Vỡ Nợ Rồi, Tôi Gả Vào Hào Môn

Chương 4:

Chương 4:
Suốt cả đêm, cho đến khi trời tờ mờ sáng, tôi mới có thể đi vào giấc ngủ.
Bài học lần này khiến tôi phải nằm trên giường mấy ngày, tôi thậm chí còn sinh ra sự sợ hãi đối với Cố Hoàn, chỉ cần anh ta đến gần, toàn thân tôi sẽ căng cứng, không dám thở mạnh.
Ngày tôi cuối cùng cũng có thể xuống giường, vừa lúc Cố Hoàn đi công tác, tôi ủ rũ đi xuống lầu, gặp Cố Húc đang tưới hoa ở dưới nhà.
Tôi lo lắng lùi lại hai bước, mặc dù biết giữa chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau, nhưng tôi vẫn rất muốn trốn tránh.
Cố Húc nhìn thấy tôi, anh ta đặt dụng cụ xuống, nở nụ cười đi về phía tôi.
Tôi theo bản năng lùi lại một bước, Cố Húc đứng cách tôi khoảng một mét, anh ta nghiêng đầu về phía tôi, một vẻ mặt vô hại: "Chị dâu, chị sợ em lắm sao?"
Tôi liên tục lắc đầu: "Không... không có."
Không chỉ vì sự chột dạ với anh ta, mà còn vì một chút lo lắng cho Kỳ Vân, tôi tiến lên nửa bước, do dự hỏi anh ta: "Kỳ Vân đâu rồi?"
Sau lần chia tay hôm đó, điện thoại của tôi đã bị Cố Hoàn tịch thu, anh ta không cho phép tôi đi gặp Kỳ Vân.
Nghe tôi hỏi câu này, nụ cười của Cố Húc đông cứng lại, anh ta châm biếm: "Quan tâm cậu ta như vậy, sao chị không quan tâm em đi?"
Tôi cắn chặt răng, cuối cùng không nhịn được nhắc lại chuyện cũ: "Ngày xưa chia tay là lỗi của tôi, anh đừng giận cá chém thớt cậu ấy."
Cố Húc cúi người xuống nhìn thẳng vào tôi, anh ta đứng rất gần, hơi thở phả vào má tôi, nhưng lời nói ra lại khiến tôi lạnh sống lưng.
Cố Húc thản nhiên nói: "Kỳ Vân đã đính hôn với em, nhưng lại không dứt khoát với chị, đương nhiên phải dạy dỗ một chút rồi."
Tôi không còn để ý đến sợ hãi nữa, đưa tay nắm chặt ống tay áo của Cố Húc, giọng nói đã bắt đầu run rẩy hỏi anh ta: "Anh muốn làm gì?"
Cố Húc nhìn tôi một cách khó hiểu, tay anh ta vươn tới cổ áo tôi.
Tôi rụt lại, nhưng Cố Húc rất khỏe, tôi căn bản không thể chống cự.
Cổ áo của tôi hơi rộng, Cố Húc khẽ kéo một cái, vết đỏ mờ ám trên cổ tôi lộ ra hết.
Mặt tôi hơi đỏ lên, Cố Húc vén vạt áo tôi lên, khi thấy dấu bàn tay còn sót lại trên eo tôi, anh ta tiếc nuối lắc đầu.
Anh ta nói với vẻ trách móc: "Anh em thật không biết thương hoa tiếc ngọc, chị nói đúng không?"
Tôi nào dám trả lời, tôi chỉ thấy khoảng cách giữa chúng tôi quá gần, nhưng tôi không thể chống cự.
Tay Cố Húc lướt qua eo tôi, tôi không tự chủ được run lên.
Cuối cùng, Cố Húc cũng buông tha cho tôi, đưa tôi đi gặp Kỳ Vân.
Mấy ngày không gặp, trạng thái của Kỳ Vân vẫn ổn, trông có vẻ như không bị bắt nạt.
Tôi và Kỳ Vân không thể ở riêng quá lâu. Trước lúc chia tay, tôi nhón chân lại gần tai cậu ấy, nhỏ giọng thương lượng: "Hay là, cậu nhân lúc còn chưa kết hôn, hủy bỏ hôn ước đi."
Kỳ Vân vì tôi mới vào Cố gia, đối với cậu ấy, rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên, Kỳ Vân chỉ lắc đầu với tôi, cậu ấy không đồng ý.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất