Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 613: Lên đường bình an

Chương 613: Lên đường bình an


Cách Dương Khai và Thủy Linh một trăm trượng, hơn hai mươi vị Thần Du Cảnh và Hình Tông đứng yên không bước tiếp, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía trước, sâu trong đôi mắt lộ vẻ kiêng dè.
- Hình Điện chủ, đó là địa đới tuyệt đối tử vong của Phế Thổ, chúng ta phải vào thật sao?
Người đàn ông trước đó hơi hoảng sợ hỏi.
Cái gọi là địa đới tuyết đối tử vong đó là nơi mà một khi tới gần thì bất luận là ai cũng sẽ không còn sống mà rời khỏi.
Dù là Siêu Phàm Cảnh cũng vậy!
Năm đó có một vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Thiên Lang có ý định tìm kiếm ảo diệu trong Phế Thổ đã ngã xuống nơi này. Tin tức truyền ra, cả Thiên Lang chấn động. Từ đó về sau, vùng đất trong phạm vi trăm trượng này được gọi là địa đới tuyệt đối tử vong.
Phàm là người đến Phế Thổ tìm kiếm duyên cơ đều sẽ tránh xa vùng này.
Bọn chúng không ngờ hai võ giả Đại Hán mà mình truy đuổi lại chạy đến đây, lập tức khiến chúng hơi khó xử.
Hình Tông cũng hơi chần chừ, vết xe đổ của người đi trước không khỏi khiến lão không cẩn thận.
Một lúc sau, thần sắc đột nhiên kiên nghị:
- Sợ gì chứ, nếu chúng bình an vô sự thì lời đồn đại cũng không đúng. Nếu chư vị không có gan thì đứng ở ngoài xem, hai võ giả Đại Hán cỏn con này, ta tùy tay là có thể giải quyết được bọn chúng.
Sở dĩ dọc đường dẫn theo hơn hai mươi người đến đây là vì Hình Tông cũng sợ vạn nhất. Tuy lão là Siêu Phàm Cảnh, đối phó với hai võ giả Đại Hán không phải là chuyện khó khăn gì. Nhưng ở Phế Thổ, mọi thứ đều không thể không cân nhắc, người nhiều thì sẽ dễ hành sự.
Nói xong liền bước vào trong, vẻ mặt nổi giận và thù hận.
Hơn hai mươi người kia chần chừ một lúc rồi cùng ùa theo.
Khoảng cách trăm trượng nhanh chóng bị thu gần.
Sau khi Hình Tông còn cách Dương Khai năm trượng, nhìn thấy rõ diện mạo của Dương Khai và Thủy Linh, thần sắc không khỏi sững sờ.
Cơ hồ không ngờ hai võ giả Đại Hán mà mình truy đuổi lại trẻ tuổi như vậy.
- Điện chủ Sâm La Điện ?
Dương Khai nghiêng đầu, vẻ mặt không biết trời cao đất dày, tùy ý mở miệng hỏi một câu.
Hình Tông hừ lạnh, cơ nhục trên mặt co rút, đôi mắt đỏ ngầu:
- Có thể nhận ra thân phận của ta, ngươi hẳn là hung thủ sát hại con trai ta?
Dương Khai cười lắc đầu:
- Không phải ta, là nàng ta giết.
Vừa nói vừa giơ tay chỉ Thủy Linh.Thủy Linh ưỡn ngực, ra vẻ dám làm dám chịu, không chút sợ hãi, núp sau lưng Dương Khai ra vẻ cáo mượn oai hùm.
Nàng không biết vì sao khi Dương Khai đối mặt với một vị Siêu Phàm Cảnh lại không chút sợ hãi. Nhưng chính vì vẻ điềm tĩnh này mới khiến Thủy Linh ý thức được Dương Khai có gì đó có thể dựa dẫm.
Hình Tông nheo mắt lại, ánh mắt kinh người nhìn chằm chằm lên người Thủy Linh, thần sắc độc ác, dữ tợn:
- Dù là ai trong các ngươi động thủ, hôm nay đều phải trả giá.
Dương Khai tỏ vẻ ung dung nhìn lão, cười hi hi:
- Không biết Điện chủ muốn bọn ta trả giá như thế nào?
- Giết người đền mạng! Duy chỉ có tiên huyết và linh hồn của các ngươi mới có thể an ủi được hồn thiêng trên trời của con trai ta!
- Không thể thương lượng một chút sao.
Dương Khai chau mày,
- Nói thật, tuy ta thấy con trai ngươi không thuận mắt, nhưng cũng không có ý muốn giết y. Nhưng nữ đồng hành của ta tính khí nóng nảy, con trai ngươi nói lời đùa bỡn nàng, bị một chiêu của nàng diệt sát, cũng coi như là gieo gió gặp bão.
- Khốn kiếp!
Hình Tông gầm lên giận dữ, cắt đứt lời giải thích của Dương Khai.
- Chỉ là vì đùa bỡn ả ta mà muốn giết con trai ta?
