Chương 5090: Thời cơ đến
Một đám Luyện Khí sư liền bận rộn, chiến hạm còn chưa hoàn thiện rất nhanh bị phá giải không còn một mảnh.
Sau đó Nhiếp An việc nhân đức không nhường ai ra lệnh, mấy trăm Luyện Khí sư phân chia mười tiểu tổ, dựa theo lĩnh vực mỗi tiểu tổ am hiểu mà phân chia nhiệm vụ đặc biệt.
Đại lượng vật liệu được luyện khí Mặc tộc đưa tới, đông đảo Luyện Khí sư bắt đầu công việc lu bù lên.
Trong lúc bận rộn, Dương Khai lặng lẽ quan sát, phát hiện Nhiếp quả thật có tiêu chuẩn Đại tông sư, hắn không biết trước khi Nhiếp An xông quan có kỹ thuật luyện khí như thế nào, nhưng dưới mắt xem ra, tuyệt đối phải vượt qua bọn người Ngô Tinh Hà một đoạn.
Có lẽ so ra kém Đông Quách An Bình, nhưng Đông Quách An Bình thành tựu Đại tông sư đã rất nhiều năm, Nhiếp An là tân tấn Đại tông sư, trên kinh nghiệm tự nhiên có chỗ khiếm khuyết.
Chỉ cần một thời gian, hắn chưa hẳn không thể đạt tới cảnh giới như Đông Quách An Bình.
Người này, trên luyện khí thuật quả nhiên có thiên phú, chẳng trách có thê ̉từ hạng người vô danh đạt thành thành tựu như hôm nay.
Cứ việc trên kỹ nghệ có lẽ còn có điều khiếm khuyết, nhưng cũng đã đủ luyện chế hành cung bí bảo.
Chỉ tốn c ba tháng, hành cung bí bảo trong sơn cốc đã có hình thức ban đầu, so với chiếc bị phá kia, nhìn từ bề ngoài là không có bao nhiêu khác nhau, nhưng thân là Luyện Khí sư, trong sơn cốc vô luận là ai đều có thể tinh tường cảm nhận được, tính năng của chiếc này tuyệt đối phải tốt hơn chiếc cũ mấy lần, một khi hoàn thiện, đủ sức cầm cự nhu cầu đại chiến.
Công trình sắp thành công để đông đảo Luyện Khí sư vui sướng, càng dụng tâm dấn thân vào đến trong đại kế này, để tiến độ hoàn thiện chiến hạm được tăng tốc lên không ít.
Dương Khai vẫn như cũ ở bên người Ngô Tinh Hà, trợ thủ cho hắn.
Trong khoảng thời gian này, có Ngô Tinh Hà phối hợp, Vương Tư Bá cũng Quan Ninh đã được tịnh hóa mặc chi lực, trở thành đồng đội súng bên súng đầu sát bên đầu.
Ba vị tông sư mặc dù tận lực kéo dài thời gian hoàn thiện chiến hạm,
nhưng không dám làm quá rõ ràng, nên hiệu suất cũng không được là bao.
Ngày qua ngày, đại lượng tài nguyên đầu nhập cùng mấy trăm Luyện Khí sư dốc hết tâm huyết, chiến hạm ngày càng hoàn thiện.
Mà thời hạn nửa năm Dương Khai sở định cũng càng ngày càng gần.
Một ngày này, Dương Khai như thường ngày phối hợp với Ngô Tinh Hà rèn luyện một kiện công kích bí bảo, từ ngày Nhiếp An trở về, dưới sự dẫn của hắn, mấy trăm Luyện Khí sư kiệt lực phối hợp, cả chiến hạm cơ bản đã luyện chế hoàn toàn, chỉ còn một vài chỗ tì vết còn cần sửa chữa mà thôi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.
Về phần tính năng cụ thể như thế nào, các Luyện Khí sư luyện chế chiếc chiến hạm này mặc dù trong lòng có ước định, nhưng vẫn cần lên chiến trường nghiệm chứng.
Cách chiến hạm không xa, Nhiếp An đang nói chuyện với Kình Lôi.
Kình Lôi cho tới nay đều không coi bọn người Ngô Tinh Hà ra gì, nhưng đối mặt Nhiếp An lại rất khách khí. Hoàn toàn là đặt hắn trên lập trường ngang nhau, có thể thấy được địa vị của Nhiếp An tại Mặc tộc.
Hai người nói chuyện với nhau không có ý ẩn tàng, Dương Khai nghe rõ rõ ràng ràng.
Kình Lôi hỏi: "Nhiếp huynh, hành cung bí bảo này bây giờ có thể dùng rồi sao?"
