Editor: demcodon
Nhưng khi Sở Từ tiến vào nhà máy, nàng lại hơi luyến tiếc. Nàng thật sự rất tò mò về vỏ sắt nhỏ biết nói chuyện kia.
Từ lâu nàng đã nghe Sở Đường nói qua trên thế giới này có một thứ gọi là điện thoại, có thể nối hai đầu dây xa xôi bằng một sợi dây điện để liên lạc với nhau. Nhưng thứ này trong thôn vẫn chưa lắp đặt, trong huyện thì có. Nhưng nàng chưa thấy qua. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy vật thật.
"Thứ này tại sao có thể nói chuyện được? Anh đưa cho tôi nghe một chút được không?" Sở Từ nhíu mày, trực tiếp buông ra khí thế sợ người bảo vệ này không đồng ý.
Người bảo vệ sợ hãi, con bé này tại sao có khí thế hổ báo như vậy?
"Em nghe nhưng nhớ cầm chắc đó, đừng quăng hư. Tiền thuê thứ này hàng tháng rất đắt." Người bảo vệ cũng đơn giản nhìn chằm chằm Sở Từ, vui vẻ nói.
"Bao nhiêu tiền?" Sở Từ hỏi.
"Tiền thuê hàng tháng là khoảng 15 đồng." Đối phương trả lời.
Sở Từ bĩu môi, giá này đối với nàng không là gì. Nhưng đối với nhà bình thường mà nói thật sự hơi đắt, 3-5 đồng có thể thuê một căn nhà tốt. Nhưng điện thoại này gấp mấy lần căn nhà.
Ánh mắt của Sở Từ trong trẻo. Sau khi cầm đồ lên đặt bên lỗ tai giống như những người khác, người bên cạnh nhất thời mỉm cười nói nàng để ngược. Lúc này mới nghiêm túc điểu chỉnh lại.
"Em đến tìm Từ Vân Liệt à?" Đầu dây bên kia điện thoại lập tức vang lên một giọng.
Sở Từ sợ hãi thiếu chút nữa ném điện thoại đi. Nhưng nghĩ nàng là Đại tướng quân của một đất nước cũng không thể làm ra chuyện mất mặt như vậy. Bởi vậy rất nhanh bình tĩnh xuống, nghĩ thứ này nếu đặt ở thời đại của nàng chỉ sợ sẽ bị người xem thành yêu vật, thật sự không biết có phải nhốt hồn phách một người trong chiếc điện thoại này hay không lại có thể có tác dụng thần kỳ như vậy.
"Con lừa trọc, cậu còn chưa từng nhìn thấy thứ này phải không?" Sở Từ vui vẻ nói với tiểu hòa thượng Ngộ Trần ở trong lòng.
"Alô? Tại sao không nói gì?" Bên kia điện thoại lại nói.
Sở Từ lúc này mới hồi phục lại tinh thần, đoan chính nói: "Anh Từ đâu? Tại sao không nghe được giọng của anh ấy?"
Người bên kia điện thoại co giật miệng, đây là con bé ngốc nghếch nào thế? Không biết lỗ tai của Từ Vân Liệt lỗ không nghe thấy sao? Làm sao nghe điện thoại được?
"Từ Vân Liệt hiện đang ở nhà ăn. Nếu em đến tìm anh ấy thì bây giờ đến đây đi." Đối phương lại nói.
Sở Từ lên tiếng, một chút cũng không nhúc nhích tĩnh. Lúc này mới nghe đối phương nói tiếp: "Còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."
Nếu không cô gái này là tới tìm Từ Vân Liệt, y đã sớm nhịn không được cúp máy. Con bé ngốc không biết nói chuyện điện thoại, có gì tốt mà nói? Hơn nữa không cần nhìn cũng có thể đoán được cô gái đến trông như thế nào. Khẳng định là một cặp bím tóc, áo bông hoa rộng phùng phình, trong làn da ngăm đen lộ ra đỏ bừng, không chút tươi tắn.
Sở Từ lần đầu tiên nói chuyện điện thoại. Mặc dù không biết dùng như thế nào, nhưng biết động não nghĩ. Bởi vậy vừa nghe được đối phương nói xong lập tức đặt điện thoại về chỗ cũ, vô cùng dứt khoát lại làm cho người bên kia điện thoại bất đắc dĩ một hồi.
"Nhà ăn ở chỗ nào?" Sở Từ lại hỏi một câu.
"Đi thẳng quẹo trái đến cuối là được." Người bảo vệ khách sáo trả lời. Khi nói chuyện mơ hồ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, không tự chủ được nhìn chằm chằm hộp gỗ xếp tầng trong tay nàng. Hộp gỗ này thật là tinh xảo, chỉ là hơi lớn, tỉ mỉ đếm thì có tám tầng, nhìn diện tích mỗi tầng có lẽ một tầng đều có thể để 3-4 món ăn...
Nhưng gã nghĩ: hộp gỗ tám tầng này khẳng định có hơn phân nửa là trống rỗng. Dù sao nếu nhét đầy trọng lượng cũng không thấp. Một cô bé làm sao có thể xách được?