, trong lòng Quỷ Liêu liền cảm thấy nặng nề, hối hận vừa rồi mình hỏi một câu ngu xuẩn.
Vừa rồi hắn dưới cơn thịnh nộ cũng không có cân nhắc, bây giờ nghĩ đến, hẳn là hai tên Nhân tộc này đưa nhau đến chỗ hẻo lánh hỏi han quan tâm nhau, không dám để các lãnh chúa biết được.
"Có việc này?" Quỷ Liêu hơi híp mắt lại nhìn về phía Lưu Tử An. Lưu Tử An đổ mồ hôi ròng ròng: "Tuyệt đối không có."
Dương Khai liếc mắt: "Ngươi dám nói ngày đó ngươi không thu Khai Thiên Đan của ta?"
Lưu Tử An cả giận nói: "Đó là tự ngươi cho ta!"
Dương Khai hừ lạnh: "Nếu ngươi không mở miệng đòi hỏi, sao ta lại phải chủ động cho ngươi? Xác thực, ngươi không nói thẳng ra, nhưng nói gần nói xa chính là ý đó, Dương mỗ lại không phải người ngu, tự sẽ đoán được, ta mới đến, tất nhiên là không dám ngỗ nghịch, chỉ có thể nhịn đau dứt bỏ." Quay đầu nhìn về phía Quỷ Liêu, ôm quyền nói: "Quỷ Liêu đại nhân minh giám, đáng thương trên tay của ta chỉ có một chút Khai Thiên Đan, còn cho hắn một nửa, vốn cho là co ́thể kết một thiện duyên, bỗng nhiên tên này lòng tham không đáy, cảm thấy ta tặng hắn quá ít, hôm nay dám mượn danh nghĩa Quỷ Liêu đại nhân, công phu sư tử ngoạm."
"Ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ." Lưu Tử An giận dữ, sợ Dương Khai nói toạc chuyện hôm nay ra.
Tuy nói trong pháo đài cổ, tất cả Mặc tộc đều biết đam mê của Quỷ Liêu, thậm chí có thể nói loại đam mê này rất nhiều Mặc tộc đều có, nhưng biết thì biết, nói ra trước mặt người ta là không tốt.
Có một số việc vụng trộm làm không có vấn hệ gì, bày ở ngoài sáng thì rất khó coi, nhất là thân phận Dương Khai đặc thù, là mặc đồ được vực chủ đại nhân tự mình mặc hóa.
Nếu như không phải tầng quan hệ này thì không sao, mấu chốt là tầng quan hệ này thực sự muốn mạng, ngay cả mặc đồ của vực chủ đại nhân còn dám hơn thua lươn lẹo, đó đâu còn để vực chủ đại
nhân vào mắt? Loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nói nhỏ thì không đáng giá nhắc tới, nói lớn thì chính là miệt thị quan trên.
Vực chủ đại nhân nếu thật tâm trách tội xuống, Quỷ Liêu cũng không che được. Nếu như Quỷ Liêu có thể lén lút xử lí thì còn tốt, trong lo nghĩ của hắn, một mặc đồ mới tới như Dương Khai tự nhiên không dám có phản kháng gì, ai ngờ Dương Khai ngang nhiên như vậy, là khối xương cứng khó gặm.
Quỷ Liêu khó xử, im lặng không nói.
Dương Khai nói: "Đại nhân không muốn biết hắn bại hoại thanh danh của ngươi như thế nào sao?"
Nói đến nước này, Quỷ Liêu cho dù không muốn truy vấn ngọn nguồn cũng không được, đành ra vẻ mình chột dạ, cười ha ha nói: "Nói nghe coi :<."
Trên mặt tuy cười, trong ánh mắt kia lại đều là sát cơ.
Dương Khai cứ như không biết, cất cao giọng nói: "Vực chủ đại nhân trước khi bế quan chữa thương, từng phân phó Quỷ Liêu đại nhân tìm một viên Huyền Tẫn Linh Quả cho ta, những ngày này thuộc hạ luôn chờ đợi, lại không có chút tin tức, hôm nay muốn đi tìm đại nhân hỏi xem, đại nhân không tại, chỉ có thể đi tìm Lưu Tử An. Tên này ỷ vào thân phận lớn, công phu sư tử ngoạm, nói thẳng ra là đòi
vật tư, nói chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của hắn, hắn sẽ giúp ta góp lời với đại nhân, giúp ta sớm ngày đạt được Huyền Tẫn Linh Quả. Còn nói. . ."
Nói đến đây, có vẻ muốn nói lại thôi, giống như khó mà mở miệng. "Còn nói cái gì?" Quỷ Liêu cắn răng.
Dương Khai nói tiếp: "Còn nói những yêu cầu kia không phải là cho một mình hắn, mà là còn cho Quỷ Liêu đại nhân. Đại nhân, chuyện Huyền Tẫn Linh Quả là vực chủ đại nhân tự mình phân phó, ta tin Quỷ Liêu đại nhân nhất định sẽ không qua loa lười biếng, lại không cần hắn đến tương trợ, mà đại nhân làm việc càng không phải là một mặc đồ như hắn có thể chi phối, thuộc hạ nhìn ra tâm tư đen tối của hắn, hắn thẹn quá hoá giận, sau đó ra tay đánh dập thuộc hạ dã man, còn xin đại nhân minh xét!"
Lưu loát một phen, Lưu Tử An trừng to mắt nhìn Dương Khai, sợ đến ngây người.