Nhiếp An chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ: "Có thể, chỉ đợi mấy chỗ hoàn thiện cuối cùng là có thể cho lên chiến trường."
Kình Lôi nghe vậy đại hỉ: "Nhiếp huynh quả nhiên ghê gớm."
Nhiếp An thản nhiên nói: "Vương chủ đại nhân chờ đợi đã lâu, Niếp mỗ đương nhiên sẽ không khiến nàng thất vọng."
Kình Lôi lại hỏi: "Trên tính năng, thứ này so với Nhân tộc thì thế nào?"
Nhiếp An nói: "Có lẽ phải kém hơn, nhưng dù sao chỉ là chiếc thứ nhất, sau này luyện chế nhiều hơn, sau khi mọi người quen thuộc, tính năng tự nhiên sẽ từ từ được tăng lên, không bao lâu nữa, có thể luyện chế ra chiến hạm không kém Nhân tộc bao nhiêu, mặc dù tính năng kém, nhưng bởi vì đây là chiến hạm chế tạo vì Mặc tộc, hình thể so lớn hơn chiến hạm Nhân tộc rất nhiều, đến lúc đó chỉ cần phân phối đủ người, năng lực tác chiến sẽ không kém."
Kình Lôi gật đầu: "Vậy ta cứ như vậy bẩm báo vương chủ đại nhân."
"Mặt khác còn xin chuyển cáo vương chủ đại nhân, đơn độc một chiếc chiến hạm trên chiến trường không phát huy được tác dụng quá lớn, tốt nhất là chờ luyện chế nhiều thêm, đến lúc đó có thể cho
Nhân tộc một bất ngờ."
Kình Lôi nhếch miệng cười một tiếng: "Vương chủ đại nhân có được Nhiếp huynh, thật sự là hơn cả một chi đại quân!"
"Kình Lôi huynh quá khen."
Kình Lôi không nói thêm lời: "Vậy ta đây quay về vương thành báo tin tức tốt này cho vương chủ, vương chủ đại nhân chắc chắn mừng rỡ vạn phần, chuyện chỗ này làm phiền Nhiếp huynh."
"Việc nằm trong phận sự." Nhiếp An nhàn nhạt gật đầu. Sau một khắc, Kình Lôi xông lên trời, thẳng đến môn hộ.
Dương Khai cùng Ngô Tinh Hà liếc nhau, trong mắt hai người đầy vẻ kiên nghị.
Chốc lát, môn hộ có Không Gian Pháp Tắc ba động nhỏ xíu truyền ra, hiển nhiên là Kình Lôi đã rời khỏi bí cảnh.
Xác định điểm này, Dương Khai mới khẽ gật đầu, đứng dậy, bước đi hướng khác.
Đường tắt đi qua chỗ Vương Tư Bá, lặng lẽ truyền âm: "Thời cơ đã đến."
Vương Tư Bá dừng việc trong tay lại, gật đầu.
Lại đến chỗ Quan Ninh, cáo tri một tiếng.
Một lát sau, Ngô Tinh Hà bỗng đứng dậy gào to: "Nhiếp sư huynh!"
Cách đó không xa, Nhiếp An nghe vậy, quay đầu trông lại, cau mày nói: "Chuyện gì?"
Ngô Tinh Hà nói: "Còn xin sư huynh dời bước, xảy ra một ít vấn đề, cần sư huynh xem xét."
Nhiếp An nghe vậy, không nghi ngờ gì, cơ thể cồng kềnh lóe lên trước mặt Ngô Tinh Hà: "Chỗ nào xảy ra vấn đề?"
Ngô Tinh Hà chỉ tay bí bảo công kích mình tinh luyện: "Bí bảo này dường như luyện chế có vấn đề, có cần luyện chế lại hay không?"
Nhiếp An quay đầu nhìn bí bảo kia, nhiếp vào tay, cẩn thận cảm giác, chốc lát, sắc mặt khó coi nói: "Phế vật, thứ này sao bị ngươi luyện chế thành như vậy? Cứ như vậy ngươi không cảm thấy ngại nói mình là Tông sư sao?"
Ngô Tinh Hà đứng ở một bên lúng túng không dám nói, khóe mắt liếc qua thấy Dương Khai như quỷ mị xuất hiện sau lưng Nhiếp An, trên hai lòng bàn tay loé lên quang mang hai màu vàng xanh, năng lượng phun trào, chắp tay trước ngực, hai ánh sáng giao nhau hóa thành bạch quang tinh khiết, chụp vào đầub Nhiếp An.
