Chương 642: Hắn muốn chết chắc?
Hoa Mặc không ưa Dương Khai ra mặt, hắn thân là tù nhân, thế mà lại dám có thái độ cò kè mặc cả.
Dương Khai cười nhạt:
- Vậy thì ta cũng có thể lựa chọn, có nên giúp các người luyện loại đan dược đó khi đã đạt đến cấp bậc luyện đan sư Thánh cấp hay không, hoặc là, làm một vài việc khó phát giác lúc luyện đan chẳng hạn.
Họ lập tức biến sắc, Hàn Phi nhìn Dương Khai đằng đằng sát khí, vẻ mặt bất thiện.
- Ngươi dám!
Hoa Mặc gầm lên.
Lệ Dung giơ tay lên ngăn tiếng quát của Hoa Mặc lại, nhìn Dương Khai nói:
- Đây là chuyện của rất lâu về sau, ta tin là chỉ cần bọn ta đồng ý yêu cầu của ngươi, ngươi sẽ không làm vậy, đúng không?
- Còn tùy tâm trạng.
Dương Khai nhún vai, tỏ ra như thể đã nắm thóp họ vậy.
- Nói ra yêu cầu của ngươi đi, vừa rồi ta đã bảo Hoàn Nhi, chỉ cần yêu cầu của ngươi không quá đáng, thì bọn ta đều sẽ đồng ý vô điều kiện. Đứng trước mặt ngươi, ta cũng vẫn nói vậy.
Lệ Dung mỉm cười, không hề nổi giận.
Dương Khai nhìn bà, phát hiện mỹ phụ đoan trang này thật sự toát lên một khí chất điềm đạm hòa nhã, tấm lòng bà bao la như có thể ôm trọn tất cả. Hơn nữa, bà là người phụ nữ đã có tuổi, trưởng thành hơn cả Vân Huyên, ánh mắt nhiều khi lấp lóa sự sâu sắc và bình tĩnh, khiến người khác tự nhiên cảm thấy rất gần gũi.
Bà vừa nói vậy, lòng đối địch ở Dương Khai cũng biến mất ngay.
Nghiêm mặt lại, Dương Khai trầm giọng nói:
- Ta muốn có lửa thần thức!
Lệ Dung, Hàn Phi và Hoa Mặc hơi biến sắc, Lệ Dung liền bật cười để che giấu nét thất thố ở mình, khẽ nói:
- Chẳng phải chính ngươi cũng đã có lửa thần thức rồi sao? Ngươi yêu cầu lửa thần thức với bọn ta, có phải tìm nhầm đối tượng rồi không?
Dương Khai điềm nhiên lắc đầu, nhìn Lệ Dung đầy thâm ý:
- Người ngay không nói chuyện mờ ám, các người biết là ta có ý gì.
Cả ba đều im bặt.
Dương Khai thấy họ không nói gì, liền biết là có hy vọng, bèn tranh thủ ngay:
- Các người giữ lại mười mấy ngọn lửa thần thức đó thì có ích gì? Chẳng lẽ muốn tự đào tạo chính mình thành luyện đan sư có lửa thần thức? Ha ha, ta khuyên các người nên từ bỏ đi thì hơn. Nếu ta đoán không sai, các ngươi cũng đã từng thử rồi, cũng biết sẽ có hậu quả gì, một câu thôi, thể chất Ma tộc các người không thích hợp để luyện đan!
- Ngươi làm như mình biết nhiều lắm vậy.
Hoa Mặc tỏ ra ngạc nhiên. Mấy câu này của Dương Khai tuy nghe thì mơ mơ hồ hồ, nhưng những người biết rõ nội tình thì lại hiểu Dương Khai đang nói gì.
- Chuyện đấy thì phải nhờ vào mấy cuốn sách này, trong đó có không ít ghi chép khá khó hiểu.
- Bọn con người đáng ghét!
Hoa Mặc nghiến răng, số sách đó họ đều đã kiểm tra qua, khẳng định không có tiết lộ thông tin nào gây hại với Ma Thần Bảo, nên mới yên tâm để Dương Khai xem, nhưng nào ngờ vẫn bị giở trò.
Các luyện đan sư trao đổi với nhau quá kín kẽ, khiến họ không thể đề phòng nổi!
Lệ Dung gật đầu nói:
- Không sai, đúng là bọn ta đang nắm giữ mười mấy ngọn lửa thần thức. Đó là di vật của những người từng được Quan Nô tiền bối đưa về đây, và được giữ gìn cho đến ngày nay bằng một phương pháp đặc biệt, không bị một chút hao tổn nào.
Dương Khai sáng rực hai mắt, liếm môi bảo:
- Ta cần thứ này, cho ta thì ta sẽ đồng ý hoàn thành nguyện vọng của các ngươi!
- Thật ra thì không phải là không cho ngươi được.
Lệ Dung nhíu mày.
