Chương 682: Thoái thác
Điều khiến Đoàn Hải sợ hãi nhất chính là, lão là người đã đưa Dương Khai về Lôi Quang từ tay Đỗ Vạn.
Mới nãy Hứa Kỳ còn nói với lão, người có thân phận như Đỗ lão, chắc sẽ không đến Lôi Quang đòi người, thế nhưng lúc này, Đỗ Vạn lại đang ngồi trước mặt lão.
Đoàn Hải thấp thỏm lo âu, cố giữ bình tĩnh, cười lớn tiến đến hành lễ:
- Bái kiến Đỗ lão.
Rồi chắp tay chào Thương Viêm:
- Thương Viêm huynh.
Đỗ Vạn khẽ gật đầu.
Hạ Thành m nói:
- Đoàn trưởng lão vất vả rồi, ngồi đi.
Đoàn Hải ngồi xuống, vẻ mặt có phần không được tự nhiên, vì đôi mắt chim ưng của Thiên Tiêu Tông Thương Viêm cứ nhìn chằm chằm vào lão đầy hăm dọa, khiến lão bỗng cảm thấy bất an.
Như đã phát giác ra điều này, ánh mắt Thương Viêm càng thêm phần sắc bén.
Ho khan một tiếng, Đoàn Hải khẽ giọng hỏi:
- Không biết lần này giáo chủ cho triệu thuộc hạ là có việc gì quan trọng?
- Không phải chuyện lớn lao gì.
Hạ Thành m cười đáp.
- Đỗ lão và Thương Viêm huynh lần này đến Lôi Quang chúng ta tìm một người.
- Tìm người?
Đoàn Hải càng thêm sợ hãi, da mặt co giật, cố gượng cười:
- Tìm ai ạ?
Lão mơ hồ có dự cảm không lành.
- Chính là tên tiểu tử mà ngươi đưa về từ hiệp hội đan sư hai tháng trước.
Đỗ Vạn tiếp lời, thần sắc ôn hòa.
Đoạn Hải muốn khóc mà không ra nước mắt, bụng thầm mắng tên mỏ quạ Hứa Kỳ, đúng là nói cái gì thì ứng cái đó, nhân vật như Đỗ lão đã thực sự đến Lôi Quang đòi người, lão nhất thời không kìm đc luống cuống chân tay.
Trong lòng rối bời, nhưng ngoài mặt không để lộ chút gì, lão đổi hướng suy nghĩ sang làm sao để hóa giải vấn đề nan giải này.
- Đoàn trưởng lão?
Đỗ lão phát hiện Đoàn Hải hình như đang thả hồn đi đâu, không khỏi nhíu mày.
- À, có...
Đoàn Hải vội vàng chỉnh sửa lại sắc mặt.
- Vị tiểu hữu đó thoải mái ở Lôi Quang chứ?
Đỗ Vạn ân cần hỏi.
- Thoải mái lắm. Ta đã phái ra nữ đệ tử tư chất xuất sắc, dung mạo khí chất tuyệt hảo trong giáo để hầu hạ cạnh hắn. Hai tháng qua, Dương khách khanh cũng luyện chế không ít linh đan cho thần giáo ta, phẩm chất rất cao.
- Dĩ nhiên, kiến thức luyện đan thuật của Dương tiểu hữu về một mặt nào đó, đến lão phu còn ko thể theo kịp.
Lão vừa dứt lời, Hạ Thành m và Thương Viêm đều kinh ngạc nhìn Đỗ Vạn, tinh quang lấp lóe trong mắt.
- Lão phu không thổi phồng đâu, đó là sự thật, ta nghĩ, thuật luyện đan của Dương tiểu hữu nhất định là được một vị cao nhân chỉ điểm.
Đoàn Hải liền biến sắc. Từ lời nói của Đỗ Vạn, lão ý thức được một vấn đề mà mình đã bỏ qua: Có lẽ nào tên tiểu tử đó thật sự có hậu đài rất vững chắc? Hoặc hắn là đệ tử của một vị luyện đan sư bậc cao nào đó? Bằng không, sao Đỗ lão lại đưa ra lời đánh giá cao như thế về hắn?