Mắt thấy cảnh này, Ngô Tinh Hà không chút do dự, lúc này dựa theo kế hoạch trước kia, lao thẳng đến một chỗ pháp trận phòng hộ, thôi
động lực lượng, rót vào trong đó.
Cùng lúc đó, tại hai nơi khác, được Dương Khai chỉ thị, Vương Tư Bá cùng Quan Ninh cũng sớm mà chuẩn bị thỏa đáng, phát giác chiến hạm dị thường lập tức thúc giục pháp trận phòng hộ gần đó.
Ba khu phòng hộ pháp trận đồng thời được ba vị thất phẩm Khai Thiên kích hoạt, chỉ một thoáng, màn ánh sáng lớn bao phủ toàn bộ chiến hạm.
Dị thường nơi chiến hạm trong nháy mắt hấp dẫn Mặc tộc bốn phía, quay đầu trông lại, lại cái gì cũng không thấy rõ, chỉ thấy màn sáng kia bao phủ chiến hạm, màn sáng nặng nề, ngăn cách điều tra.
Cái này khiến đông đảo lãnh chúa kinh nghi bất định, hoàn toàn không biết trong chiến hạm đến cùng xảy ra chuyện gì, nhao nhao tụ lại.
Ai cũng không hề nghĩ tới, một kế hoạch mưu đồ đã lâu oanh oanh liệt liệt triển khai.
Mặc tộc nghĩ không ra, Nhiếp An càng không nghĩ tới, ở loại thời điểm này, thế mà lại có người đánh lén mình.
Ngay khi Dương Khai thôi động tịnh hóa chi quang đổ ập xuống hắn, hắn lập tức quay người, bản năng có một loại e ngại bài xích đối với bạch quang loá mắt kia, gầm thét một tiếng: "Muốn chết!"
Lực lượng bát phẩm Khai Thiên phát tiết, một quyền đảo ra.
Tiếng rên rỉ vang lên, Dương Khai bị hắn một quyền đánh bay, nhưng mà bạch quang kia cũng triệt để bao phủ hắn, đứng giữa quang mang, Nhiếp An đau đớn rú thảm, mặc chi lực trong thể nội lại như gặp phải khắc tinh, nhao nhao tuôn ra, tiếp theo đó, trong tiếng xoẹt xẹt hóa thành hư vô.
Trong mắt Nhiếp An hiện ra đầy vẻ hoảng sợ hãi nhiên, lực lượng vốn đã cuồng bạo càng lộ ra sự nguy hiểm, trên thân thể cồng kềnh, từng cái bướu thịt to lớn không ngừng mà cao cao nâng lên, chảy ra nước mủ.
Chỉ qua chút thời gian ngắn ngủi, mặc chi lực bị tịnh hóa chi quang xua tan không còn một mảnh, mà không có mặc chi lực chèo chống, hắn căn bản không thể tiếp nhận tu vi bát phẩm Khai Thiên cường đại.
Nhiếp An trợn mắt trừng trừng, gân xanh trên trán thay nhau nổi lên, cả người trông cực kỳ đáng sợ, dáng người cồng kềnh lúc này càng được thổi khí lên, điên cuồng bành trướng.
Hắn lay người, vươn tay như muốn bắt lấy cái gì, cuối cũng lại là hữu tâm vô lực.
Oanh một tiếng, cả người hắn bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một
đống thịt nát huyết thủy vung vãi đầy đất.
Bát phẩm Khai Thiên bạo thể chết, trùng kích cường đại quét sạch tứ phía, một bọn người trên chiến hạm boong thuyền bay ngược ra sau, phía trước chiến hạm đều bị xung kích cho rách tung toé, thậm chí ngay cả phòng hộ bao phủ chiến hạm cũng phồng hẳn lên.
Trong tiếng ho nhẹ, Dương Khai đứng lên khỏi vách thuyền, trên mặt đầy vẻ ửng hồng.
Nhiếp An thời khắc sống còn nén giận một kích, thương tổn đến hắn, đây là chuyện không cách nào tránh khỏi, khoảng cách gần như vậy, mặc dù hắn có không gian thần thông, cũng đừng hòng tránh khỏi bát phẩm Khai Thiên phản công trước khi chết.
Cũng may kế hoạch tiến triển thuận lợi.
Nhiếp An vừa chết, đại kế của Mặc tộc tất phải mắc cạn, ngoại trừ hắn, đã không người có thể luyện chế chiến hạm.
Có thể nói, giết Nhiếp An, chuyến này nhiệm vụ đã hoàn thành hơn phân nửa. Hôm nay coi như chết ở đây cũng là chết có ý nghĩa.