- Đúng như ngươi nói, mấy năm qua bọn ta quả thật đã ôm ấp ý muốn tự luyện mình thành luyện đan sư có lửa thần thức. Song, thể chất của người Ma tộc bọn ta tuy rất ghê gớm, nhưng cũng không biết có vấn đề ở điểm nào mà không thể luyện đan. Hơn nữa, khi một số tộc nhân định hấp thụ số lửa thần thức này, thì thần thức cũng bị thiêu hủy luôn, đã có mấy người thiệt mạng rồi.
Dương Khai khẽ gật đầu, hắn biết suy đoán của mình đã đúng.
Bị giam cầm ở Tiểu Huyền Giới này nhiều năm đến thế, Dương Khai không tin đám người Ma tộc này chỉ dựa dẫm vào các võ giả tìm được từ bên ngoài để giải thoát cảnh khốn cùng của mình, mà chính họ cũng đang cố gắng, có điều chưa có tiển triển gì thôi.
- Ma tộc các người cũng thật thú vị, thể chất mạnh hơn cả những chủng tộc khác, nhưng tại sao lại không thể luyện đan chứ?
Dương Khai bật cười, như thể vui sướng trước nỗi đau của người khác.
- Có cái được cũng phải có cái mất. Chính vì thể chất quá mạnh, nếu bọn ta còn luyện đan được, thì thiên hạ này, còn có chỗ nương thân cho những chủng tộc khác hay không?
- Cũng không hẳn mỗi một người Ma tộc đều không thể luyện đan. Trong lịch sử Ma tộc, đã từng có một vị luyện đan sư xuất chúng nhất thế gian, đó là người ngay đến luyện đan sư của loài người các ngươi cũng không thể đuổi kịp!
- Ồ? Còn có nhân vật như vậy à? Đó là ai thế?
Lệ Dung chậm rãi lắc đầu, không muốn nói thêm nữa, bèn tiếp tục chủ đề lúc nãy:
- Lửa thần thức bọn ta giữ lại cũng vô dụng, nếu ngươi muốn thì có thể cho ngươi, nhưng ngươi có bảo đảm rằng mình sẽ hấp thụ được số lửa thần thức đó một cách an toàn, không tổn hại tính mạng không? Nếu ngươi chết, thì bọn ta cũng sẽ rất khốn đốn, dù sao thì tìm được một người như ngươi đã rất khó rồi, Quan Nô tiền bối phải mười năm mới tìm được một người.
- Ngươi thấy ta giống kẻ tự tìm đường chết sao?
Dương Khai nhếch mép cười.
Lệ Dung nhìn xoáy vào hắn, mãi một lúc sau mới khẽ gật đầu:
- Vậy thì ta sẽ đồng ý với yêu cầu của ngươi, hy vọng ngươi đừng được voi đòi tiên nữa.
- Hợp tác vui vẻ!
Lệ Dung mỉm cười, xoay người bước ra ngoài, giọng nói mềm mỏng vọng lại:
- Ngày mai ta sẽ cho người mang lửa thần thức đến.
- Ta xin chờ!
Hàn Phi lạnh lùng nhìn Dương Khai, cảnh cáo:
- Ngươi chỉ có thời gian mười năm, nếu mười năm sau mà không đáp ứng được bọn ta, thì ta sẽ đích thân cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!
Nữ tử lạnh lùng này hình như vẫn còn ghi hận, lúc này Dương Khai chỉ nói có một câu rằng, kiểu người như nàng thì thường ngoài lạnh trong nóng, vậy mà lại bị nàng đối địch thế này, khiến Dương Khai chỉ biết bó tay.
Ba vị cường nhân Nhập Thánh Cảnh nhanh chóng rời đi, Hoàn Nhi cũng biến mất theo sau họ.
Ngày hôm sau, Hoàn Nhi mang đến mười mấy đồ đựng được chạm trổ từ thứ bạch ngọc tinh mỹ, số đồ đựng chỉ lớn bằng tầm bàn tay, đều đang được đậy kín, mặt trên có những đường hoa văn thoắt ẩn thoắt hiện lấp lóa ánh sáng nhàn nhạt, hẳn là được phong ấn bằng thủ pháp nào đó.
Đặt mười mấy đồ đựng này trước mặt Dương Khai, Hoàn Nhi lạnh lùng hừ một tiếng:
- Đây chính là thứ ngươi cần.
Dương Khai phấn khởi, cầm một cái trong số đó lên, đang định thi triển chân nguyên phá giải cấm chế thì Hoàn Nhi liền biến sắc, quát:
- Ngươi làm gì thế?
- Giải phong ấn để hấp thụ chứ làm gì.
Dương Khai cười toe toét.
- Ngươi điên à?
Hoàn Nhi căng thẳng tột độ.
- Mỗi một chủ nhân của số lửa thần thức này đều có tu vi trên Siêu Phàm Cảnh. Thần thức của họ mạnh hơn ngươi nhiều, tùy tiện hấp thụ thế này, ngươi sẽ có kết cục giống với các tộc nhân bọn ta, bị thiêu cháy đến chết, đừng có đùa được không?
- Ta đâu có đùa!
Dương Khai nghiêm nghị lắc đầu.
- Ngươi không có cách nào ổn thỏa hơn à?
Hoàn Nhi sốt sắng hỏi.
- Hôm qua ngươi đòi số lửa thần thức này, Lệ đại nhân còn tưởng ngươi có cách an toàn để hấp thụ, mới quyết định cho ngươi, nếu ngươi làm thế này, ngài ấy...
- Đây chính là cách của ta, nếu ngươi không muốn chết, thì tránh xa ra một chút.
- Khoan đã, ta đi bẩm báo với Lệ đại nhân, đợi ngài ấy đến rồi nói tiếp.
Hoàn Nhi vội la lên, vừa nói, vừa hối hả chạy ra ngoài, hòng để hồi báo biến cố này cho Lệ đại nhân định đoạt.
- Trước khi Lệ đại nhân đến, ngươi không được manh động đấy!
Vừa dứt lời, Hoàn Nhi liền phát giác một luồng nhiệt thình lình tỏa ra, khiến nàng lòng đầy bất an.
Luồng nhiệt này không phải đến từ chân nguyên, mà bắt nguồn từ tận sâu trong cõi linh hồn, dưới ảnh hưởng nóng bừng này, Hoàn Nhi cảm thấy như linh hồn mình đang bốc cháy, đau đớn khôn cùng.
Đồng tử run rẩy kịch liệt, Hoàn Nhi vội vã chạy ra ngoài, nàng sợ nếu tiếp tục ở lại, linh hồn mình sẽ bị thiêu rụi mất.
Lúc hối hả, nàng ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy cả căn phòng đá toàn một màu đỏ bừng, không gian tràn ngập bóng lửa, từng đám mây lửa mắt người có thể thấy rõ nhanh chóng thành hình, những đám mây này không chỉ chứa lửa thần thức, mà còn có cả tinh thần và ý chí trước khi chết của những võ giả đó, khiến người ta cảm thấy hỗn loạn bức bối.
Nhưng luồng nhiệt kinh khủng này lại chẳng hề mảy may ảnh hưởng đến tên con người đó.
Hắn vẫn ngồi thư thái ở chỗ cũ, thần sắc kích động.
Thình lình, một lực hút điên cuồng phóng ra từ tâm thức hắn. Chỉ trong nháy mắt, sức mạnh tiềm tàng lửa thần thức đó đã bị hắn nuốt trọn, không còn chút dấu vết.
Hoàn Nhi trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng hãi hùng đó mà gần như không thở được.
Căn phòng lại trở về với yên ả. Dương Khai vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục giải hết phong ấn của những vật đựng còn lại.
Hoàn Nhi lập tức thất sắc, liền chửi đổng:
- Đồ điên!
Rồi nàng chạy đi ngay, không thèm quay đầu lại.
Một ngọn lửa thần thức đã đủ khiến nàng gần như lâm vào hiểm cảnh, còn một lúc ào ra mười mấy ngọn lửa thì nàng hoàn toàn không chịu đựng nổi.
Sóng nhiệt ập ra từ trong phòng, đẩy Hoàn Nhi đang chạy như bay suýt nữa thì ngã nhoài xuống đất, đợi sau khi nàng đã đứng vững lại, rất nhiều tộc nhân trong Ma Thần Bảo đều ồ ạt kéo đến đây.
Lệ Dung cũng xuất hiện trong bộ trang phục giản đơn, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì vậy? Chẳng phải ta bảo ngươi mang lửa thần thức tới cho hắn sao? Sao phong ấn lại bị giải hết cùng lúc thế này?
- Chính hắn giải phong ấn đó ạ...
Hoàn Nhi khóc chẳng ra nước mắt, vội vàng giải thích.
- Hoàn Nhi muốn ngăn cũng không ngăn được...
- Hắn muốn chết chắc?
Lần này thì đến Lệ Dung cũng không nén nổi tức giận nữa, liền lao vụt vào trong phòng. Dù đã đồng ý giao lửa thần thức cho Dương Khai, nhưng bà cũng không ngờ được, cái tên tỏ ra tự tin đến thế lại là một thằng ngốc hữu dũng vô mưu.
Giải phong ấn như vậy, làm sao hắn sống được?
Định nhãn nhìn qua, bà không khỏi sửng sốt.
Vì bà phát hiện, giờ đây, năng lượng nóng bức mà lúc nãy vẫn còn cảm giác được, đã biến mất hoàn toàn. Còn tên con người ấy không những không bị chút thương tổn, mà ngược lại còn vui vẻ ngồi nguyên tại chỗ.
Thấy rõ là hắn đang luyện hóa, hấp thụ mười mấy ngọn lửa thần thức đó.
Vẻ mặt Lệ Dung cổ quái hẳn, bà phát hiện, mình không thể nhìn thấu được tên con người này.
Mười mấy ngọn lửa thần thức của các cường nhân Siêu Phàm Cảnh, đến bà còn không dám khinh suất sờ mó, mà lại được tên con người này hút hết cả vào thức hải.
Hắn có chỗ dựa để bảo đảm cho an toàn của bản thân?