Chương 697: Ám tiến
Trong đêm đen tĩnh lặng, một đoàn người đang hành tẩu, không nhanh không chậm.
Thương Viêm dẫn đường phía trước, Lực Hoàn và Phi Vũ bảo vệ phía sau. Dương Khai, Mễ Na và Đỗ lão được bao bọc ở giữa.
Ngoài Mễ Na ra thì thần sắc những người khác đều thản nhiên, cơ hồ như không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Cứ đi mãi, bỗng thần sắc Dương Khai chợt động.
Hắn đột nhiên phát hiện không biết Phi Tiến đã biến mất từ lúc nào, không một tiếng động. Vị cường giả Siêu Phàm tam tầng cảnh này đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, ngay cả Dương Khai cũng không phát hiện ra.
Gió đêm thổi qua, cây cối xung quanh lay động không ngừng, trong đám lá rậm tạp truyền đến tiếng xào xạc. Trong màn đêm, cơ hồ còn có những đạo thân ảnh quỷ mị thoáng hiện.
Mễ Na hoảng sợ tái mét mặt, không tự chủ nhích lại gần Dương Khai, dựa sát vào hắn, tìm kiếm cảm giác an toàn, đôi mắt xinh đẹp hoảng sợ quan sát bốn phía.
Dương Khai khẽ nắm tay nàng, lúc này Mễ Na mới thả lỏng được, nhưng cũng không rời Dương Khai nửa bước.
Khóe miệng Thương Viêm nhếch lên, cơ hồ rất thích cục diện căng thẳng kích thích như thế này. Lực Hoàn và Phi Vũ theo sau cũng cười lạnh liên tục, thỉnh thoảng lại nhìn bốn phía, thần sắc nóng lòng muốn thử.
Ngay cả luyện đan sư như Đỗ lão cũng tỏ ra bình tĩnh, không sợ hãi khi gặp biến cố.
Rõ ràng là lão rất tin tưởng vào thực lực của bốn người Thiên Tiêu Tông này.
Bỗng nhiên, một trận cười khặc khặc quái dị từ bốn phía truyền tới, quỷ mị, âm trầm kinh người. Giờ khắc này, gió đêm thổi qua bỗng nhiên trở nên âm hàn hơn rất nhiều.
Rất nhanh, tiếng cười của rất nhiều người vang lên bên tai chúng nhân, định quấy nhiễu tinh thần mọi người.
Đám người Thiên Tiêu Tông vẫn không hoảng sợ, vững bước tiến về phía trước.
Nửa canh giờ sau, những tiếng cười quái dị kia mới dần dần thu liễm, hình như đối phương cũng phát hiện ra làm như vậy không thể khiến đám người Thương Viêm hoảng hốt lo sợ nên dần thu hồi trò đùa vô vị này lại.
- Giấu đầu lòi đuôi, một lũ nhát như thỏ đế!
Thương Viêm bất mãn lầm bầm một câu. Y vốn cho rằng vào đây sẽ có một trận đại chiến, huyết dịch toàn thân sôi trào. Nhưng đối phương không hề có ý muốn xuất thủ ngay lập tức mà giả thần giả quỷ, thăm dò không thôi.
Điều này khiến y không vui chút nào.
- Lực Hoàn, đi xem sao.
Thương Viêm dặn dò.
Lực Hoàn cười gian xảo, thân hình nhỏ nhắn đột nhiên biến mất trong màn đêm.
Một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trog bụi rậm, khiến người ta sởn tóc gáy.
Tiếng kêu thảm vô cùng ngắn ngủi, rõ ràng là ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, đã bị kích sát.
Một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết tương tự lại truyền ra từ một hướng khác.
Ánh mắt Dương Khai chớp lóe, hắn có thể khẳng định, hai tiếng kêu thảm thiết này cách đây ít nhất vài trăm trượng. Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tìm được chỗ ẩn nấp của hai tên này, hơn nữa một kích tất sát, thực lực của Lực Hoàn quả thật lợi hại.
Lát sau, Lực Hoàn thần thái ung dung quay về, nhún nhún vai với Thương Viêm nói:
- Hai bộ lòng của Siêu Phàm nhất tầng cảnh còn không đủ để ta nhét kẽ răng.
Nói xong liền liếm liêm môi, vẻ mặt bất mãn.
Mễ Na nghe vậy, hai mặt trợn tròn rồi ngất đi.
- Tiểu nha đầu này… thật là nhát gan quá đi.
Lực Hoàn không biết nói gì.
Dương Khai lắc lắc đầu, vác Mễ Na lên vai.
Phi Vũ bỗng nhiên cười rộ lên:
- Chắc chắn là nàng ta cho rằng ngươi đã ăn thịt người.
Sắc mặt Lực Hoàn tối sầm, lúc này mới ý thức được lời mình nói lúc nãy có nghĩa khác, muốn biện giải nhưng đã chẳng còn ai để biện giải, sầu não không thôi.