Thoáng chốc, Đoàn Hải rét run cả tay chân, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
- Vị khách khanh này lợi hại vậy ư?
Hạ Thành m cũng lấy làm hứng khởi, phấn chấn nói:
- Có thể vời đc một nhân vật như vậy về đây, quả đúng là may mắn cho thần giáo ta! Đoàn Hải, tuyệt đối không được bạc đãi hắn đấy. Từ nay về sau phải cho hắn những điều kiện tốt nhất, bằng không, Thương Viêm huynh sẽ giành người với chúng ta đấy.
Khóe miệng Đoàn Hải khẽ giật giật, lão cười nhạt hà hà:
- Thuộc hạ sẽ xử lý thỏa đáng.
- Vậy hiện giờ hắn đang ở đâu? Đỗ lao và Thương Viêm huynh muốn gặp hắn, ngươi đi mời hắn qua đây đi.
Ánh mắt Hạ Thành m đầy trông đợi, lão muốn gặp Dương Khai, xem thử rốt cuộc hắn là người ra sao mà lại được Đỗ lão tán dương đến vậy.
Một giọt mồ hôi lập tức chảy xuống từ trên trán Đoàn Hải, lào ngồi yên một chỗ không động đậy.
- Còn không mau đi đi?
Hạ Thành m bực mình hối thúc.
- Giáo chủ...
Mặt Đoàn Hải vặn vẹo đau khổ, lão lắp bắp:
- Bây giờ... e là hắn không tiện qua.
- Sao lại không tiện qua?
Thương Viêm mãi chẳng hé một lời, tự dưng lạnh lùng hỏi, thần sắc cũng không hề thân thiện.
Đoàn Hải thoái thác, cùng với thần thái, ngữ khí mất tự nhiên lúc nãy khiến Thương Viêm ý thức được vài điều bất thường, lão nheo mắt nhìn Đoàn Hải, một tia nhìn lạnh lẽo lướt qua, u ám nói:
- Đừng bảo là hắn xảy ra điều gì bất trắc rồi chứ?
- Không không không, hắn không bị gì cả.
Đoàn Hải vội xua tay.
- Chỉ là bây giờ thì quả thực là không tiện.
- Đoàn Hải!
Hạ Thành m tỏ ra không hài lòng.
- Ngươi làm gì vậy? Đỗ lão và Thương Viêm huynh đích thân đến đây chính là để gặp vị khách khanh đó, sao ngươi cứ một mực khước từ, đó đâu phải đạo đãi khách của thần giáo ta.
- Giáo chủ...
- Rốt cuộc hiện giờ hắn đang ở đâu?
Hạ Thành m sốt ruột hỏi.
Biết là thoái thác thêm nữa thì chỉ khiến cục diện gay go hơn, Đoàn Hải nghiến răng đáp:
- Ở chỗ Phong Nhãn.
- Tại sao lại ở Phong Nhãn?
Đỗ Vạn biến sắc.
Phong Nhãn và Lôi Nhãn của Lôi Quang thần giáo, Đỗ Vạn dĩ nhiên là có nghe qua, đó là thánh địa tu luyện lý tưởng nhất của các võ giả tu luyện thuộc tính phong, lôi, nhưng Dương Khai là luyện đan sư, tới Phong Nhãn làm gì?
- Trước đó hắn nói cần luyện chế một loại linh đan, cần mượn năng lượng của Phong Nhãn, nên bảo ta dẫn hắn tới đó.
Đoàn Hải chợt nảy ra một cái cớ rất hay.
Thương Viêm hướng mắt qua Đỗ Vạn, hàm ý dò hỏi.
