Chương 507: Ta cũng là muốn tốt cho các ngươi
Một Lăng Tiêu Các lớn như thế, tuy rằng chỉ là nhị đẳng tông môn, nhưng cũng có đến mấy ngàn người. Nhưng sau khi trải qua một kiếp nạn thì chỉ còn lại có hơn một trăm đệ tử trung thành tận tâm với tông môn.
Tuy nói hiện tại trong Lăng Tiêu Các cũng còn không ít người, nhưng lòng trung thành của những người này với tông môn hiển nhiên không bằng những đệ tử này.
Những người này là căn cơ để ngày sau trọng chấn Lăng Tiêu Các, tuyệt đối không thể có tổn thương gì!
Tin tức có thể sẽ phát sinh chiến đấu rất nhanh truyền xuống dưới, phần đông các đệ tử của Lăng Tiêu Các mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng lại không một người nào biểu hiện ra vẻ sợ hãi, ngược lại lại giống như Tô Mộc, biểu hiện có chút hưng phấn.
Bọn họ đã hơn một năm trốn tránh sóng gió, những ngày trốn trốn tránh tránh cũng đã quá đủ, hiện giờ có Dương Khai che chở, tự nhiên sẽ không còn e ngại gì, thật có chút cảm giác không cần thiết. Bởi vì bọn họ không biết mình sắp sửa đối mặt với địch nhân như thế nào.
Dương Khai nhíu chặt mày lại, Dương Chiếu đã phái người đến ngăn chặn, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.
Đối phương nếu dám làm như thế, khẳng định là đã có nắm chắc, ít nhất tin là trì hoãn được Ảnh Cửu! Điều này có nghĩa là trong đám người của đối phương có cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Nhưng đối phương xuất động nhân thủ đại quy mô như thế, nhất định là không giấu diếm được thám tử do Thu Ức Mộng bày ra! Có lẽ, đám người trong phủ của mình cũng đang đuổi đến cũng không chừng.
Nghĩ đến đây, Dương Khai nhất thời an tâm không ít.
Hơn nữa, đây cũng không phải là tử cục! Chỉ sợ bọn họ đã đánh giá sai thực lực thật sự của Ảnh Cửu. Y đã đạt đến Thần Du Cảnh cửu tầng, có thể phát huy đ sức chiến đấu cường đại hơn rất nhiều so với trước kia.
Thực lực thật sự của mình bọn họ cũng không rõ ràng, còn có biến số Tô Nhan này!
Nếu Dương Chiếu xuất động nhân thủ dựa theo thế cục trước kia mà tính toán, vậy lúc này đây cũng là một cơ hội cho mình!
Nhưng rất nhanh, Dương Khai liền phát hiện mình đã xem nhẹ sự kiêng kị của Dương Chiếu đối với mình.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đám người, thần thức của Dương Khai quét một vòng trong đám người, không khỏi cười khổ một tiếng.
Đối phương xuất động ít nhất là thế lực của bảy nhà! Trong đó có bốn nhà Dương Khai nhận ra, Trung đô Thu gia cùng Khang gia, nhất đẳng thế lực là Hướng gia cùng Nam gia. Có thể nói là binh hùng tướng mạnh, đã quyết nhất định phải diệt mình.
Vừa thấy nhiều người như vậy, mọi người của Lăng Tiêu Các cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới lực lượng của đối phương lại khổng lồ như thế.
Các vị sư thúc lại tỏ ra hoảng sợ, nháy mắt hiểu rõ trong mắt địch nhân Dương Khai ở trọng yếu cỡ nào. Để bắt hắn lại không tiếc phái ra nhiều cao thủ như vậy.
Giữa chốn đồng không mông quạnh, hai nhóm nhân mã đối đầu nhau, cách nhau trăm trượng nhìn nhau.
Hai ánh mắt oán độc quét qua bên này. Theo hai ánh mắt đó, Dương Khai cười khẩy một tiếng với Hướng Sở cùng Nam Sanh.
