Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương Cao Đình trái lương tâm nói: "Chưởng giáo anh minh, vậy chúng ta liền lẳng lặng chờ tin lành đi."

Chương Cao Đình trái lương tâm nói: "Chưởng giáo anh minh, vậy chúng ta liền lẳng lặng chờ tin lành đi."
Phía dưới hồ nước khổng lồ kia, Dương Khai đang che giấu hơi thở, ẩn núp. Trải qua mấy ngày này, hắn đã phát hiện được không có hơi thở của cường giả Khai Thiên cảnh lướt qua bên trên, đoán chừng trận sóng gió này đã xem như đi qua.
Nhưng vì lý do an toàn, hắn cũng không lập tức lộ diện, chuẩn bị lại trốn thêm vài ngày rồi nói tiếp.
Nhưng mà đúng vào lúc này, phía trên bỗng nhiên có một người có ba động cường hoành lướt qua, trải ra thần niệm, tìm kiếm từng tấc từng tâ ́c một.
Dương Khai nhíu mày, người này rõ ràng là đang tìm kiếm chính mình a, làm sao còn có người không ngừng kiên trì ? Có phiền hay không?
Hắn âm thầm may mắn, may mắn mình không có tùy tiện hiện thân, nếu không thì lại là một chuyện phiền phức.
Hắn tiếp tục ẩn giấu.
Rất nhanh Dương Khai liền phát hiện không đúng, theo đạo lý mà nói, chính mình ẩn núp lâu như vậy ,đều đã được vài ngày, đám người Lang Gia hẳn là đã hành quân lặng lẽ mới đúng, dù sao mọi người không có thù oán lớn lao gì, coi như trước đó chính mình đánh mấy người, nhưng các ngươi không phải đã đánh lại sao? Cũng
coi như là hòa nhau.
Người có thể tu hành đến lục phẩm Khai Thiên đều không phải là người có bụng dạ hẹp hòi,sau khi kịch chiến một trận ,bọn họ chưa chắc sẽ kết thù, ngược lại còn có khả năng cùng chung chí hướng.
Ai ngờ đám người Lang Gia này không dứt.
Không chỉ như thế, nguyên bản sóng gió đã sắp lắng xuống nhưng lại xảy ra biến cố, bắt đầu có nhiều người hơn đang tìm kiếm tung tích của mình.
Trên hồ nước kia, thỉnh thoảng lại có người có hơi thở cường đại lướt qua, mà lại trên cơ bản đều là thành quần kết đội, ít thì hai, ba người, nhiều thì bốn năm người, từng người đều là lục phẩm!
Tình huống như thế nào a! Dương Khai cảm thấy không hiểu nổi.
Nghĩ nghĩ, Dương Khai lấy ra một viên Truyền Tin Châu, chuẩn bị hỏi Cố Phán một chút.
Hắn cùng Cố Phán có phương thức liên lạc, dù sao bọn hắn cũng đã từng gặp nhau qua mấy lần.
Hắn phun trào thần niệm, đem tin tức truyền ra ngoài.
Trong nhà trúc, Cố Phán nhìn qua hai huynh muội Công Tôn Nhật Hoa cùng Công Tôn Nguyệt Hoa, cầu khẩn nói: "Nhật Hoa sư huynh,
Nguyệt Hoa sư tỷ, các ngươi để ta ra ngoài đi."
Công Tôn Nhật Hoa cùng Công Tôn Nguyệt Hoa đều lắc đầu, Công Tôn Nguyệt Hoa nói: "Không thể được, sư muội, bây giờ nhiệm vụ của hai người chúng ta chính là trông coi ngươi, không để cho ngươi tiếp xúc với tên kia, tránh cho ngươi lại bị thua thiệt."
Kể từ ngày đó ,sau khi Cố Phán bị hai huynh muội này bắt đi, hai người bọn họ vẫn luôn đi theo bên người Cố Phán, như hình với bóng, bây giờ Cố Phán muốn rời đi nhà trúc cũng không được, chứ đừng nói chi là đi tìm hiểu tin tức của Dương Khai.
Nàng căn bản không biết mấy ngày nay Dương Khai đã gặp phải việc gì, chỉ là trước đó vài ngày có ba động năng lượng cường đại truyền ra, nhưng rất nhanh liền biến mất, sau đó rất đông sư huynh sư tỷ thành quần kết đội bắt đầu tìm kiếm, nhất là Linh Châu của mình bị rất nhiều sư huynh sư tỷ trọng điểm đến thăm, thỉnh thoảng lại tới điều tra một lần.
Nghe Công Tôn Nguyệt Hoa nói như vậy, Cố Phán dở khóc dở cười: "Nguyệt Hoa sư tỷ, ta cùng Dương sư huynh thật sự là không có gì, ngươi tin ta một lần có được hay không?"
Công Tôn Nguyệt Hoa nói: "Không phải ta không tin ngươi, chỉ là bây giờ tên kia chọc giận rất nhiều người,
mặt mũi của các sư huynh đệ bị hao tổn, bọn họ nhất định phải đem tên kia tìm ra để báo thù, mà lại chưởng giáo còn. . ." Công Tôn Nhật Hoa bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng.
Công Tôn Nguyệt Hoa vội vàng ngậm miệng không nói.
Cố Phán nhìn xem người này, lại nhìn xem người kia, bỗng nhiên có chút cảm giác không ổn: "Sư tôn đã làm gì?"
"Không có gì, ha ha ha ha, sư muội đừng lo lắng." Công Tôn Nhật Hoa vội vàng khoát tay.
Ngay vào lúc này,vẻ mặt Cố Phán khẽ động, nàng mở miệng nói: "Sư huynh sư tỷ, ta muốn đi tắm rửa một chút, các ngươi đi ra ngoài trước đi."
Hai huynh muội liếc nhau, Công Tôn Nguyệt Hoa nói: "Vậy chúng ta sẽ ở ngay bên ngoài, ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây, lát nữa ta làm đồ ăn ngon cho ngươi."
Cố Phán đã muốn tắm rửa, bọn hắn tự nhiên là không có lý do ở lại chỗ này.
Cố Phán trịnh trọng gật đầu.
Chờ hai người rời đi, Cố Phán mới đóng kỹ cửa phòng, mở cấm chế, lấy ra một viên Truyền Tin Châu.
Nhưng mà nàng chưa kịp đem thần niệm đắm chìm vào trong đó để điều tra tin tức thì bên cạnh bỗng nhiên duỗi ra một bàn tay trắng nõn, đưa Truyền Tin Châu của nàng lấy đi.
Cố Phán kinh hãi, giương mắt nhìn lên, thấy Công Tôn Nguyệt Hoa đang mỉm cười nhìn nàng, vị sư tỷ này đưa tay điểm vào trên trán nàng một chút: "Cố sư muội, ngươi cũng biết nói dối sư tỷ a!"
Cố Phán ngạc nhiên không hiểu: "Sư tỷ ,ngươi không phải đã đi ra sao?"
Công Tôn Nguyệt Hoa khẽ mỉm cười, cầm Truyền Tin Châu nói: "Đây là Truyền Tin Châu dùng để liên lạc với Dương Khai a?"
" Không phải, sư tỷ ,ngươi mau trả lại cho ta!"
Công Tôn Nguyệt Hoa lắc đầu nói: "Nếu đây là Truyền Tin Châu dùng để liên lạc với hắn, vậy thì ta không thể trả lại cho ngươi, đắc tội rồi,Cố sư muội!"
Lúc nói chuyện, Công Tôn Nhật Hoa phá cửa mà vào, hai huynh muội có tâm ý tương thông, Nguyệt Hoa đem Truyền Tin Châu ném cho huynh trưởng, chính mình thì ngăn lại Cố Phán.
Sau đó ,Công Tôn Nhật Hoa ngồi xuống, tràn vào thần niệm dò xét tin tức trong Truyền Tin Châu kia.
Sau chốc lát, Công Tôn Nhật Hoa ngẩng đầu lên nói: "Là hắn!"
Công Tôn Nguyệt Hoa nói: "Hắn nói những gì?"
Công Tôn Nhật Hoa nói: "Hắn đang hỏi Cố sư muội về thế cục của Lang Gia, xem ra hắn đã trốn rất kĩ, cũng không biết mấy ngày nay tình huống bên ngoài đến cùng là như thế nào."
"Ngươi hỏi xem hắn đang ở đâu?"
Công Tôn Nhật Hoa khẽ gật đầu, phun trào thần niệm, truyền đi một tin tức .
Phía dưới hồ nước, Dương Khai chỉ đợi trong chốc lát đã thấy Cố Phán đưa tin trở về, vội vàng điều tra, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của hắn liền trở nên cổ quái.
Sau khi suy nghĩ một chút, Dương Khai trả lời tin tức.
Trong nhà trúc, Truyền Tin Châu có chút rung động, Công Tôn Nhật Hoa vội vàng điều tra, nhưng là rất nhanh hắn liền vò đầu nói: "Hắn có ý tứ gì a?"
"Thế nào?" Công Tôn Nguyệt Hoa nghi ngờ nhìn lại, Cố Phán cũng rất khẩn trương, sợ Dương Khai không biết tình huống ở đây, thật sự đem vị trí ẩn thân của mình nói ra.
Công Tôn Nhật Hoa lộ vẻ thâm tình, từ từ nói: "Dù giang sơn này có đẹp như vẽ cũng không sánh bằng nét đẹp giữa đôi lông mày của ngươi, thiên hạ này cũng không che được vẻ đẹp đó, cuối cùng
chẳng qua là một trận phồn hoa."
Công Tôn Nguyệt Hoa sạm mặt lại nói: "Ta là muội muội của ngươi! Ngươi đang nói chuyện này với ai."
Công Tôn Nhật Hoa vội vàng giải thích: "Hắn nói!"
Cố Phán kinh ngạc đến cực điểm: "Dương sư huynh nói như vậy?" "Không sai a!" Công Tôn Nhật Hoa vội vàng gật đầu.
Công Tôn Nguyệt Hoa ranh mãnh nhìn Cố Phán một chút: "Còn nói giữa các ngươi không có gì, lời tâm tình chua rụng răng này mà hắn cũng nói ra được, chẳng qua mặc dù tính cách tên này chẳng ra sao cả nhưng miệng hắn ngược lại là rất ngọt. Sư muội ,ngươi quá đơn
thuần, chẳng trách có thê ̉bị hắn lừa gạt."
Cố Phán lộ vẻ cổ quái: "Nhật Hoa sư huynh ,lúc nãy ngươi nói với hắn cái gì rồi?"
Công Tôn Nhật Hoa nói: "Cũng không nói cái gì, chỉ là hỏi một chút hiện tại hắn thế nào, ta cu ̃ng không dám hỏi hắn ở nơi nào, sợ đánh rắn động cỏ."
"Vậy nguyên bản là ngươi nhắn cái gì?" Cố Phán truy hỏi.
Công Tôn Nhật Hoa có chút ngượng ngùng gãi gãi gương mặt: "Đại khái chính là ý tứ này."
"Lời gốc!" Công Tôn Nguyệt Hoa cũng tò mò ép hỏi.
Công Tôn Nhật Hoa hắng giọng một cái: "Dương sư huynh ,ngươi không sao chứ? Có bị thương hay không?"
Cố Phán nhẹ nhàng thở ra, Công Tôn Nguyệt Hoa gật đầu nói: "Cũng không có gì."
Công Tôn Nhật Hoa nói: ". . . Có nhớ Tiểu Phán Nhi của ngươi không?!"
Cố Phán lập tức đỏ cháy cả mặt, dậm chân không thôi: "Nhật Hoa sư huynh, về sau ta sẽ không để ý đến ngươi!"
"Có vấn đề gì?" Công Tôn Nhật Hoa lộ vẻ không hiểu. Nguyệt Hoa suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không có vấn đề a?"
"Ồ? Lại có tin nhắn đến." Công Tôn Nhật Hoa kêu một tiếng, vội vàng điều tra tin tức.
"Lần này ,hắn lại nói cái gì rồi?" Công Tôn Nguyệt Hoa liền vội vàng hỏi.
"Hắn nói, có vào qua cửa nhớ,mới rõ lòng khổ đau, tương tư đằng đẵng thêm đằng dẵng, nỗi nhớ dài hơn cả biển trời! Ừm, Tương Tư môn là môn phái nào?" Công Tôn Nhật Hoa lộ vẻ đầy mờ mịt.
"Đồ đần!" Công Tôn Nguyệt Hoa công kích ca ca của mình không
chút lưu tình:"Đây là lời tâm tình, chậc chậc chậc, miệng tên này ngọt giống như lau mật vậy, Cố sư muội, ngươi phải cẩn thận nam nhân như vậy, nam nhân có miệng hoa hoa nhất định không phải người tốt."
Cố Phán ngồi tại bên giường, đã vô lực giải thích.
Nhưng là trong lòng nàng lại an tâm một chút, Dương sư huynh trả lời tin tức như vậy, hẳn là đã nhận ra điều gì, nếu không thì hắn tuyệt đối không có khả năng ngả ngớn như vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất