Chương 7:
Tôi bị Cố Hoàn bế vào phòng, anh đặt tôi vào bồn tắm, định dùng nước để tẩy sạch dấu vết do Cố Húc để lại.
Sự phản kháng của tôi rất mãnh liệt, nước bắn lên người Cố Hoàn, làm ướt cả chiếc áo sơ mi của anh.
Cố Hoàn thở dài một hơi, anh đứng dậy: "Vậy em tự tắm đi."
Đêm hôm đó, Cố Hoàn cứ liên tục nhấn mạnh bên tai tôi: "Em là của anh."
Sáng sớm hôm sau, tôi ngồi trên giường, tải xuống một bản thỏa thuận từ điện thoại, sau đó chạy đến thư phòng, in bản thỏa thuận ra, ký tên mình ở cuối.
Tôi đặt bản thỏa thuận trên bàn làm việc trong thư phòng, đảm bảo Cố Hoàn về nhà sẽ nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tám giờ mười phút tối, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng xe chạy rất khẽ, tôi nằm sấp trên cửa sổ, nhìn thấy Cố Hoàn bước xuống xe.
Dường như cảm nhận được, Cố Hoàn ngẩng đầu nhìn về phía tôi, tôi vội vàng trốn sau rèm cửa, không chắc chắn lắm liệu anh có nhìn thấy tôi không.
Tôi trốn ở cửa, nhìn qua khe cửa thấy Cố Hoàn đi vào thư phòng.
Tôi chăm chú nhìn vào thư phòng, ba tiếng trôi qua, đèn trong thư phòng cuối cùng cũng tắt.
Tôi đứng bật dậy, bay đến bên giường, giả vờ như mình đang chuẩn bị đi ngủ.
Cố Hoàn bước vào, nhưng anh vẫn không có ý định hỏi tôi, anh đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào, Cố Hoàn mang theo hơi nước lên giường.
Đèn tắt.
Tôi trở mình, không thể chịu đựng được nữa bèn hỏi anh: "Cố Hoàn, anh có thấy gì trong thư phòng không?"
Trong bóng tối, tôi nghe thấy Cố Hoàn cố ý lên giọng nói: "Muốn hủy hợp đồng? Em quên em nợ anh bao nhiêu tiền rồi sao?"
Tôi thực sự nợ Cố Hoàn rất nhiều tiền.
"Tiền tôi sẽ tìm cách trả anh, nhưng..."
Lời tôi bị Cố Hoàn cắt ngang, anh lạnh lùng nói: "Không muốn kết hôn... không có cửa đâu."
Đúng vậy, tôi thực sự không tìm đâu ra tiền để trả anh.
Tôi quay lưng lại với Cố Hoàn, lo lắng lấy điện thoại ra tìm một công việc cho mình.
Cố Hoàn rõ ràng là đang nhắm mắt, nhưng vẫn phải quản tôi, anh nhàn nhạt nói: "Ngủ đi."
Tôi không nghe lời anh, ôm điện thoại sang phòng khách.