Chương 5215: Thắng Hiểm
Nếu có lựa chọn, giữa một vị vực chữ Mặc tộc và một vị mặc đồ hơn. Bởi vì tuy thủ đoạn của bát phầm mặc đồ so với vực chủ càng thêm biến hóa khó lường, quỷ dị khó phòng, các mặc đồ vốn là Nhân tộc, biết đùa bỡn lòng người, nhưng Dương Khai tình nguyện đối mặt với một vị mặc đồ bát mạnh do hắn lấy Không Gian Pháp Tắc làm căn cơ tim cảnh. Trong các đại động thiên phúc địa, cũng có một chút bí cảnh, nhưng qua nhiều năm như vậy, Dương Khai con chưa bao giờ phát hiện loại bỉ thuật nào có hiệu quả xuất chúng như bí thuật Đã Ngưu của mình. Chỉ tiếc, bí thuật này của hắn cần lấy Không Gian Pháp Tắc để thôi động, trừ hắn ra, người khác không có cách nào tu hành. quan ải, số lượng mặc đồ trên chiến trường đã càng ngày càng ít, đủ loại bí thuật nhằm vào tiểu thế giới của bên Nhân tộc đã mất đi đất dụng võ. Mặc tộc không có tiểu thế giới, đối phó với Mặc tộc trên chiến trường, loại hình bí thuật này không có tác dụng nhiều năm, hắn còn nhớ kỹ lần thi triển trước, hình như là ở trong Phá Toái Thiên dùng để đối phó Huyết Nha. Khi hắn lại thì triển bị thuật này một lần nữa, thời gian trôi qua mấy trăm năm. Tuy đã lâu chưa tập luyện, nhưng thực lực bản thân càng mạnh, thi triển ra bí thuật tự nhiên là có uy lực càng lớn. Khi phát giác đối thủ là mặc đồ bát phẩm, Dương Khai đã quyết định, dùng Đã bí thuật Ngưu để giải quyết dứt ít nguyên nhân là do thực lực của hắn hắn không bằng đối phương, nhưng càng nhiều là hắn cố ý gây nên, để tế lông cảnh giác. ra thì cần một chút thời gian. ngược dòng lực lượng căn nguyên của một vị bát phẩm mặc đồ thì cần khoảng thời gian một nén nhang. Mà từ lúc hắn cùng đối phương giao thủ đến bây giờ, vừa đúng lúc là thời gian dài như vậy! Thất phẩm bình thường là rất khó kiên trì chống lại được
"Thành công thi triển ra Đã Ngưu bí thuật, mang ý nghĩa kết cục của trận chiến này đã định. Vị mặc đồ bát phẩm này muốn lấy nhất lực phá vạn pháp, hết lần này tới lần khác Dương Khai lại muốn cùng hắn đấu trí đấu dũng, đây cũng là lựa chọn duy nhất lúc cảnh giới thấp.
Trường kiếm đâm xuyên lồng ngực Dương Khai, vị mặc đổ bát phẩm kia chỉ cần tàn nhẫn vung lên là có thể đem không có cơ hội này. giới của hắn, chỉ một thoáng, tiểu thế giới của hắn đã hắn ngay cả kiếm trong tay đều cầm giữ không được, phẩm này đánh tới, ban cho lực lượng kinh khủng, khoảng cách gần như thế, nếu đối phương trúng một quyền này thì nhất định sẽ bị oanh đầu nổ tung. hắn giống như một cái đầu lâu khác kia bỗng nhiên nổ nắm đấm mà Dương Khai oanh tới nuốt vào. có năng lực quỷ dị như vậy, hắn vẫn cho rằng bướu thịt thành kia, Dương Khai cảm thấy một loại sền sệt đến cực điểm, mỗi hướng phía trước cảnh ra một phần, lực lượng trên nắm đấm đều sẽ yếu bớt một phần. phầm mặc đồ kia, lực lượng hủy diệt tích chứa trên nắm đấm đã bị cắt giảm hơn nửa. đồ bát phẩm kia đánh bay ra ngoài, chỉ là không đem đầu hắn đánh nổ tung như mong muốn. Trưởng kiếm bị lão gia bay ngược mang theo ra, miệng vết thương điên cuồng phun ra máu tươi, Dương Khai không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng bây giờ hắn căn bản là không có thời gian đi để ý
Đã Ngưu, nếu không thể đem đối phương giải quyết trước khi hắn triệt để khôi phục, vậy thì hết thảy cố gắng trước đó của hắn đều sẽ uổng phí.
Dương Khai đoán chừng bí thuật Đả Ngưu của mình, nhiều lắm là chỉ có thể ảnh hưởng đến đối phương ba hơi thở! Cho nên khi lão gia bay rớt ra ngoài, hắn vội vàng bước ra một bước, điều động Không Gian Pháp Tắc, cả người theo sát ở sau lưng lão ta giống như như giòi trong xương.