Đỗ Vạn khẽ gật đầu:
- Đúng là có khả năng này, lúc luyện đan sư luyện đan, mượn uy năng thiên địa sẽ đem lại lợi ích gấp bội, có điều việc này yêu cầu phải có tay nghề và thủ pháp cao thâm, bằng không căn bản không thể khu động uy năng của thiên địa, vị tiểu hữu này quả nhiên là lợi hại.
Đoàn Hải bất giác thở phào, trộm nghĩ cái cớ này của lão đúng là tuyệt diệu.
- Nếu là đang ở chỗ Phong Nhãn, thì hai vị hãy ở lại thần giáo ta vài ngày, đợi vị khách khanh đó trở ra hẵng gặp được không?
Hạ Thành m hỏi Đỗ lão và Thương Viêm.
Đỗ lão kẽ cười:
- Lão phu thì sao cũng được, ý của Thương Viêm huynh thì sao?
- Ta muốn gặp hắn ngay bây giờ!
Thương Viêm lạnh lùng nói, ngữ khí lãnh đạm khó gần.
Hạ Thành m cười ha hả:
- Thương Viêm huynh, thiết nghĩ huynh cũng đã từng nghe nói, Phong Nhãn, Lôi Nhan chính là cấm địa của thần giáo ta, người ngoài không được đặt chân vào, hơn nữa nếu giờ qua đó, không khéo lại quấy rầy hắn luyện đan, Thương Viêm huynh đợi thêm vài ngài nữa được không?
- Cấm địa cái thá gì!
Thương Viêm tỏ ra khinh thường, nói xong, lão phóng ra thần thức khổng lồ cảm tri một lúc, không phí lời với hai gã Lôi Quang này nữa, lão đứng dậy đi ra ngoài, bay thẳng về phía Phong Nhãn.
- Này, Thương Viêm huynh!
Đoàn Hải thất kinh, định cản lại nhưng đã muộn.
- Vị đại thúc này nóng tính ghê.
Mễ Na thấy Thương Viêm bay đi mất, liền tỏ ra phấn khởi kèm sùng bái, hối thúc Đỗ Vạn:
- Đỗ lão, chúng ta cũng qua đó đi.
Đỗ Vạn liếc nhìn Hạ Thành m, vị giáo chủ này đầy sắc mặt u ám, Thương Viêm không nể mặt lão đến vậy, cũng khiến lão tức tối vạn phần, nhưng người ta đã đi rồi, lão có phẫn nộ tới đâu cũng đành chịu, trầm ngâm mới lúc rồi nói:
- Vậy chúng ta quá đó xem thế nào đi.
Nói xong, lão cũng đứng dậy.
- Làm phiền Hạ giáo chủ rồi.
Đỗ Vạn tỏ ra áy náy.
- Đỗ lão khách khí rồi.
Hạ Thành m ắt không dám tỏ thái độ gì với vị luyện đan sư Thánh cấp này.
Mấy người bọn họ vội vã theo sau Thương Viêm, tiến về Phong Nhãn.
Đoàn Hải mặt xanh lét, lòng rối như tơ vò, những tưởng có thể kéo dài thêm mấy ngày, lợi dụng khoảng thời gian này, ít nhất lão có thể bỏ trốn khỏi Lôi Quang thần giáo, tránh xa kiếp nạn này, nhưng không nhờ tất cả lại đổ bể trong phút cuối.
Giờ mà đi thì chỉ khiến người khác thêm nghi ngờ.
Theo sau Hạ Thành m và Đỗ lão, Đoàn Hải mang tâm trạng vô cùng phức tạp, trộm nghĩ lần này e là gay to rồi.
Không lâu sau, họ đã đến được vị trí của Phong Nhãn, Thương Viêm đến đích đầu tiên.
Trông về lốc xoáy chứa đầy năng lượng gió đó, Thương Viêm bất giác lộ vẻ kiêng dè, thứ uy năng hủy diệt này, đến lão cũng không thể không chùn bước trước nó.
Nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Dương Khai đâu, sắc mặt Thương Viêm liền khó coi hẳn đi.