Đoàn người lại tiếp tục tiến về phía trước, cơ hồ vì lúc nãy Lực Hoàn kích sát hai người khiến đối phương càng thêm cảnh giác.
Hai canh giờ tiếp theo, xung quanh không hề có bất kỳ điều gì khác thường.
Nhưng Dương Khai vẫn nhạy bén cảm giác được có từng cỗ địch ý như có như không đang du đãng bốn phía.
Một khi mọi người lơi lỏng, đối phương nhất định sẽ hạ sát thủ không hề do dự.
Thương Viêm lại đợi đến mức hết kiên nhẫn, bỗng dừng chân, lạnh lùng nhìn xung quanh, quát:
- Đã muốn giết người đoạt bảo thì đừng ngại mà ra đây đấu một trận, thế nào? Cứ trốn trốn tránh tránh như vậy, bọn ta sắp rời khỏi nơi này rồi.
Bốn bề yên lặng, không có bất kỳ câu trả lời nào.
Thương Viêm chậm rãi lắc đầu, xem ra đã thất vọng đến cực điểm, vung tay, một thanh trường kiếm bay ra, cắm nghiêng xuống cách mấy chục trượng.
Dương Khai nheo mắt lại, nhanh chóng nhận ra thanh trường kiếm này. Là bí bảo mà Thương Viêm và Phi Vũ có được trong tiền nhân động phủ ngày hôm đó.
- Đây là Thánh cấp bí bảo. Nói thực, ta vẫn chưa kịp luyện hóa, chư vị chẳng lẽ không muốn sao? Giết được ta, bí bảo này là của các ngươi. Thánh cấp bí bảo không nhiều đâu.
Thương Viêm thản nhiên nói.
- Ta cũng có một bộ.
Phi Vũ lo sợ thiên hạ bất loạn, tùy tay ném bí bảo Thánh cấp của mình ra.
Hai Thánh cấp bí bảo chưa luyện hóa, đặt cạnh nhau. Trong phút chốc, vô số đạo thần thức như mã hoàng nhắm vào hai bộ bí bảo này.
Dương Khai cơ hồ nghe thấy hơi thở tham lam mà trầm trọng truyền đến từ bốn phía.
- Này, hai ngươi có được Thánh cấp bí bảo từ khi nào vậy?
Lực Hoàn trợn mắt, ghẹn tỵ, thèm muốn:
- Sao ta không biết?
- Mấy tháng rồi.
Phi Vũ hé miệng cười, nhìn Dương Khai nói:
- Có được lúc trên đường đi đón tiểu sư điệt.
- Không lý nào. Tại sao ta không có phần?
Lực Hoàn kêu lên.
- Chỉ có hai bộ, ta và Phi Vũ mỗi người một bộ rồi. Nhưng nói ra thì còn có một bộ Linh cấp thượng phẩm, ở chỗ Phi Vũ.
- Cho ta, cho ta!
Lực Hoàn vội vàng đưa tay với Phi Vũ.
- Vậy Phi Tiến thì sao?
Phi Vũ chau mày, xem ra có phần khó xử.
- Người quan tâm y làm gì, y có một cây cung là được rồi.
- Như vậy đi. Các ngươi ai giết được nhiều thì bí bảo sẽ cho người đó.
Phi Vũ mỉm cười.
Lưc Hoàn vỗ tay nói:
- Ý hay, ta đã giết được hai tên rồi.
Chính lúc này, xung quanh bỗng nhiên truyền đến từng đạo thân ảnh, nhanh như lôi điện, toàn độ đều chạy về phía hai bộ Thánh cấp bí bảo.
Đám người cãi nhau ầm ĩ ở đây, rõ ràng đối phương không kìm nén được, cảm thấy đây là cơ hội tốt để động thủ.
Trong mắt Thương Viêm hiện lên một tia tinh mang, khóe miệng nhếch lên.
Những đạo thân ảnh đó, tên nào tên nấy đều tản phát ra khí tức cường hoành của Siêu Phàm Cảnh, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến trước hai bộ Thánh cấp bí bảo.
Vô số cánh tay giơ ra, nắm lấy bí bảo.
Vút…
Từng âm thanh phá không ập tới. Dương Khai liếc mắt, nhìn thấy từng đạo kim mang chợt lóe lên rồi biến mất trong màn đêm.
Huyết hoa vung vẩy, những vũ giả xông đến Thánh cấp bí bảo kia đều ngửa mặt bay ra dưới những cỗ lực đạo khổng lồ. Trên thân thể mỗi tên đều có một lỗ thủng to nhỏ, nhục thân bị xuyên thủng.
Mà những lỗ thủng đó đều có vị trí ở tim.
Thân thể bay giữa không trung, những vũ giả đó không còn sinh cơ.
Một kích mất mạng!
Thậm chí bọn chúng còn không hiểu công kích sắc bén chuẩn xác như vậy từ đâu đánh tới.
Lực Hoàn biến sắc, nhấc chân xông về phía đó, miệng hét:
- Tên nham hiểm Phi Tiến này, có bản lĩnh thì minh đao cướp đánh đi, ám tiến đả thương thì tính làm gì?
Phi Tiến không đáp, từng mũi tên tràn đầy năng lượng hủy diệt kích xạ ra từ góc độ không có khả năng nhất, lấy đi tính mạng của địch nhân khi chúng chưa kịp phản ứng.
Dương Khai phóng xuất thần thức, lần theo phương hướng của những mũi tên kia, định tìm kiếm vị trí ẩn nấp của Phi Tiến, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.
Thần sắc nghiêm nghị, lập tức ý thức được sự hùng mạnh của vị sư thúc răng hô này.
Chiến đấu từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, không quá mười tức, sau khi Lực Hoàn xông lên vất vả kích sát một tên địch nhân thì bỗng nhiên bốn bề một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Chỉ có mùi máu tanh vương vất quanh chóp mũi mọi người.
Có tiếng tay áo phần phật truyền tới, địch nhân ẩn nấp trong bóng tối, chỉ còn lại ba người, nhanh chóng rút lui.
Bọn chúng cũng biết, đoàn người Thiên Tiêu Tông này không phải là kẻ mà bọn chúng có thể ứng phó.
Đây mới chỉ là hai người xuất thủ mà đã kích sát bọn chúng không còn mảnh giáp. Nếu cả bốn người đều xuất thủ thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Từng dải năng lượng thần thức khổng lồ, liên tục không ngừng hội tụ trong đầu Dương Khai. Dương Khai tập trung điều tra một phen, phát hiện những địch nhân đã chết này, cơ bản đều là vũ giả Siêu Phàm nhất lưỡng tầng cảnh, không hề có Siêu Phàm tam tầng cảnh.
Không khỏi có chút tiếc nuối. Siêu Phàm tam tầng cảnh hẳn đã có một vài cảm ngộ làm sao để đột phá Nhập Thánh Cảnh.
Dương Khai cần những thứ này.
Bây giờ cảm ngộ của hắn đối với võ đạo và thiên đạo, tu vi của tâm cảnh, trước khi đột phá Nhập Thánh Cảnh, sẽ không có ranh giới. Nhưng làm sao để đột phá Nhập Thánh Cảnh thì vẫn chưa nắm được then chốt.
Tuy ở Ma Thần Bảo, đã từng kích sát vị cường giả Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh như Chử Kiến, có được cảm ngộ của y, nhưng Dương Khai vẫn không hiểu nhiều về Nhập Thánh Cảnh.
Dương Khai cần một lượng lớn thần hồn của cường giả, thăm gò con đường mình phải đi từ trong cảm ngộ và kinh nghiệm của bọn họ.
Thương Viêm và Phi Vũ đã thu bí bảo về.
- Thật đúng là ngu ngốc. Sao ta có thể không luyện hóa Thánh cấp bí bảo?
Thương Viêm cười lạnh thu bí bảo vào nội thể.
Lực Hoàn cúi đầu ủ rũ quay về, nhìn vẻ thèm thuồng đến cực điểm, thở dài nặng nề.
Phi Tiến cũng quỷ mị hiện thân, nghênh ngang đưa tay với Phi Vũ, nhe hàm răng hô nói:
- Cho ta đi.
Phi Vũ cười một tiếng, đặt bí bảo Linh cấp thượng phẩm lúc trước có được vào tay Phi Tiến.
Từ đầu đến cuối, Lực Hoàn chỉ giết được ba người, còn Phi Tiến một lần giết được năm sáu người. Trận tỷ thí này, rõ ràng là Phi Tiến đã thắng.
Dương Khai hít sâu một hơi. Trận chiến lần này có vẻ rất nhẹ nhàng. Nhưng hắn cũng biết, chỉ có những cường giả của Thiên Tiêu Tông này mới có thể làm được như vậy thôi.
Có lẽ những Siêu Phàm tam tầng cảnh khác không thể ứng phó dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, chênh lệch thực lực giữa mỗi tầng của Siêu Phàm Cảnh cũng tương đối rõ ràng. Trước Siêu Phàm Cảnh, một đại cảnh giới phân thành chín tầng, chênh lệch giữa các tầng với nhau rất nhỏ.
Nhưng Siêu Phàm Cảnh thì khác. Nhất tầng cảnh, nhị tầng cảnh, tam tầng cảnh, mỗi một lần tiến giai đều có thể có được sự tăng vọt vượt bậc.
Đám địch nhân ẩn nấp này chưa nhận ra sự chênh lệch về thực lực của mình và đám người Thiên Tiêu Tông, bị bí bảo mê hoặc, quả thực là quá ngu xuẩn.
Sau trận chiến này, con đường phía trước cơ hồ an ninh hơn rất nhiều. Những nơi đi qua, đánh đấm gặp phải cũng dần ít đi, người nào đi tới đầy đều nhìn chằm chằm Thiên Niên Ma Hoa rồi đi, mọi người cũng không muốn xung đột gì với Thiên Niên ma Hoa khi nó chưa nở.
Đạo lý ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ai chẳng biết.