Editor: demcodon
Dịch Tình nhìn chằm chằm vào Sở Từ đang nghiêm túc. Cô thật sự không quá thích ứng. Hơn nữa, Sở Từ cũng như cô, hôm nay đều bận rộn cả ngày không ngừng nghỉ. Bây giờ cô mệt muốn chết, chân cẳng đều không nghe lời. Nhưng Sở Từ thì tốt rồi, như là người gỗ không cần nghỉ ngơi. Không chỉ biến thái với bản thân, mà cũng làm như vậy với những người bên cạnh.
Cũng may là không bỏ đói ai. Nếu không đây tuyệt đối là ngược đãi trẻ em.
Đương nhiên, không thể nói những món ăn trong nhà này làm hương vị cũng không tệ lắm. Nhưng thật ra làm cho cô rất thích. Ngoài ra, căn phòng mà Sở Từ chuẩn bị cho cô cũng không tệ, càng làm cho cô rất ngạc nhiên. Cô còn tưởng rằng Sở Từ sẽ lòng dạ hẹp hòi để cô ở chỗ tồi tệ nhất. Nhưng không ngờ người này lại làm mọi thứ chu đáo như vậy, cũng không biết có phải sợ cô mách lẻo với ba hay không.
Mặc kệ nói thế nào, ngày đầu tiên ở nhà Sở Từ, Dịch Tình không thể bắt bẻ. Thậm chí những ngày tiếp theo càng thích thú hơn.
Mấy ngày sống chung, Dịch Tình đại khái cũng biết nhịp sống hàng ngày của Sở Từ. Cô ta thức dậy sớm, gần như trời còn chưa sáng là có thể nhìn thấy cô ta dẫn theo Hoắc Hạnh Quả ở bên ngoài luyện võ dưỡng sinh. Cô đã lén tập hai lần, nhưng dáng vẻ hơi buồn cười, không giống với những gì Sở Từ làm.
Mà sau khi bài tập thể dục buổi sáng kết thúc, cô bé tên Sở Ninh bắt đầu nấu cơm. Sở Từ thường trở về phòng rồi biến mất. Tiếp theo, đó là ban ngày đi khám bệnh dạo. Đến buổi tối cô ta trở về, lịch trình còn phức tạp hơn nhiều. Bởi vì đến lúc đó, ngoại trừ dạy cho hai cô bé, cô ta còn sẽ làm một số việc kỳ lạ. Chẳng hạn như may vá, như làm một số công thức bí mật kỳ lạ. Thậm chí một số đồ thủ công mỹ nghệ. Hầu như bận rộn đến nửa đêm.
Sau khi tính toán kỹ lưỡng, cô phát hiện Sở Từ mỗi ngày ngủ có lẻ chỉ 4-5 tiếng. Thậm chí còn chưa đến.
Ngay cả bậc cha chú của cô, cũng có ít người ngược đãi bản thân như vậy. Bởi vậy mấy ngày nay cô hơi mê mang.
Làm cháu gái của Đại tá Bạch, cho dù Sở Từ là đồ lười biếng thì cả đời này vẫn có thể bình ăn giàu sang như cũ. Nhưng cô ta cố gắng đều ngoài sức tưởng tượng của cô. Thậm chí, cô muốn vạch ra những điểm không tốt về Sở Từ, ngoài tính tình nổi nóng và hung hăng thì không có mặt khác.
Cô không đối phó với Sở Từ, trong lòng cả hai đều hiểu rõ. Nhưng nhìn chung mấy ngày nay, thái độ của Sở Từ đối với cô cũng không hề keo kiệt, thức ăn đều giống như mọi người, chỗ ở cũng hoàn toàn giống. Thậm chí Sở Từ còn kêu Tần Trường Tố có rảnh đặt mua một số đồ trang trí đặt trong phòng cô, làm cho phòng cô sinh động thêm.
Bây giờ thời tiết nóng, rất nhiều muỗi. Sở Từ chuẩn bị thuốc đuổi muỗi cho những người khác cũng không thiếu phần cô. Nếu đổi lại là cô, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội bắt nạt người như vậy.
Con người Sở Từ này, nói cô ta ngay thẳng nhưng cũng có lúc keo kiệt nham hiểm. Nhưng phần lớn đều do cô trêu chọc trước.
Chính vì điều này mà cô mới càng thêm hồ đồ, càng thêm nhìn không hiểu Sở Từ. Thậm chí cảm giác chán ghét có đôi khi cũng không nhấc lên được một chút nào.
Xuất thân của hai cô vốn dĩ có sự khác biệt. Nhưng sự thật là những hành vi hàng ngày của Sở Từ đều phản ánh sơ thích và thói quen của một người. Cô ta đúng là thích nói thô tục, nhưng hành vi cử chỉ có đôi khi lại tao nhã đến mức quá đáng. Chữ viết thư pháp rất tốt, có đôi khi thình lình còn nhảy ra mấy câu lời lẽ chí lý. Cô thậm chí nghe không hiểu!
Càng hiểu rõ, Dịch Tình càng cảm thấy sợ hãi.
Lúc này mới một tuần, khó có được Sở Từ cho cô nghỉ một ngày. Dịch Tình trực tiếp về nhà buồn bực.
“Chị Dịch Tình, gần đây chị ở chỗ chị của em hả? Thế nào, chị đã quen chưa?” Vừa về nhà chưa được bao lâu, Bạch Mẫn Hoa đến làm khách, vẻ mặt quan tâm hỏi.