Chương 669: Ta đổi ý rồi
Từng tiếng thú gầm rú vang dội, mặt đất rung chuyển, tuyết đọng văng tứ tung, Cơ Mộng và Chúc Ánh Nguyệt chạy thục mạng, hoàn toàn mất vẻ ung dung điềm tĩnh mà Dương Khai từng thấy ở họ. Trên áo họ đều có vết rách và máu, lúc chạy, từng khoảng da trắng ngần để lộ ra ngoài.
Gió rét lùa vào, khiến Chúc Ánh Nguyệt không kìm được phát run.
- Nhanh lên!
Cơ Mộng vừa chạy vừa hét.
- Tề sư huynh...
Chúc Ánh Nguyệt vừa nói vừa quay lại nhìn, đến khi trông rõ con yêu thú hung tàn đó, nàng không khỏi thất sắc, đôi mắt lấp lóa sợ hãi.
- Huynh ấy chết rồi, đừng quay đầu lại.
Cơ Mộng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò, nàng hoàn toàn không ngờ lại gặp phải một con Băng Tinh lang ở đây.
Băng Tinh lang bậc bảy, toàn thân cứng cáp hơn sắp thép, uy năng của bí bảo và võ kỹ đánh vào người nó, chỉ có thể để lại vài dấu vết mờ nhạt.
Tốc độ của nó cực nhanh, bốn móng vuốt và răng nanh sắc bén vô địch.
Ba người đó vừa đụng độ đã bị nó đánh cho chật vật, thậm chí, Tề Triều còn bị Băng Tinh lang phanh thây, chết thê thảm trước mắt hai cô nương.
Khu vực này họ đã đặt chân đến rất nhiều lần rồi, lần nào cũng bình an vô sự, vậy mà lần này lại xảy ra chuyện.
Đối lập với sự bình tĩnh của Cơ Mộng, Chúc Ánh Nguyệt tỏ ra hoảng loạn rõ ràng. Đứng trước cái chết, tu vi Thần Du Cảnh thất tầng căn bản không phát huy nổi một nửa, chỉ biết liều mạng bỏ chạy. Nếu không phải Cơ Mộng đôi lúc còn phóng thích uy năng bí bảo để kìm hãm tốc độ của Băng Tinh lang, thì Chúc Ánh Nguyệt đã sớm bị vồ rồi.
- Cơ tỷ tỷ!
Chúc Ánh Nguyệt vừa khóc nức nở vừa kêu gào.
- Nếu không muốn chết thì đừng có khóc!
Cơ Mộng nghiêm mặt, trầm giọng bảo.
Chúc Ánh Nguyệt liền vội vàng gật đầu.
Giữa làn gió tuyết phía trước, có một bóng người đứng sừng sững, Cơ Mộng liền sáng rỡ hai mắt, gọi to:
- Phía trước là vị bằng hữu nào, có thể giúp bọn ta được không?
Lúc này, dường như nàng đã nhìn thấy hy vọng.
Đối phương ung dung đứng đó, rõ ràng là không hề sợ Băng Tinh lang, biết đâu là vị tiền bối hay đồng môn nào đó trong thần giáo, nếu đúng là vậy thật, thì nàng và Chúc Ánh Nguyệt được cứu rồi.
Nàng vừa dứt lời, một luồng kình khí lập tức đánh tới.
Luồng kình khí đánh rất chuẩn vào bên dưới chân nàng. Nhận ra địch ý của đối phương, Cơ Mộng liền kéo Chúc Ánh Nguyệt lại, dừng bước.
- Tình cờ thật đấy!
Một giọng nói pha chất châm chọc vọng lại từ phía trước, người đó chậm rãi tiến lại gần.
Cơ Mộng bắt đầu cảnh giác, hai hàng mày khóa chặt, nhìn xoáy vào phía trước.
Chốc sau, Cơ Mộng liền cứng đờ mặt, kinh ngạc nhìn Dương Khai. Chúc Ánh Nguyệt cũng không khỏi đưa tay lên che miệng, ngạc nhiên thốt lên:
- Ngươi không sao à.
- Các ngươi hy vọng ta bị gì lắm hả?
Dương Khai cười nhạt.
- Không có, bọn ta không nghĩ vậy...
Chúc Ánh Nguyệt vội vã xua tay, tỏ ra rối trí.
- Gã kia đâu rồi?
Dương Khai nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng Tề Triều đâu.
- Chết rồi!
Cơ Mộng chắn trước Chúc Ánh Nguyệt, lạnh lùng đáp.
- Bị Băng Tinh lang giết chết rồi.
- Chết rồi?
Dương Khai ngẩn ra.
- Ta thừa nhận, việc đó là lỗi của bọn ta, Tề Triều không nên chỉ sai hướng cho ngươi. Ta cũng không nên không nhắc nhở ngươi. Nhưng việc này chúng ta có thể tạm gác lại được không?
Cơ Mộng khẩn khoản nói:
- Nếu không chạy ngay đi thì sẽ không kịp mất. Con Băng Tinh lang đang đuổi tới là yêu thú bậc bảy, chẳng ai địch nổi nó đâu!
Dương Khai nhíu mày, lắc đầu nói:
- Đã muộn rồi.
Hắn đang nói, thì một hồi âm thanh vù vù bỗng vang rền.
Sát khí lạnh tanh bao bọc tứ bề. Cơ Mộng biến sắc, vội vã xoay người, vung tay lên, từng sợi tơ bắn vào mũi băng đang xông tới từ sau lưng.
Rầm rầm rầm...
Vô số mũi băng vỡ vụn, tạo nên sương trắng đầy trời. Cơ Mộng hừ một tiếng, bờ vai mềm mịn bị một mũi băng sượt qua, lập tức ứa máu đỏ.
Một bóng dáng khổng lồ chợt đáp xuống trước mặt ba người họ. Con Băng Tinh lang dữ tợn nhe răng trợn mắt, mồm phun ra từng hơi thở tanh hôi, cặp mắt to như cái chuông đồng ghim chặt vào Cơ Mộng và Chúc Ánh Nguyệt, nước bọt trào ra từ mép, hung ác cực kỳ.
Ngay khoảnh khắc Băng Tinh lang nhảy xuống, Dương Khai đã tung người bay lên không, nhìn xuống dưới, hắn phát hiện người con yêu thú này cũng trong suốt lấp lánh, cứ như tạc từ ngọc thạch, có đôi phần tuấn mỹ, nó có bộ lông rất mượt, toàn thân toát lên thứ khí tức hung bạo ngút trời.
Cơ Mộng và Chúc Ánh Nguyệt liền biến sắc, họ biết, bị Dương Khai cầm chân vài chốc thôi, họ đã không thoát khỏi móng vuốt của Băng Tinh lang rồi. Không chịu ngồi chờ chế, Cơ Mộng liền lấy ra một bí bảo vòng hồ quang, trút chân nguyên vào, đánh mạnh về phía Băng Tinh lang.
Cùng lúc đó, Chúc Ánh Nguyệt cũng rung rẩy tung ra bí bảo của mình, một cánh quạt phe phẩy, từng lưỡi phong đao rõ rệt phủ đầy xuống Băng Tinh lang.
Hai người liên thủ tấn công, uy lực không hề tệ.
Nhưng với con Băng Tinh lang da dày thịt béo mà nói, những đòn đánh này chẳng bằng chọc léc nó.
Từng tia lửa lóe lên trên cơ thể to lớn, Băng Tinh lang không hề bị thương tổn, nó ngoác to mồm gào rú, từng mũi băng lập tức thành hình, bắn về phía Cơ Mộng và Chúc Ánh Nguyệt.
Hai nàng chật vật quay cuồng, nhưng vẫn không tránh khỏi thương tổn, máu trào ra, càng kích thích cơn tàn bạo của Băng Tinh lang.
Không đợi họ đứng dậy, vô số mũi băng lại bện vào nhau, dệt thành tấm lưới tấn công không chút kẽ hở, đánh vào hai cô nương không dám ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái.
Tuyết đọng bay tứ tung, cảnh tượng đầy hỗn loạn.
Cơ Mộng chợt ngẩng đầu, vẻ mặt hoang mang, hét lên với Dương Khai đang đứng trên không:
- Có thể giúp bọn ta được không!
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, thần sắc lãnh đạm.
Tuy người lừa hắn là Tề Triều đã chết thảm dưới móng vuốt của Băng Tinh lang, nhưng khi đó hai cô gái này không hề nhắc nhở hắn, điều này cũng khiến Dương Khai rất tức tối.
Tính trước tính sau, hắn đã bị trễ mất sáu, bảy ngày.
Thấy Dương Khai từ chối quyết đoán, Cơ Mộng liền biết hắn vẫn còn để bụng chuyện hôm nọ, liền la lên:
- Chuyện đó là do bọn ta sai, Tề Triều đã lừa ngươi, bọn ta cũng có trách nhiệm, nhưng ngươi không thể thấy chết mà không cứu chứ?
- Tại sao ta phải cứu các ngươi, ta cũng sắp chết đấy thôi.
Vẻ mặt Dương Khai đầy khinh bạc, hờ hững bàng quan.
Con Băng Tinh lang nọ xông đến, Cơ Mộng vội vàng lách trách, nhưng vẫn bị móng vuốt của nó cào trúng bụng, một mảnh áo bị xé rách, để lộ ra cái bụng phẳng lì và cái rốn xinh xắn.
Máu đỏ chảy ra từ bụng, Cơ Mộng nghiến răng nhịn đau, thi triển thủ pháp đối phó với Băng Tinh lang.
Chúc Ánh Nguyệt cũng hấp tấp viện thủ.
Hai người hợp lực, căn bản không thể ngăn cản đòn tấn công của Băng Tinh lang. Nhưng họ phát hiện, hình như con yêu thú bậc bảy này không hề muốn lấy mạng họ ngay tức khắc, ngược lại còn muốn chơi trò mèo vờn chuột, kìm hãm sức mạnh, đùa bỡn hai người họ. Thậm chí trong mắt nó, còn có thứ thần sắc giễu cợt.
Yêu thú bậc bảy, là yêu thú đã có thần trí không tầm thường rồi. Nếu có đủ điều kiện, nó còn có thể hóa thành hình người, trở thành một phần của Yêu tộc.
Ý thức được điều này, Cơ Mộng lại gọi Dương Khai kêu cứu:
- Bọn ta là đệ tử Lôi Quang thần giáo, nếu ngươi có thể cứu bọn ta, khi trở về, bọn ta nhất định sẽ bồi thường cho tổn thất lần này của ngươi. Tề Triều cũng chết rồi, ngươi cũng nên nguôi giận phần nào mới phải chứ?
- Lôi Quang thần giáo?
Dương Khai khẽ động thần sắc, cảm thấy hình như đã nghe cái tên này ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi lại chẳng nhớ ra.
Nhưng Cơ Mộng thấy hắn có vẻ đăm chiêu, bèn nghĩ hắn và tông môn của mình có quan hệ gì đó, liền đầy hy vọng:
- Ngươi quen người trong thần giáo ta sao?
- Xin lỗi, ta không quen.
Dương Khai lắc đầu.
- Đồ khốn kiếp!
Cơ Mộng nổi đóa, lòng đầy lo lắng, nghiến răng chửi rủa, hận không thể xông lên giết hắn cho thỏa. Vốn nàng còn khá thông cảm cho cảnh ngộ bị lừa lọc của tên này, nhưng giờ thì hắn lại tỏ ra quá đáng ghét, lẽ ra hắn nên chết trong Tuyết Sơn đi mới phải.
- Thấy chết không cứu, ngươi có còn là đàn ông không hả!
Cơ Mộng quát lên.
Dương Khai thản nhiên đáp:
- Vốn dĩ cứu các ngươi thì cũng chẳng có gì to tát. Nhưng chuyện hôm trước khiến ta rất khó chịu, ta khó chịu, thì các ngươi cũng đừng hòng được thoải mái. Nếu ngươi có thể sống tiếp, ta rất vui lòng cho ngươi biết, ta có phải là đàn ông hay không.
Hai nàng sắp không chống nổi đòn tấn công của Băng Tinh lang nữa rồi, Cơ Mộng nghiến răng:
- Rốt cuộc thì ngươi mới thế nào mới vừa lòng? Nói yêu cầu của ngươi ra đi, ta sẽ làm theo hết!
- Ta chẳng muốn thế nào cả.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, định bộ bình chân như vại xem kịch hay.
Cơ Mộng tức muốn thổ huyết!
Sự ung dung thản nhiên của Dương Khai khiến nàng hiểu được, có lẽ tên nam nhân này có khả năng đối phó với Băng Tinh lang, ít nhất thì hắn có thể chạy thoát khỏi con yêu thú bậc bảy này, bằng không thì hắn đã chẳng bình tĩnh đến vậy, nhưng cái kiểu chỉ xem kịch hay, không ra tay của hắn, khiến Cơ Mộng vô cùng chán nản.
- Ta cầu xin cứu đấy được không?
Cơ Mộng nghiến răng, trong lòng uất ức mà căm phẫn, nhưng bất đắc dĩ phải kìm nén, hạ giọng cầu xin.
- Vị sư huynh này, ta cũng cầu xin huynh đó.
Chúc Ánh Nguyệt nhìn Dương Khai đầy đáng thương, mắt long lanh ngấn nước. Dù sợ hãi vô cùng, nhưng nàng vẫn kiên trì cầu khấn.
Nhìn vào đôi mắt nàng, Dương Khai khẽ động thần sắc, vẻ khinh bạc trên mặt dần dần dịu bớt.
Hắn chợt phát hiện, đôi mắt của cô nương này ngây thơ trong trẻo, không lẫn một chút tạp chấp, có đôi phần giống với Hạ Ngưng Thường.
Dương Khai im lặng mãi, cũng không có ý định cứu giúp, Cơ Mộng những tưởng gã này thực sự là kẻ lòng gang dạ sắt, định thờ ơ bàng quan cho đến cùng.
Lòng nàng bất giác nguội lạnh, cười gượng nói:
- Ánh Nguyệt, đừng cầu xin hắn nữa, e là chúng ta phải chết ở nơi này rồi. Trước khi chết, ta sẽ ghi nhớ gương mặt hắn, có hóa thành ác quỷ ta cũng sẽ ám hắn, khiến hắn cả đời không được yên thân!
Vừa nói, nàng trừng Dương Khai một cái lạnh tanh.
Dương Khai phì cười:
- Cô gái này quả đúng là lòng dạ độc ác!
- Ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì đâu!
Cơ Mộng trả treo một cách mỉa mai.
Dương Khai liền nghiêm mặt, bảo:
- Với công lực mà ngươi vừa tung ra, thì có thể chạy trốn chứ?
Không phải công lực nàng mạnh hơn hẳn cô nương kia, chỉ là đứng trước nguy hiểm, nàng không hề dao động, mà có thể phát huy toàn bộ sức mạnh. Dù Băng Tinh lang là yêu thú bậc bảy, nếu một võ giả Thần Du Cảnh bát tầng như nàng muốn chạy trốn, thì vẫn còn có thể trụ thêm được một khoảng thời gian.
Cô nương còn lại thì khác. Hình như nàng sợ hãi thật sự, chiêu thức đánh loạn xạ, thủ pháp luống cuống, vừa nhìn đã đủ biết là luôn được người khác bảo vệ. Người như vậy, thân phận chắc chắn không thấp.
- Ta chạy rồi, còn Ánh Nguyệt thì sao? Ta chưa hèn hạ bằng ngươi!
Cơ Mộng nghiến răng quát trầm đục.
- Cũng có tình có nghĩa đấy!
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, chợt nhếch miệng cười:
- Ta đổi ý rồi, ta có thể cứu hai ngươi!