Pháp quyết biến hóa, thiên địa vũ lực trong tiểu thế giới như tuôn ra áp như nước lũ vỡ để. Mặt trời dâng lên, Kim Ô hót vang. Dương Khai dùng một tay cầm lấy mặt trời, hung hăng là lúc hắn yếu ớt nhất trong cuộc đời, hắn không nghĩ tới, đối phương chỉ là thất phẩm Khai Thiên, thế mà đem một vị bát phẩm như hắn bức bách đến trình độ như vậy, Vô cùng nhục nhã! khói, bây giờ chỉ có dung tính mạng của đối phương mới có thể rửa sạch khuất nhục của hắn. xác thực là có uy lực rất mạnh, cho dù hắn là bắt phẩm cũng không dám khinh thường, ở trong lúc tranh đấu vừa rồi, tiểu tử này đã thi triển qua một lần, cho nên lão giả đối với uy năng của vầng mặt trời này đã có hiểu
Tiểu thế giới không khôi phục bình tĩnh, lão giả cắn phá đầu lưỡi, đối với trường kiếm trong tay phun ra một chùm tinh huyết, tinh huyết kia đụng vào kiếm thì lập tức biến mất, chỉ một thoáng, thân kiếm âm đạm đã tỏa sáng hào quang. trước hung hăng chém ra một kiếm. Một kiếm này, đủ để phá vỡ thần thông của đối phương, chð.
Chỉ cần đợi thêm một lát, tiểu thế giới của hắn khối phục lại bình tĩnh, đối thủ liên tiếp bị thương nặng sẽ bị hắn tùy ý nhào nặn. Nhung khi chém ra một kiếm này, hắn kinh hãi phát giác là nóng rực vạn phấn thì cỗ lực lượng này cho người cảm giác thanh lãnh như nước. Sau vắng mặt trời lóa mắt, hình như là có một vầng trăng tay khác. Nhật nguyệt tế huy! thấy có nguy cơ lớn bao phù lao tới, lúc này hắn quát chói tai một tiếng, trường kiếm trong tay lao đi càng
Cho nên hắn chỉ có thể chiếm ưu thế trước, tranh thủ
Khi lão giả chém ra trường kiếm, Dương Khai đã mượn nhờ mặt trời che lấp, thôi động ra ánh trăng như nước. Tay trái cầm mặt trời, tay phải cầm trăng tròn, hai tay khép lại, m Dương giao hội, nhật nguyệt giao thoa, hóa thành một con quay, Không Gian Pháp Tác hung mãnh phun trào. Từ nơi sâu xa, có lực lượng cực kỳ huyền diệu xuất hiện, lực lượng vô ảnh vô hình kia lấy nhật nguyệt làm trung tâm hướng bốn phía tràn ngập. Không gian hình như đã phá toái, thời gian hình như đã đình chỉ. Trong con mắt còn sót lại của vị mặc đồ bát phẩm trần đây hoảng sợ thần sắc, trong chớp nhoáng này, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình hình như đã ngừng lại, hết thảy cảnh vật bốn phía đều đang nhanh chóng rời xa hắn. Hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cảm giác này
Trơ mắt nhìn xem nhật nguyệt giao thoa xoay tròn như năm. kiếm kia chỉ cách chõ trán Dương Khai ba tấc. Sắc mặt Dương Khai trắng bệch, khí tức uể oải, chỗ lồng bụng, có máu thịt xoay tròn, nhin thể thâm cực kỳ. "Đây là thần thông gi?" Vị mặc đồ bát phẩm bỗng nhiên
Duong Khai củi thấp tầm mắt xuống, trả lời: “Nhật Nguyệt Thần Luân!" đồ bát phẩm hỏi lại.
Vị mặc đồ bát phẩm không nói thêm, chỉ là khẽ gật đầu, chầm chậm thu hỏi trường kiếm của mình, cứ khoanh
"Mặc tướng vĩnh hằng!" Hắn nhẹ nhàng nỉ non một tiếng,
Dứt lời, cả người hắn bỗng nhiên như một pho tượng bị thời gian ăn mòn ngàn vạn năm, hóa thành cát chảy, bay là tà mà đi.
Chỉ để lại thanh trưởng kiếm âm đạm không ánh sáng kia. Bị lực lượng thời không trong Nhật Nguyệt Thần Luần ăn tỉnh, ngoại trừ chất liệu tốt một chút thì không còn gì khác.
Lúc trước vị mặc đồ bát phẩm này có thể gia chết chạy hắn đã chết không thể chết lại.
Thắng hiểm! Vừa rồi, nếu Nhật Nguyệt Thần Luân không thể giải quyết xong đối thủ thi Dương Khai thật sự là không còn biện pháp nào khác, bởi vì mặc dù lão già kia bị bí thuật Đả Ngưu ảnh hưởng khiến tiểu thế giới chấn động nhưng chẳng mấy chốc tiểu thế giới của hắn sẽ binh tĩnh trở lại, đạo suy nghĩ, thấy vầng mặt trời kia thì cho rằng Dương Khai thi triển thần thông Kim Ô Chủ Nhật, thật tình không biết sau Kim Ô Chủ Nhật, còn có một đạo ánh trăng như nước. Hắn liều mạng phun ra tinh huyết đến ứng phó Kim Ô tay không kịp. bát phẩm kia sao có thể may mắn sống sót? Lẳng lặng nằm ở trong không gian, Dương Khai không có bao nhiêu vui sướng sau thắng lợi. Bồi vì trước khi vị mặc đồ kia chết, suy nghĩ duy mặc chí trên căn bản phủ định sự tồn tại của mình, cam nguyện biến thành nanh vuốt của Mặc tộc. Thật đúng là vô cùng đáng buồn.