Chương 5165: Ngũ Hành Phương Tẫn
Một kích này tới cực kỳ đột ngột, trước đó không có nửa điểm dấu hiệu, lúc phát giác được, Hoành Hỗ rất giật mình, vội vàng đánh ra một chùy ngăn trở.
Cho dù là vực chủ mạnh như hắn, sau khi ngăn cản một kích này, thân hình không tụ chủ được lui nhanh.
Tập trung nhìn lại, chỉ thấy phía dưới phù lục kia, chẳng biết lúc nào Hạng Sơn vốn vẫn luôn nhắm mắt ngồi xếp bằng, đã mở mắt ra, nhếch miệng lên lộ ra một nụ cười lạnh lẽo nhìn qua hắn.
Hoành Hỗ vãi cả linh hồn!
Đây là bẫy rập, đây tuyệt đối là bẫy rập!
Mặc dù Hoành Hỗ chưa phát hiện bóng dáng của bất kì vị bát phẩm nào, nhưng khi hắn đối đâ ̀u với ánh mắt cười lạnh của Hạng Sơn, hắn biết, chuyện hắn lo lắng nhất đã thành sự thật!
Nhân tộc thế mà âm hiểm xảo trá bố trí bẫy rập ở chỗ này, dẫn hắn và Vô Cương đến đây, buồn cười là hắn vẫn luôn chú ý cẩn thận thế nhưng lại không phát hiện điểm này.
Mặc dù không biết mục đích của Nhân tộc là như thế nào, bẫy rập đang ở nơi nào, nhưng Hoành Hỗ là người quả quyết, sau khi ý thức được không ổn, hắn lập tức trốn chạy.
Nhung sao có thể còn kịp?
Không đợi hắn có động tác, Hạng Sơn đã nhào về phía hắn nhanh như điện, lúc thân hình lay động, hình như là có một vật bị hắn tế ra, để tại chỗ, trên đường bôn tập, khí thế của Hạng Sơn liên tục tăng lên, chỉ mới qua ba hơi thở, khí tức của hắn đã từ thất phẩm kéo lên đến bát phẩm.
Hai bóng người va chạm trong không gian, mặc chi lực và thiên địa vĩ lực xen lẫn thành một mảnh mưa to gió lớn.
Trên chiến hạm rách rưới của tiểu đội Lão Quy, đội trưởng Sài Phương và một đám đội viên nhìn trợn mắt há hốc mồm, vốn cho rằng tuyệt cảnh lại chợt phát sinh biến cố như vậy, thực sự là để cho người ta mừng rỡ.
Sau khi suy nghĩ, Sài Phương kịp phản ứng. Hạng Sơn sở dĩ co ́thê ̉ tấn thăng bát phẩm kịp thời như vậy, không phải là trùng hợp, có
khả năng rất lớn là cố ý gây nên.
Nói một cách khác, cho tới nay vị Hạng Sơn tiền bối này đều là tùy thời co ́thể lấy tấn thăng, chỉ là bởi vì mục đích nào đó nên hắn áp chế mà thôi, nếu không thì hắn không thể nào tấn thăng kịp thời như vậy.
Thất phẩm bình thường tấn thăng bát phẩm, tự nhiên là không thể nào làm được loại trình độ này, nhưng Hạng Sơn khác biệt, hắn vốn là bát phẩm, rơi xuống phẩm giai là bởi vì dứt bỏ cương vực của tiểu thế giới, hắn có nội tình bát phẩm, ba ngàn năm yên lặng và khổ tu sớm đã tích lũy đầy đủ nội tình cho hắn, với hắn mà nói, chỉ cần thời cơ đã đến, trở lại cảnh giới bát phẩm đơn giản như là ăn cơm uống nước.
Sài Phương thậm chí hoài nghi Hạng Sơn đã sớm có thể tấn thăng bát phẩm, chỉ là bởi vì một ít nguyên nhân mới làm việc như vậy, về phần nguyên nhân này là cái gì, hắn tạm thời đoán không ra.
"Đội trưởng, đó là. . . Khu Mặc Hạm sao?" Chợt có đội viên có sắc mặt tái nhợt truyền âm hỏi.
Phòng hộ của tiểu đội Lão Quy bị Hoành Hỗ dùng ba chùy phá vỡ, toàn bộ thành viên của tiểu đội đều bị thương, nặng nhẹ không đồng nhất, thậm chí chiến hạm bị tổn thương nặng nề, nhưng so với kết cục bị vực chủ Mặc tộc đuổi tận giết tuyệt thì kết cục như vậy
coi như là có thể tiếp nhận.
Nghe được vị đội viên kia tra hỏi, Sài Phương quay đầu hướng phù lục nhìn lại, quả nhiên là thấy được một chiếc chiến hạm còn sót lại tại nguyên chỗ, chiếc chiến hạm này so với chiến hạm cấp Đội bình thường lớn hơn rất nhiều, cho dù là chiến hạm cấp Vệ cũng không thể sánh bằng.
Trong toàn bộ Bích Lạc quan, loại chiến hạm có quy mô này cũng chỉ có thể là Khu Mặc Hạm.
Tại sao Khu Mặc Hạm lại ở chỗ này?
Hắn mơ hồ nhớ tới, lúc lao ra, Hạng Sơn hình như là tế ra thứ gì đó, để tai chỗ, xem ra hắn đã tế ra Khu Mặc Hạm.
Mặc dù thứ này rất to lớn, nhưng một vị thất phẩm Khai Thiên vẫn có thể nhẹ nhõm đem thu vào tiểu thế giới của mình.
Trong chớp mắt, Sài Phương thấy rõ đủ loại bố trí của các cao tầng, lập tức trở nên phấn trấn tinh thần!
Trước khi Hạng Sơn tế ra Khu Mặc Hạm, trong Bích Lạc quan, lấy Đinh Diệu cầm đầu, bảy, tám vị bát phẩm Khai Thiên tề tụ một chỗ, từng người biến hóa pháp quyết trong tay, điểm quỷ dị chính là, vô luận bảy, tám vị bát phẩm Khai Thiên biến hóa pháp quyết như thế nào, cũng không thấy một chút động tĩnh khác.
Bọn hắn đã duy trì loại trạng thái này liên tục mấy ngày.
Tuy bọn hắn là bát phẩm Khai Thiên, nhưng làm chuyện nhàm chán như vậy trong thời gian dài cũng có chút mệt mỏi tinh thần.
Lô An không nhịn được nói thầm: "Hạng sư huynh còn chưa xuất thủ sao?"
Có bát phẩm cười nói: "Lô huynh đã vội rồi sao?"
Lô An nói: "Ta lo lắng những tiểu tử kia có thể chịu đựng được hay không, cũng không biết Hạng sư huynh dẫn được mấy vị vực chủ đi qua, nếu nhân số ít thì còn tốt, nếu là nhiều, có lẽ đám tiểu tử kia sẽ có tử thương a."
Vị bát phẩm kia nói: "Hạng sư huynh làm việc kín đáo, hắn đã còn chưa xuất thủ, vậy thì đã nói rõ cục diện còn nằm trong khống chế, còn chưa đến lúc xuất thủ, chờ một chút đi, chỉ là. . ."
Vị bát phẩm này còn chưa nói dứt lời, một đạo pháp ấn hiện ra, dưới chân hắn bỗng nhiên hiện ra quang ảnh của Càn Khôn đại trận.
Đinh Diệu nhướng mày quát khẽ: "Bắt đầu!"
Mọi người đều đều nín thở ngưng thần, tốc độ kết trong tay ấn đột ngột tăng nhanh, trong nháy mắt, quang ảnh của từng đạo Càn Khôn đại trận hiện lên ở dưới chân mọi người.
Sau mấy hơi thở, quang mang của Càn Khôn đại trận thu lại, đám
bát phẩm Khai Thiên vừa tụ tập ở chỗ này đã biến mất không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, trên phù lục ở xa ngoài ức vạn dặm, lấy Đinh Diệu cầm đầu, đám bát phẩm cùng nhau bước ra Khu Mặc Hạm.
Đem mắt quét qua, Đinh Diệu lập tức liền thấy rõ cục diện trước mắt, quát khẽ một tiếng: " Hành sự theo kế hoạch!"
Dứt lời, lấy hắn cầm đầu, năm vị bát phẩm hóa thành lưu quang, thẳng hướng chỗ Hạng Sơn đánh tới, ba vị bát phẩm còn lại thì hướng Vô Cương lao tới.
Giờ này khắc này, Hoành Hỗ cảm thấy miệng đầy đắng chát như ăn hoàng liên. Từ sau khi nhận được tin tức mà các vực chủ ở tiền tuyến truyền tới, để hắn và Vô Cương đến bên này ám sát Hạng Sơn, hắn đã hoài nghi đây là âm mưu của Nhân tộc.
Hạng Sơn là nhân vật bậc nào, nếu hắn thật sự tấn thăng bát phẩm, thi sao có thể không có ai thủ hộ, sao có thể lựa chọn nơi quỷ quái này?
Hoành Hỗ đã thăm dò nhiều lần, thậm chí không tiếc hi sinh gần 100. 000 Mặc tộc, cẩn thận hơn dò xét địa hình xung quanh, không phát hiện chỗ bất thường, cũng không phát hiện có mai phục, đây là do hắn kiêng kị Hạng Sơn thật sâu cho nên không thể không kiên trì làm như vậy.
Kết quả là lúc hắn chuẩn bị giải quyết Hạng Sơn, ngoài ý muốn phát sinh.
Tên khốn nạn này khôi phục tiêu chuẩn bát phẩm trong thời gian cực ngắn, khiến hắn căn bản là không có cách nào tuỳ tiện đánh giết.
Biến cố đột nhiên phát sinh khiến Hoành Hỗ lập tức ý thức được, nơi này tuyệt đối là bẫy rập! Chỉ có điều duy nhất làm hắn không hiểu là, mặc dù Hạng Sơn khôi phục tiêu chuẩn bát phẩm, nhưng có thể làm gì được hắn?
Nếu là 3000 năm trước, lúc Hạng Sơn còn ở đỉnh phong, Hoành Hỗ nhất định không phải là đối thủ, nếu không may thì nói không chừng hắn sẽ bị Hạng Sơn chém giết tại chỗ.
Nhưng mà bây giờ không giống ngày xưa, Hạng Sơn mới vừa vặn khôi phục cảnh giới bát phẩm, sau khi giao thủ một lát, Hoành Hỗ đã phát hiện, bây giờ Hạng Sơn và hắn chính là người tám lạng kẻ nửa cân, thậm chí Hạng Sơn còn có chút không bằng hắn.
Trong trạng thái bây giờ, hắn không giết được Hạng Sơn, nhưng Hạng Sơn cũng không giết được hắn, bẫy rập của Nhân tộc là thứ gì?
Ngay lúc hắn trăm mối vẫn không có cách giải, từng khí thế mạnh mẽ đột nhiên lần lượt xuất hiện trong phù lục kia, quỷ dị là không có một chút dấu hiệu.
Đó là khí tức của Nhân tộc bát phẩm! Số lượng còn không ít, chừng bảy tám người.
Lúc phát giác được những khí tức này xuất hiện, hắn lập tức dùng khóe mắt liếc qua, nhìn thấy năm bóng người từ tòa phù lục kia hướng bên này cấp tốc lướt tới.
Hoành Hỗ cảm thấy bi phẫn muốn tuyệt, vô luận như thế nào hắn cũng nghĩ không thông, những bát phẩm này xuất hiện từ nơi quái quỷ nào, vì sao trước đó hắn không phát giác chút nào.
Nghĩ mãi mà không rõ, hắn chỉ biết nếu bây giờ hắn không đi thì sẽ đi không được, một mình Hạng Sơn thì không làm gì được hắn, nhưng có thêm năm vị bát phẩm, vô luận như thế nào hắn cũng không phải là đối thủ.
Nhưng mà hắn muốn chạy trốn, Hạng Sơn sao có thể để hắn được như nguyện? Đủ loại thần thông bí thuật bộc phát, không cầu đả thương địch thủ hoặc là giết địch, chỉ vì quấy nhiễu Hoành Hỗ trốn chạy, vì thế Hạng Sơn còn cố ý tế ra một kiện bí bảo hình lưới, bí bảo kia đem Hoành Hỗ bao lại, lập tức hóa thành lực trói buộc vô hình, khiến hắn chỉ có thể xê dịch trong một tấc vuông, không thoát khốn được.
Mặc dù rất nhanh Hoành Hỗ đã đem bí bảo này đánh vỡ, nhưng sau khi dây dưa như thế, năm vị bát phẩm kia đã chạy tới.
"Đinh Diệu!" Thấy người cầm đầu, Hoành Hỗ quá sợ hãi.
Hắn tự nhiên là nhận biết quân đoàn trưởng Đông Quân của Bích Lạc quan, không đơn thuần là Đinh Diệu, mấy vị quân đoàn trưởng khác đều là người mạnh nhất trong bát phẩm, mỗi vị vực chủ đều biết rõ chi tiết của bọn hắn.
Thế nhưng là. . . Đinh Diệu không phải hẳn là tọa trấn ở Bích Lạc quan sao? Tại sao hắn lại hiện thân nơi đây. Trừ hắn ra, mặt mấy vị bát phẩm Khai Thiên khác cũng là chưa bao giờ xuất hiện qua trong đại doanh tiền tiêu của Nhân tộc, theo đạo lý mà nói, bọn hắn hẳn là đều lưu thủ trong Bích Lạc quan.
Ngay lúc hắn còn đang chấn kinh nghi ngờ, năm vị bát phẩm lấy Đinh Diệu cầm đầu đã đứng thành hình nhũ giác, mỗi người đều cách xa mấy vạn dặm, nhưng khí tức của năm người lại chặt chẽ tương liên, hóa thành một đạo trận thế.
Ngũ Hành Phương Tẫn! Không giống với Ngũ Hành trận mà bây giờ năm vị thất phẩm của tiểu đội Thần Hi kết thành, Ngũ Hành Phương Tẫn rõ ràng càng cao cấp hơn một chút.
Năm vị bát phẩm Khai Thiên cùng phun trào thiên địa vĩ lực, lẫn nhau cấu kết, lập tức tràn ngập một mảnh không gian to lớn, đem vùng không gian kia hóa thành vũng bùn thôn phệ vạn vật.
Hoành Hỗ bị vây khốn ở trong trận thế, thực lực lập tức bị áp chế hai ba thành, chỉ cảm thấy mỗi một tấc máu thịt trên người đều trở nên trĩu nặng, giống như đặt lên từng tòa thế giới.
Hắn muốn trốn chạy, nhưng mà vô luận hắn hướng phương hướng nào bỏ chạy, bọn người Đinh Diệu cũng sẽ đi theo như hình với bóng, từ đầu đến cuối bọn người kia vẫn duy trì khoảng cách mấy vạn dặm, đem hắn vây ở trung tâm.
Hoành Hỗ tràn đầy tuyệt vọng!
Lúc trận thế Ngũ Hành Phương Tẫn thành hình, Hạng Sơn đã bứt ra rời khỏi, nơi đây đã không cần hắn.
Hắn cũng không nhàn rỗi, bay thẳng đến chỗ Vô Cương.
Trước đó một khắc, ba vị bát phẩm lấy Lô An cầm đầu n đã tới chỗ chiến trường giữa Vô Cương và bốn chi tiểu đội tinh nhuệ .
Trên thực tế, khi khí tức của đông đảo bát phẩm Khai Thiên xuất hiện ở phù lục, chẳng những Hoành Hỗ đã nhận ra, Vô Cương cũng đã nhận ra, thậm chí thất phẩm của bốn tiểu đội đều có chỗ phát giác.
Giống như Hoành Hỗ, Vô Cương lập tức ý thức được thế cục không ổn, muốn hất ra trận thế của bốn tiểu đội để rời đi nơi đây, nhiều bát phẩm như vậy xuất hiện, hắn cũng không phải đối thủ, về phần
Hoành Hỗ có thể chạy thoát hay không thì hắn không quản được.
Nhưng mà bốn chi tiểu đội tinh nhuệ biết viện binh đã tới, sao có thể để hắn tuỳ tiện đào thoát?
Đơn độc một chi tiểu đội thì căn bản là không ngăn được hắn, bốn chi cùng lên thì cũng có chút miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn kéo dài được quá trình hắn bỏ chạy.
"Đám bé con đều tránh ra!"
Một tiếng quát khẽ truyền đến, ba vị bát phẩm lấy Lô An cầm đầu giết tới, tiếp quản tranh đấu với Vô Cương.
Bốn tiểu đội chi tinh nhuệ đều cảm thấy gánh nặng trong lòng được giải khai, cùng nhau lui ra.
Lấy một địch ba, Vô Cương lập tức rơi vào hạ phong, chuyện này vẫn chưa xong, bên này mới giao thủ một lát, Hạng Sơn đã giết tới.
Vô Cương gầm thét, mây đen quay cuồng, dựa vào địa thế hiểm trở giãy dụa, nhưng mà lấy một địch bốn, lạc bại thân vong chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.