- Nếu ta không giết y, vậy thì không đơn giản chỉ là đùa bỡn đâu. Đức hạnh của con trai ngươi như thế nào thì hẳn là ngươi biết rõ.
Thủy Linh giận dữ nói.
Hình Tông hít sâu một hơi, quan sát đánh giá Thủy Linh. Từ trên khuôn mặt lấm lem bụi đất cũng có thể nhìn ra một chút vẻ thanh tú diễm lệ, lập tức hiểu ra, Hình Bảo đùa bỡn ả ta cũng không phải là không có nguyên do.
- Nói như vậy là con trai ta sai trước.
- Đúng.
Thủy Linh gật đầu.
- Được, vậy thì ta cho các ngươi một cơ hội lựa chọn, chọn mình sẽ chết như thế nào!
Đám cường giả sau lưng Hình Tông lập tức cười ha hả, ánh mắt đùa bỡn nhìn Dương Khai và Thủy Linh, âm thầm lắc đầu không thôi. Trong lòng thầm nghĩ hai võ giả Đại Hán này thật là có mắt không tròng, giết ai không giết lại giết con trai của Hình Điện chủ, gặp phải vận rủi này cũng đáng đời.
- Vậy thì không cần nói nữa.
Dương Khai khổ não lắc đầu,
- Ta đến Thiên Lang cũng chỉ là đi ngang qua thôi. Kỳ thực không hề muốn phát sinh xung đột gì với người của Thiên Lang các ngươi, cũng không muốn giết người.
- Ngươi còn muốn giết người?
Hình Tông nghe vậy thì ngây ngốc nhìn Dương Khai, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi không có cơ hội này đâu. Sau ngày hôm nay, ngươi đã là một tử thi, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện giết người nữa.
Dương Khai nhếch miệng cười, bỗng nhiên một tấm cốt thuẫn cực lớn xuất hiện trước mặt hắn. Cốt thuẫn đó to bằng một căn nhà, tạo hình quái đản, từng chiếc gai nhọn hoắt xung quanh cốt thuẫn, cái miệng há to tản phát ra dao động năng lượng kinh thiên.
- Lên đường bình an!
Dương Khai đứng sau cốt thuẫn vẫy tay với đám người Thiên Lang.
Hình Tông và hơn hai mươi vị Thần Du Cảnh, lập tức sinh ra một nỗi sợ hãi bất an vô cùng.
Suy nghĩ vừa mới hiện lên, miệng thú kia liền phun ra một cỗ uy năng hủy thiên diệt địa.
Quang trụ năng lượng mắt thường có thể nhìn thấy từ miệng thú xung kích ra, trong đó ẩn chứa hư không chi lực khổng lồ, bắn thẳng ra ngàn trượng, san bằng Phế Thổ.
Cách ngàn trượng, tất cả mọi thứ đều vỡ vụn trong nháy mắt, bị hư không chi lực cắt thành vô số mảnh nhỏ.
Đám cao thủ Thần Du Cảnh của Thiên Lang ngay cả thời gian phản ửng cũng không có đã biến thành tro bụi.
Duy chỉ có Hình Tông kỹ cao hơn một bậc, nỗ lực ngăn cản trong chớp mắt, nhưng cũng không chống đỡ được chiêu xung kích không ngừng nghỉ kia, kêu thảm mà chết.
Thủy Linh ngây ra.
Tuy nàng biết Dương Khai có thứ để dựa dẫm mới điềm tĩnh được như vậy, nhưng lại không ngờ vật dựa dẫm của hắn lại hung tàn đến vậy.
Làm cho nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Địch nhân đã chết hết, trong đó còn bao gồm cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Thủy Linh chưa bao giờ nghĩ cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng có lúc yêu ớt như vậy
Từng đám năng lượng thần thức được Dương Khai dẫn dắt hấp thu vào thức hải, luồn lách vào đầu hắn, vô thanh vô tức.
Tấm cốt thuẫn cực lớn trên tay sau khi bạo phát cũng nhanh chóng thu nhỏ lại như ban đầu.
Rắc rắc rắc…
Trên cốt thuẫn nhanh chóng nứt ra vô số khe hở. Dương Khai nhìn chau mày, vội vàng thu hồi.
Lần trước dưới lòng đất của Trung Đô, dùng cốt thuẫn chống lại năng lượng trong Hư Không Thông Đạo, cốt thuẫn có chút hao tổn. Lần này bạo phát như vậy, mức độ hư tổn của cốt thuẩn lại tăng lên nghiêm trọng.
Không tìm luyện khí sư tu bổ một phen thì chắc là không thể dùng nữa.
Năng lượng hỗn loạn xung quanh đột nhiên có chút biến hóa vi diệu, cơ hồ như một kích vừa nãy đã dẫn đến sự biến đổi gì đó. Từng cảm giác bất an làm lòng ngươi kinh hãi truyền đến, Dương Khai và Thủy Linh quay đầu nhìn, sắc mặt đại biến.
Chỉ nhìn thấy chỗ bóng tối âm u đó, năng lượng bị áp chế có dấu hiệu sắp bạo phát.
- Theo sát vào.
Dương Khai không dám chần chừ, vội vàng nhún mình lao về phía đó. Thủy Linh vội vàng lao theo.
Lúc bóng tối âm u ấy xung qua, Dương Khai không ngừng vung vẫy chân nguyên của mình, để chân nguyên dùng phương thức và tiết tấu đặc biết xung kích bốn phía.
Đây là cách mà Mộng Vô Nhai đã truyền đạt cho Dương Khai vào thời khắc cuối cùng. Duy chỉ có thủ đoạn này mới có thể phá giải được phòng ngự cuối cùng này, đến được vị trí của Hư Không Thông Đạo.
Nếu không rõ phương pháp mà tùy tiện xông vào, chỉ có thể bị ý cảnh và ảo diệu ẩn chứa trong từng chiêu kia kích sát.
Quả nhiên có hiệu quả, năng lượng hốn loạn kia tàn sát bừa bãi, nhưng dưới thủ pháp của Dương Khai, những nơi hắn đi qua đều yên ắng, không hề nguy hiểm.
Vượt qua hỏa hải, xông qua băng tầng, vượt qua điện võng, trải qua đủ loại hiểm trở, Dương Khai dẫn theo Thủy Linh cuối cùng cũng đến được trước bóng tối kia.
Giơ tay đẩy về phía trước, chân nguyên hung mãnh rót vào.
Bóng tối âm u kia đột nhiên mở rộng, một cảm giác hư không kinh hãi lòng người truyền tới.
- Đường về nhà!
Thủy Linh sáng mắt, kích động tột đỉnh.
- Vào đi!
Dương Khai đưa tay kéo nàng một cái, đẩy nàng vào trong Hư Không Thông Đạo. Một lát sau, tự mình cũng chui vào.
Xung quanh tối tăm, hư vô, hỗn độn, dường như thiên địa vị khai, nhật nguyệt bất phân.
Cảm giác mất trọng lượng khó có thể chịu được truyền đến. Điềm tĩnh như Dương Khai cũng cảm thấy luống cuống chân tay.
Một bàn tay nhỏ nhắn trong bóng đêm quờ quạng, nắm chặt lấy tay Dương Khai. Đó là Thủy Linh!
Nàng cũng khẩn trương, sợ hãi vô cùng, vô thức muốn tìm một chút dựa dẫm từ chỗ Dương Khai.
Dương Khãi khẽ nắm tay nàng, an ủi đôi chút.
Cảm giác thông qua Hư Không Thông Đạo lần này không giống lần trước. Lần trước chỉ là di chuyển trong Đại Hán, khoảng cách không quá xa. Nhưng lần này lại là di chuyển giữa hai miền đất khác nhau.
Cứ rơi xuống không ngừng, cơ hồ như không có đích đến.
Cũng không biết bao lâu sau, Dương Khai cũng đột nhiên cảm thấy mắt sáng lên, bóng tối biến mất, thay vào đó là bầu trời trong xanh, không khí trong lành trong mũi.
Bịch bịch…
Hai người lần lượt rơi xuống đất, bùn đất khắp người Dương Khai và Thủy Linh.
Hai người vội vàng đứng dậy, quan sát bốn phía.
Đầm lầy nhầy nhụa dưới chân, bốn bề có vài cây cối, thỉnh thoảng có một vài loại thú hình thù kỳ quái, qua lại không ngớt trong đầm lầy.
Không có nguy hiểm gì, nhưng sắc mặt Dương Khai hơi cổ quái.
Vì thiên địa linh khí nơi đầy nồng đậm đến cực điểm, thậm chí còn vượt qua cả Trung Đô sau đại biến. Ở đây, hàng tỷ lỗ chân lông trên khắp cơ thể đều mở ra, Chân Dương quyết ùng ục vận chuyển, điên cuồng hấp thụ linh khí xung quanh.
- Ha ha!
Thủy Linh sững sờ một lúc rồi bật cười,
- Về rồi, về rồi, cuối cùng ta đã về rồi!
- Nơi đây là Thông Huyền Đại Lục?
Dương Khai nhìn nàng hỏi.
Thủy Linh hưng phấn gật đầu, bùn đất trên mái tóc rơi xuống, bẩn thỉu lôi thôi, nhưng dường như nàng không biết, ngược lại xông vào ôm lấy Dương Khai, nức nở:
- Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi dẫn ta về.
Tâm trạng Dương Khai phập phồng, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, nhếch miệng cười.
Thông Huyền Đại Lục, cuối cùng đã tới!
Bầu trời này, hẳn là Tô Nhan và tiểu sư tỷ cũng đang nhìn. Miền đất này, hẳn là họ cũng đã đặt chân lên.
Còn có Mộng Chưởng quầy và Địa Ma.
Sống chung dưới một bầu trời, cuối cùng cũng có lúc tìm được họ!
Dương Khai hít sâu một hơi, tâm trạng kích động nhanh chóng bình phục lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất