Chương 68: Muốn vu oan
Thanh âm vừa vang lên, một nhân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt Dương Khai. Người này không nói lời nào, một chưởng đánh vào vai Dương Khai,
một lực đạo vô cùng lớn truyền đến khiến Dương Khai đau đớn kêu lên một
tiếng rồi bay thẳng ra ngoài.
- Dương sư huynh!
Đám người Lý Vân Thiên đại kinh thất sắc, vội vàng lao lên đỡ lấy Dương Khai.
Dương Khai giãy giụa đứng dậy, vừa ho nhẹ vừa đưa mắt quan sát người
vừa đến, chỉ thấy lúc này có một thanh niên đứng cạnh Ngụy Trang, sắc
mặt hung ác đang nhìn chằm chằm vào mình một cách nham hiểm, một tay đỡ
lấy Ngụy Trang đang lảo đảo, miệng hỏi:
- Trang thiếu gia, không sao chứ?
Ngụy Trang nhìn chằm chằm vào Dương Khai bằng ánh mắt thù hằn, thân hình hơi lảo đảo, lắc đầu nói:
- Không sao!
- Không sao thì tốt, tại hạ tới trễ rồi!
Người thanh niên này không kìm được thở ra một hơi. Thực lực của y tuy
cao hơn Ngụy Trang, nhưng dù sao cũng chỉ là người của thủ hạ của Đại
trưởng lão nên luận về thân phận, địa vị đương nhiên là không bằng Ngụy
Trang.
- Cũng không phải là muộn!
Ngụy Trang cười nhạt, dò hỏi một cách kỳ quái:
- Tào sư huynh, ngươi thân là đệ tử của Chấp Pháp Đường, vốn đã hiểu rõ quy tắc của tông môn. Ta hỏi ngươi, nếu có kẻ dám hành hung giết người
trong tông môn, phải chịu tội gì?
Sắc mặt Tào Chính Văn lạnh lùng, miệng trả lời:
- Xem xét tình hình nặng nhẹ, nhẹ thì đánh gãy chân tay, trục xuất khỏi Lăng Tiêu Các, nặng thì giết tại chỗ để răn đe, cảnh cáo!
Ngụy Trang cười ha hả, giơ tay chỉ vào Dương Khai nói:
- Lúc nãy, người này có ý đồ giết ta. Tào sư huynh, ngươi xem mà xử lý đi!
Có người để dựa dẫm, Ngụy Trang đâu còn vẻ khom lưng cầu toàn như lúc nãy nữa.
Tào Chính Văn lớn tiếng quát:
- Lời này là thật sao?
Ngụy Trang không ngừng cười nhạt:
- Khi Tào sư huynh tới không phải đều chứng kiến hết thảy rồi sao?
Tào Chính Văn nghe vậy liền gật đầu:
- Đúng vậy, lúc nãy đệ tử này quả thật có cầm hung khí đâm vào ngực
Trang thiếu gia, nếu tại hạ không kịp thời ngăn lại, e rằng Trang thiếu
gia đã gặp độc thủ rồi. Người này thật là gan to bằng trời, giữa ban
ngày ban mặt mà dám làm càn.
Hai người kẻ xướng người bè,
phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, trong giây lát liền chụp cho Dương Khai
cái tội hành hung giết người.
- Nói láo!
Lý Vân Thiên gào lên:
- Chẳng qua vừa rồi Dương sư huynh và Ngụy Trang đang khiêu chiến so
tài, làm gì nghiêm trọng như các ngươi nói chứ? Các ngươi muốn đổi trắng thay đen như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Tào Chính Văn vẫn lạnh lùng hừ một tiếng:
- Có thật đơn giản là chỉ so tài thôi không?
Triệu Hổ nói:
- Nếu ngươi không tin, ngươi có thể hỏi các sư huynh đệ xem náo nhiệt ở đây, đám người bọn ta cũng có thể làm chứng. Hơn nữa, việc này là do
Ngụy Trang gây sự trước, Dương sư huynh chỉ bị liên lụy thôi.
- Có người làm chứng, kẻ nào làm chứng?
Ngụy Trang nghiêng đầu, cười nhạt nhìn khắp bốn phía.
Các đệ tử Lăng Tiêu Các lập tức như ong vỡ tổ, từng người một nhanh
chóng bỏ trốn khỏi hiện trường. Bọn họ ít nhiều đều đã nghe qua chuyện
tranh giành của các vị trưởng lão, đương nhiên là họ không đủ can đảm mà can thiệp vào cảnh trước mắt. Bất kể đắc tội với bên nào thì sau này họ cũng sẽ không thể sống yên ổn ở Lăng Tiêu Các.
Lý Vân Thiên thấy cảnh đó, cắn răng giận giữ, nhưng vẫn ngang ngạnh nói:
- Bọn ta đã chứng kiến toàn bộ chuyện này, biết rõ từng chi tiết một. Bọn ta chính là nhân chứng.
Tào Chính Văn lắc đầu nói:
- Các ngươi tụ tập quần chúng ẩu đả, vốn đều có tội, làm sao có thể làm chứng được?
- Tụ tập quần chúng ẩu đả?
Triệu Hổ nhảy dựng lên, giận dữ hét;
- Rõ ràng là Ngụy Trang sai thuộc hạ đến khiêu chiến với bọn ta, tụ tập ẩu đả ở đâu? Tào Chính Văn, đừng có tưởng là đệ tử của Chấp Pháp Đường
thì muốn làm gì thì làm. Lăng Tiêu Các còn chưa tới phiên ngươi làm chủ.
- To gan!
Tào Chính Văn lớn tiếng quát:
- Chấp Pháp Đường chính là đại diện cho quy định của tông môn Lăng Tiêu Các, luôn công bằng chính trực, ngươi dám cả gan nghi ngờ quyền uy của
Chấp Pháp Đường, lại thêm một tội nữa!
- Ngươi đã muốn vu oan thì lo gì không tìm thấy tội danh?
Dương Khai xua tay ngăn cuộc khẩu chiến của bọn Lý Vân Thiên, nhìn Tào Chính Văn cười nói:
- Công bằng chính trực? Hôm nay xem như ta đã hiểu thế nào là công bằng chính trực rồi.
- Hừ!
Tào Chính Văn lạnh lùng quát:
- Bắt tất cả lại cho ta, chờ sau khi Trưởng Lão Hội bàn bạc sẽ xử trí!
“Phật phật”. Tiếng tay áo phần phật truyền tới, hơn chục tên đệ tử của
Chấp Pháp Đường từ bốn phía lao ra. Những người này thực lực thấp nhất
đều là Khai Nguyên cảnh ngũ tầng trở lên, đám người của Lý Vân Thiên làm sao là đối thủ được? Tất cả đều bị ấn ngã xuống đất, bị khống chế một
cách thuần thục. Dương Khai không phản kháng, bởi hắn biết dù có phản
kháng thì cũng không làm được gì.
- Hãy đợi đấy!
Tên tiểu nhân Ngụy Trang đắc ý, đi đến trước mặt Dương Kha, cười lạnh lùng.
- Đưa đi!
Tào Chính Văn ra lệnh, đám đệ tử Chấp Pháp Đường áp giải đám người Lý Vân Thiên đi.
Nhìn thoáng qua thấy Tô Mộc vẫn nằm bất tỉnh dưới đất. Tào Chính Văn
cau mày, y không coi Dương Khai và và đám người của Lý Vân Thiên ra gì,
nhưng thân phận của Tô Mộc đặc biệt, y không dám động vào. Suy nghĩ một
lát, y nói:
- Đem Tô sư đệ đến chỗ Nhị trưởng lão.
- Vâng!
Một tên đáp, bước ra khỏi hàng, ôm Tô Mộc đang nằm trên đất dậy, vội vàng rời đi.
- Trang thiếu gia đã vất vả rồi!
Tào Chính Văn hạ giọng.
Ngụy Trang nheo mắt, cắn chặt răng:
- Tên Dương Khai đó, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn được. Hôm nay
hắn đã làm nhục ta. Thù này không trả không làm người! Ngươi nên biết
phải làm thế nào!
Tào Chính Văn chần chừ:
- Trang
thiếu gia, sự việc hôm nay không nhỏ, chắc chắn sẽ kinh động đến Trưởng
Lão Hội, nếu lúc này mà động thủ, sợ sẽ không ổn lắm. Chi bằng đợi
Trưởng lão làm cho xong quyết sách rồi động thủ sau cũng chưa muộn.
- Nhưng ta nuốt không trôi cục tức này!
Sắc mặt Ngụy Trang giận giữ.
- Yên tâm, tại hạ sẽ thay thiếu gia dạy cho hắn một bài học, để hắn biết kết cục của việc đắc tội với thiếu gia.
- Đừng đánh chết, ta muốn tự tay xử lý hắn.
- Như thiếu gia mong muốn!
Đám người Dương Khai bị giam giữ trong sâm ngục của Lăng Tiêu Các.
Không khí ẩm ướt âm u, hàn khí rất nặng, đâu đâu cũng thấy chuột với
muỗi, khắp nơi chỉ toàn một mùi hôi thối nồng nặc, hoàn cảnh tồi tệ vô
cùng.
Sâm ngục là nơi Lăng Tiêu Các giam giữ các đệ tử phạm
tội. Đám người của Lý Vân Thiên chưa bao giờ tưởng tượng có ngày mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này. Trong lòng ai nấy cũng đều có chút tư vị.
- Dương sư huynh, lần này khiến huynh bị liên lụy rồi!
Lý Vân Thiên ngồi cạnh Dương Khai, hạ giọng xin lỗi.
Dương Khai cười ung dung:
- Việc này không liên quan đến các đệ, là ta không nhịn được nên nhảy
vào. Ta không thể để mặc chó trong nhà cắn nhau như vậy.
- Chó cắn nhau…
Lý Vân Thiên suýt bị sặc, lời này chẳng phải là mắng luôn cả bọn mình sao?
- Nói hay hơn chút là chiến tranh nội bộ, khó nghe hơn một chút chẳng phải là chó cắn nhau sao?
Dương Khai khẽ cười nói.
- Cũng phải. Nhưng Dương sư huynh yên tâm, Tô thiếu chắc chắn sẽ không
bỏ mặc chúng ta đâu. Chỉ cần chờ thêm vài canh giờ nữa là Tô thiếu sẽ
đến cứu chúng ta ra thôi!
Lý Vân Thiên suy nghĩ khá đơn giản.
Dương Khai trở mình, đổi tư thế cho thoải mái rồi nói:
- Nói ta xem, vì sao giữa Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão lại có xích mích?
Lý Vân Thiên khẽ thở dài:
- Việc này có liên quan đến Chưởng môn của chúng ta.
- Hả? Hãy nói đi.
Lý Vân Thiên nói:
- Lần trước Tô thiếu cũng đã nói cho huynh nghe về chuyện hai đồ đệ của Chưởng môn. Từ sau lần Chưởng môn xuống núi bắt Nhị đệ tử về lưu đày
vào Khốn Long Giản, Chưởng môn của chúng ta cũng ít xuất hiện trước mặt
người khác. Ngay cả những sự việc xảy ra trong Các cũng không để ý tới.
Những năm gần đây đều là Đại trưởng lão giữ chức Chưởng môn, có lẽ là
lâu dần sinh dã tâm, bây giờ Đại trưởng lão tự cho mình là Chưởng môn
thực sự. Nhị trưởng lão không quen mắt, cho rằng Đại trưởng lão đã đi
quá giới hạn, coi thường quy tắc trước đây, vì thế mà xảy ra xung đột.