Editor: demcodon
Biểu cảm của Từ Phú Niên rất dữ tợn. Nếu không phải vừa mới chịu thiệt, e rằng hiện tại đã ra tay dạy cho Sở Từ một bài học.
“Muốn đánh thì đánh, ông nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? À đúng rồi, tôi suýt chút nữa quên mất. Mặc dù ông Từ ở trong quân đội nhiều năm, nhưng cũng chỉ là thùng cơm bao cỏ mà thôi, không có tư chất thực sự, tự nhiên cũng không có bản lĩnh và lòng dũng cảm của một người quân nhân. Với thân hình nhỏ bé của ông, e rằng chưa kịp ra tay thì bản thân đã bị phế đi.” Sở Từ cười mỉa mai nói.
“Con đĩ!” Từ Phú Niên nghiến răng, giả vờ muốn đánh lại.
Bệnh viện của Sở Từ mặc dù chưa khai trương, nhưng bên trong có đầy đủ mọi thứ, tự nhiên cũng phải tìm bảo vệ canh gác. Lúc này những nhân viên bảo vệ đó lập tức xông đến bao vây Từ Phú Niên. Googl𝑒 nga𝙮 t𝐫ang || t𝐫u𝓶t𝐫u𝙮𝑒n﹒𝚅n ||
Nói là bao cỏ quả thực không sai chút nào.
“Mày còn muốn đánh tao hả? Sở Từ, cho dù mày làm ông cụ hài lòng. Nhưng nếu ông cụ biết mày lén lút tìm người lừa tao, còn có thể thích mày sao? Tao khuyên mày nên thức thời một chút. Mày là người nhà họ Từ, là con gái của tao, chỉ cần mày ngoan ngoãn một chút, người làm ba như tao chẳng lẽ sẽ tra tấn mày sao? Còn nữa, em trai của mày đâu? Nếu mày đến thủ đô thì em trai của mày có lẽ cũng đi theo đúng không? Bản thân mày hư hỏng thì thôi, không được dạy hư em trai của mày!” Từ Phú Niên cắn răng nói tiếp.
Sở Từ không khỏi mỉm cười. Lúc có con trai con gái thì ông muốn thân phận và địa vị. Khi thân phận và địa vị không giữ nổi nữa thì ông lại muốn con trai con gái. Nhưng trên đời này làm sao có thể có thử rẻ tiền như vậy?
“Ông Từ muốn gặp em trai tôi phải không? Được, hôm nào tôi sẽ nói với Sở Đường một tiếng, để cho ông gặp mặt nó.” Sở Từ hào phóng nói.
Từ Phú Niên hơi sửng sốt, không ngờ Sở Từ lại dễ nói chuyện như vậy. Nhưng còn chưa kịp vui mừng lại nghe cô nói tiếp: “Tiểu Đường cũng nên biết kẻ thù giết mẹ là ông trông như thế nào.”
“Vớ vẩn! Cái gì mà kẻ thù giết mẹ? Tao nhiều năm không trở về, có thể làm gì Tú Hòa? Sở Từ, mày từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, trong lòng không cân bằng nên không nghe lời, tao có thể thông cảm. Nhưng mày cũng phải thông cảm cho tâm trạng người làm ba là tao. Những năm gần đây, tao đang cố gắng kiếm tương lai ở bên ngoài. Vốn dĩ mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng mày lại làm rối tung lên! Mai này mày hãy giải thích với Đại tá Bạch cho tốt để tao về quân đội. Nếu không, mày chờ tất cả mọi người trong quân khu biết Từ Vân Liệt cưới một người phụ nữ không nhận người thân đi!” Từ Phú Niên lại nói.
Trong quân đội, danh tiếng vẫn rất quan trọng. Ông cũng không tin một người đàn ông như Từ Vân Liệt có thể chịu đựng được người khác nói ra nói vào.
“Những lời ông nói, tôi sẽ không bỏ sót một chữ mà kể lại cho ông nội tôi nghe.” Sở Từ lại nói.
Từ Phú Niên giật mình, phải mất mấy giây sau mới phản ứng lại Sở Từ nói ông nội là ai. Ông ngay lập tức vô cùng tức giận.
Lúc này ông mới cảm thấy hơi hối hận. Mặc dù trước đây hàng giả không nghe lời, nhưng cũng chỉ là đòi tiền mà thôi, đâu giống như Sở Từ dầu muối không ăn.
Hiện tại Sở Từ không chịu nhường nửa bước, Từ Phú Niên không biết phải làm sao. Ông biết Sở Từ miệng lưỡi sắc bén, cũng biết con bé này rất gian xảo. Nên mặc dù trong lòng muốn lấy lại số tiền đã bị lừa bởi hàng giả, nhưng đồng thời ông cũng biết lúc này muốn làm được thật quá khó. Ngoại trừ chậm rãi làm Sở Từ giảm bớt sự căm hận với ông, sau đó mới từ từ tâm sự.
Nghĩ như vậy, cơn tức giận của Từ Phú Niên tan biến đi rất nhiều. Dù sao là ông có lỗi với Tú Hòa, cũng có lỗi với hai chị em nó, còn không phải là bù đắp sao? Ông sẽ cố gắng hết sức, nhìn con bé này cũng là người có triển vọng. Ông cũng không chịu thiệt.
“Tiểu Từ, là ba có lỗi với con. Con thích tức giận thì tức giận đi. Nhưng cũng đừng lấy tiền nhà mình ra vui đùa. Hai hàng giả này lừa trong nhà mấy chục nghìn, tiền quan tài của bà nội con cũng đắp vào trong đó. Nếu tùy ý thả bọn họ rời đi, bà nội của con không phải sẽ tức chết sao?”