Thần sắc của Thu Tự Nhược trở nên phức tạp, kinh ngạc nhìn Dương Khai không hề sợ hãi, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ gì. Khang Trảm lại bày ra vẻ mặt bình thản.
Ngược lại là những người khác, có rất nhiều người đều chỉ trỏ vào Tô Nhan đứng ở bên cạnh Dương Khai.
Khí chất thanh u, dáng người như tiên châu ngọc lộ, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt người khác. Nhìn nàng, vô luận nam nữ lão ấu, không khỏi đều sinh ra một loại cảm giác tự ti, thậm chí ngay cả hai vị công tử của Trung Đô cũng như thế.
Bọn họ không phải chưa từng thấy mỹ nữ. Với thân phận cùng địa vị của bọn họ, mỹ nữ muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Nhưng khí chất của Tô Nhan lại làm cho bọn họ cảm thấy, mặc dù là mình cũng không tư cách trèo cao.
Ngược lại Dương Khai đứng cùng nàng, quả thật có một cảm giác quần anh tụ hội, trai tài gái sắc.
Ý niệm này trong đầu vừa hiện lên, Thu Tự Nhược cùng Khang Trảm không khỏi sắc mặt tối sầm. Bọn họ cũng cho rằng mình không thua kém Dương Khai là bao.
Ho nhẹ một tiếng, Khang Trảm ôm quyền hướng bên kia quát lên:
-Cửu công tử, đã lâu không gặp!
-Khang huynh!
Dương Khai hơi hơi vuốt cằm, thần sắc tự nhiên nói:
-Nhị ca ta có ở đây không?
-Nhị công tử quý nhân đa sự, lần này là ta cùng Thu huynh hai người đến tiếp đãi Cửu công tử, mong rằng Cửu công tử bao dung!
Dương Khai cười lạnh một tiếng, bước lên từng bước, ngạo nghễ nói:
-Nhị ca ta không đích thân xuất mã mà để hai người các ngươi đến đây làm kẻ chết thay?
Khang Trảm sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:
-Cửu công tử, ta cùng với Thu huynh nghĩ đến giao tình của chúng ta, ngươi cũng không nên nói khó nghe như vậy chứ?
-Ta cùng với hai vị. . . . . . Có giao tình sao?
Dương Khai nghiêng đầu sang một bên, khẽ cười nói:
- Tại sao ta lại không biết?
Hai người Khang Trảm cùng Thu Tự Nhược, Dương Khai có thể nói là không hề giao tế. Trước kia thật ra có cùng uống rượu một lần, là lúc vừa mới quay về Trung đô không lâu, bị Dương Chiếu làm mất hứng, cuối cùng lại cụt hứng tan rã. Còn Thu Tự Nhược, thậm chí chưa từng nói chuyện.
Khang Trảm khẽ hít một hơi, quát:
-Nếu Cửu công tử nói như vậy, vậy Khang mỗ cũng không nhiều lời. Chúng ta quả thật không có giao tình gì, thuộc hạ cũng chưa gặp qua! Đợi chút nữa nếu có gì đắc tội, chỉ có thể trách Cửu công tử ngươi vận khí không tốt!
-Đúng vậy!
Khang Trảm tiếp tục thét to:
-Trước khi đi, Nhị công tử dặn dò ta rằng nếu Cửu công tử nguyện ý đầu hàng, sẽ không làm khó ngươi, tránh làm tổn thương tình nghĩa huynh đệ các ngươi! Cho nên Khang mỗ vẫn phải hỏi một câu, đối với ý tốt của Nhị công tử, Cửu công tử nguyện ý nhận hay không?
Dương Khai cười lắc lắc đầu:
-Ngươi đã biết rồi, cần gì hỏi thêm?
-Tốt!
Khang Trảm nặng nề gật gật đầu.
-Nói những lời vô nghĩa với hắn làm gì? Cao thủ hai nhà Hướng Nam chúng ta đi kiềm chế Ảnh Cửu, người còn lại xông lên đi bắt hắn là được.