Hứa Kỳ ở lại đây trông chừng, thấy vậy liền kinh hãi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đợi đến khi nhìn thấy Hạ Thành m và Đỗ Vạn, lão giật thót tim, vờ như bình tĩnh bước đến hành lễ, rồi hỏi Đoàn Hải:
- Sư huynh, chuyện này là sao?
- Đỗ lão và Thương Viêm huynh muốn xem thử Dương khách khanh luyện đan thế nào rồi.
Đoàn Hải thuận miệng đáp.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Hứa Kỳ, lã hiểu ra ngay hàm ý của Đoàn Hải.
Hai huynh đệ họ làm việc chung nhiều năm, tuy không đến mức tâm đầu ý hợp, nhưng thi thoảng một cái liếc mắt, một câu nói giản đơn cũng đủ giúp đối phương hiểu ý mình.
- Hắn đâu?
Thương Viêm quay lại, nhìn Đoàn Hải đầy u ám.
Đoàn Hải há miệng, không biết trả lời thế nào, liền quay sang Hứa Kỳ:
- Sư đệ, Dương khách khanh đâu? Lúc ta đi, không phải hắn vẫn ở bên ngoài sao?
Hứa Kỳ ngầm hiểu, liền đáp:
- Hắn vào trong rồi, hắn nói ở đó tiện luyện đan hơn.
- Vào trong ư?
Tất cả đều biến sắc.
- Sao hắn lại vào đó?
Đỗ lão run lập cập.
- Đừng nói hắn chỉ là Thần Du Cảnh đỉnh phong, đến Siêu Phàm tam tầng cảnh vào đó cũng chỉ có nước chết thôi! Sao các ngươi lại để hắn vào?
Hứa Kỳ cười mỉa:
- Ta không ngăn hắn được, Dương khách khanh bảo khỏi phải lo, hắn tự có cách toàn mạng.
- Chuyện... chuyện này...
Đỗ lão sốt ruột thấy rõ.
Thương Viêm vẫn không lên tiếng, thần thức khổng lồ phóng ra, xông vào trong Phong Nhãn cuồng loạn, mới chưa đầy một giây, lão liền rên lên một tiếng trầm đục, lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái đi.
Lão định dùng thần thức dò la tình hình trong Phong Nhãn, nhưng lại không tránh được thương tổn.
Ánh mắt lóe sáng, Thương Viêm lãnh đạm nhìn Đoàn Hải và Hứa Kỳ:
- Rốt cuộc là hắn tự vào, hay là bị các ngươi ném vào?
Hạ Thành, nhíu mày, giọng hơi bực bội:
- Ý Thương Viêm huynh là gì? Không lẽ huynh cho rằng trưởng lão thần giáo ta lại hãm hại một vị khách khanh?
Thương Viêm cười nhạt, đôi mắt chim ưng lướt qua Đoàn Hải và Hứa Kỳ, khí tức dần dần nguy hiểm hơn.
Đoàn Hải và Hứa Kỳ không dám nhìn thẳng vào lão, bèn né tránh ánh mắt.
Đỗ Vạn quan sát hết, gương mặt già nua chợt trầm xuống, lão nhớ lại chuỗi lời thoái thác của Đoàn Hải lúc đó, bèn cảm thấy có gì đó không đúng.
Người ở đây đều là cường nhân trong những cường nhân, tất không ngốc, Đoàn Hải và Hứa Kỳ tuy phối hợp với nhau thêu dệt nên lời dối trá gần như hoàn hảo, nhưng vẫn bị họ nhìn ra sơ hở.
- Rốt cuộc là sao?
Hạ Thành m sắc mặt u ám, lạnh lùng hỏi hai vị trưởng lão.
- Thương Viêm huynh nghi ngờ thần giáo ta, các ngươi hãy nói rõ ràng ra cho ta!
- Xin giáo chủ minh giám.
Đoàn Hải tỉ tê.
- Dương khách khanh tay nghề luyện đan siêu quần, bọn thuộc hạ hậu đãi còn không kịp, sao có thể hãm hại hắn!