Hai tròng mắt Nam Sanh hai nổi đóa, hận không thể lập tức công kích Dương Khai, làm nhục hắn, giải trừ oán hận trong lòng.
Khang Trảm cau mày, cũng không nói gì. Y biết Nam Sanh có oán khí rất lớn với Dương Khai. Hơn nữa, y cũng tính toán như thế.
Người Dương Khai mang đến, tuy rằng không ít, nhưng không có mấy Thần Du Cảnh. Đám người Lăng Tiêu Các căn bản không được Khang Trảm coi ra gì.
Đang muốn hạ lệnh tấn công, thanh âm của Dương Khai lại truyền tới:
-Khang huynh, ta cùng ngươi thương lượng, thế nào?
-Chuyện gì?
Khang Trảm nhướng mày.
-Trận chiến này, chỉ có ta cùng Ảnh Cửu hai người ra trận! Các ngươi nếu có thể đánh bại ta cùng Ảnh Cửu, vậy các ngươi liền có thể lập công lớn cho Nhị ca ta!
Nghe hắn nói như vậy, Khang Trảm cùng Thu Tự Nhược không khỏi ngẩn ra, không thể tin nhìn hắn.
Bọn họ tựa hồ không nghĩ tới, Dương Khai cũng không có tính toán vận dụng hơn một trăm người bên cạnh hắn.
Hơn một trăm người kia, tuy rằng không được Khang Trảm coi ra gì, nhưng khi tập hợp lại, khẳng định cũng có thể gây ít nhiều tổn thất cho bên ta.
Cho nên vừa nghe đến đề nghị này của Dương Khai, Khang Trảm theo bản năng nghĩ đến Dương Khai đang dùng âm mưu quỷ kế gì, thần sắc nhất thời chần chờ không quyết.
Phía bên Dương Khai, các vị sư thúc của Lăng Tiêu Các cũng kích động, đều tỏ vẻ muốn ra một phen sức lực, ngay cả chết trận cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt trào dâng, thái độ kiên quyết.
-Các ngươi không thể có tổn thất.
Dương Khai lắc lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của bọn họ, thần sắc ngưng trọng:
-Ta là người của Dương gia, bọn họ không dám giết ta, đánh không lại ta có thể chạy, bọn họ cũng không có biện pháp giữ lại ta! Nhưng các ngươi nếu có thương vong, ta làm sao giải thích cho sư phụ?
-Các sư thúc có thể không giúp, nhưng ta muốn lên!
Tô Nhan nhìn Dương Khai, ánh mắt kiên định.
Dương Khai nhìn nàng, trầm ngâm một hồi, lúc này mới gật gật đầu. Thực lực của Tô Nhan giống mình, không thể nhìn tu vi của nàng mà suy đoán. Hơn nữa nàng cùng mình song tu, lúc kề vai chiến đấu có thể sẽ có một ít hiệu quả ngoài ý muốn.
Tô Nhan mỉm cười.
-Khang huynh, ta đổi ý, ta bên này có ba người ra trận, ta, Ảnh Cửu, còn có sư tỷ Tô Nhan của ta!
Dương Khai vẻ mặt tùy ý, la lớn về phía bên kia:
-Đánh bại chúng ta, ta liền rời khỏi đoạt đích chi chiến!
Khang Trảm đang đoán Dương Khai rốt cuộc muốn làm gì, nghe vậy sắc mặt liền trở nên quái dị. Y cảm thấy Dương Khai dường như thật sự muốn như vậy, cũng không phải muốn giở thủ đoạn.
-Xem ra những người đó đối với Dương Khai mà nói rất trọng yếu, cư nhiên để cho hắn hao tổn tâm cơ bảo hộ.
Nam Sanh nhe răng cười một tiếng, hơi thở nguy hiểm, giống như một con độc xà lạnh như băng, nhắm hướng đám người Lăng Tiêu Các.
Hướng Sở ở một bên cười lạnh không thôi.
Khang Trảm nhíu nhíu mày, quát:
-Cửu công tử, có thể nói cho ta biết vì sao không?
-Không vì sao cả.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu:
-Những người này là sư thúc cùng huynh đệ tỷ muội của tông môn ta! Bọn họ nếu có tổn thương gì, ta sợ ta khống chế không được mình, vạn nhất sát tâm đại động để ngươi cùng Thu thiếu hai người không quay về được Chiến Thành, không thể giải thích với Thu Gia và Khang gia.
-Người của Tà tông Lăng Tiêu Các?
Khang Trảm cùng Thu Tự Nhược biến sắc, nhất thời hiểu được hơn một trăm người này xuất thân ở tông môn nào, không khỏi hiện ra một tia kiêng kị.
Lăng Tiêu Các, cũng không thể so sánh với nhị đẳng tông môn bình thường. Đó là tông môn xuất hiện Tà chủ!
-Đề nghị này đối với ngươi và ta đều có lợi. Khang huynh cảm thấy như thế nào?
Dương Khai thúc giục nói.
-Khang công tử, không cần đáp ứng hắn!
Nam Sanh liếm liếm môi, âm trầm nhìn chăm chú vào bên kia:
-Người của Tà tông, mọi người đều có thể giết. Nói không chừng trong số những người này, một ngày nào đó lại sẽ xuất hiện thêm một Tà chủ. Bây giờ giết hêt toàn bộ những người này, coi như là phòng ngừa trước!
-Ta cũng cảm thấy như vậy!
Hướng Sở gật đầu đồng ý.
Khang Trảm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hừ nhẹ một tiếng, trong lòng biết bọn họ là muốn lấy công báo tư thù. Dương Khai đã nói đến như vậy, bọn họ còn muốn chọc vào cấm kị của Dương Khai, hiển nhiên là muốn cho hắn thống khổ để báo thù lúc trước.
Thu Tự Nhược lắc lắc đầu nói:
-Khang huynh, ta cảm thấy đáp ứng hắn cũng không sao. Nhìn cục diện này, chúng ta chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Ở thời điểm này có thể cho hắn một nhân tình, ta nghĩ Nhị công tử cũng không muốn hành sự tuyệt tình như vậy đâu.
Trong mắt Thu Tự Nhược, lúc này đây bắt được Dương Khai là chuyện chắc chắn, không hề lo lắng.
Một khi đã như vậy, vậy không nên thật sự chọc giận hắn.
Giết chết hơn trăm người của Lăng Tiêu Các kia, đối với đoạt đích chi chiến cũng không có trợ giúp, sẽ chỉ để Dương Khai ghi hận với tất cả mọi người nơi này thôi.
Thu Tự Nhược cũng không muốn bị Dương Khai nhớ đến. Đây chính là một nam nhân vô pháp vô thiên.
Nghe vậy, Khang Trảm nhẹ nhàng gật đầu:
-Thu huynh nói có đạo lý.
Nam Sanh cùng Hướng Sở hai người liếc nhìn nhau, không khỏi đều nhìn ra căm tức trong lòng hai người. Trước mắt có một cơ hội tuyệt vời để trả thù Dương Khai, nhưng bọn họ lại không có quyền lựa chọn, tự nhiên trong lòng buồn bực.
-Cửu công tử, ta đáp ứng ngươi!
Khang Trảm cao giọng thét to với bên kia:
-Trận chiến này, sẽ không đụng đến những người của tông môn ngươi, điều kiện tiên quyết là bọn họ cũng đừng nhúng tay vào, bằng không, chết tự chịu!
-Đây là đương nhiên!
Dương Khai nhẹ nhàng hít một hơi, cười nói:
-Kỳ thật, ta cũng vì muốn tốt cho các ngươi. �������������������������������������������������������������������������������������������������������������ông cần phải xen vào, bảo vệ tốt môn hạ đệ tử là được.
-Không thể tránh bọn họ sao?
Đám người hiện tại của Lăng Tiêu Các thực lực quá yếu, các vị sư thúc hiển nhiên không muốn phát sinh chiến đấu.
-Bọn họ có chuẩn bị, muốn trốn cũng không được.
Dương Khai bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cũng là một trận căm tức.