Nhìn thấy vậy, Dương Tuấn chủ động xung phong mang theo Tô Diệp, trong lòng hắn rõ ràng, nếu muốn sống sót, chỉ có dựa vào Tô Trường Thanh vô cùng bí ẩn này, tất nhiên phải chăm sóc tốt nhị ca và đại tỷ của hắn!
"Cộc cộc cộc!"
Tô Trường Thanh chau mày, không cần tập trung tinh thần để lắng nghe, cũng có thể nghe thấy từ gió truyền đến tiếng vó ngựa giậm xuống đất.
"Có khoảng ba mươi tên kỵ binh đang truy kích, khoảng cách giữa hai bên đang nhanh chóng thu hẹp... Chạy không thoát."
Tô Trường Thanh nghe thấy tiếng vó ngựa, trong lòng đã đưa ra kết luận.
Bọn hắn đều đang chạy bộ, làm sao có thể chạy nhanh hơn những con ngựa chiến được.
"Dương bang chủ, chiếu cố tốt cho đại tỷ và nhị ca của ta, ta sẽ chặn những kẻ truy đuổi phía sau."
Tô Trường Thanh lập tức nói với Dương Tuấn, đã không thể chạy thoát, Tô Trường Thanh đành phải giải quyết những kẻ truy đuổi phía sau, để Dương Tuấn dẫn đại tỷ và nhị ca mình đi trước!
Dương Tuấn vô cùng cảm động, hắn cũng nghe thấy tiếng vó ngựa đang dần tiến gần trong bóng tối, có một đội kỵ binh tinh nhuệ của Hắc Kỳ Quân đang truy đuổi, có lẽ có tới hàng chục kỵ binh.
Tô Trường Thanh một mình chặn lại chúng, theo Dương Tuấn thấy, dù Tô Trường Thanh có bản lĩnh cao cường, thâm sâu khó lường, nhưng khả năng lớn là sẽ phải hy sinh, những kỵ binh tinh nhuệ của Hắc Kỳ Quân này không phải là loại lưu manh bình thường có thể so sánh được.
"Ta Dương Tuấn thề, chỉ cần ta không chết, chắn chắn sẽ chiếu cố tốt cho lệnh tỷ và lệnh huynh!"
Dương Tuấn lập tức hứa hẹn một cách nghiêm túc.
"Trường Thanh..."
Tô Diệp và Tô Lộ đều vô cùng kinh ngạc, Tô Trường Thanh muốn ở lại chặn những kẻ truy đuổi hung ác kia sao?
Nhưng bọn hắn cũng hiểu, Tô Trường Thanh làm vậy là để bọn hắn có cơ hội sống sót, nếu không thì không ai chạy thoát được, nếu bọn hắn cứ lề mề không chịu đi, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng của Tô Trường Thanh!
"Đừng lo cho ta, chúng ta sẽ gặp lại ở khách điếm Việt Lai ở Đại Phong Huyện."
Tô Trường Thanh dặn dò Tô Diệp và Tô Lộ, nếu lạc nhau, tụ tập lại ở một khách điếm ở Đại Phong Huyện.
Cũng không có nhiều thời gian để lề mề, Tô Trường Thanh dừng bước, để Dương Tuấn dẫn Tô Lộ và Tô Diệp đi xa.
Sau đó Tô Trường Thanh quay người lại, đôi mắt xám vô hồn nhìn chằm chằm vào phía xa, tai hắn nghe thấy tiếng vó ngựa vang dội, Hắc Kỳ Quân truy đuổi đã đến!
Tô Trường Thanh cảm thấy nặng nề trong lòng, nhưng lại càng cảm thấy phấn khích khi chuẩn bị ra tay giết chóc!
Đối với Hắc Kỳ Quân, Tô Trường Thanh chắn chắn là căm hận, những người chiếu hữu quen thuộc của hắn trong quân đội đã hy sinh dưới tay Hắc Kỳ Quân, thậm chí cả việc hắn bị mù hai mắt cũng là do Hắc Kỳ Quân gây ra, giờ đối mặt với Hắc Kỳ Quân muốn giết mình, Tô Trường Thanh chỉ có thể giết sạch chúng!
Lúc này trong bóng tối, gần ba mươi kỵ binh phi nước đại, tiếng vó ngựa như sấm, chỉ riêng khí thế hung hăng đó thôi cũng đủ khiến người bình thường chân tay bủn rủn, không biết phải đối phó như thế nào.
"Bách Phu Trưởng, chính là tên đó!"
Một tên lính Hắc Kỳ Quân mắt sáng lên, nhìn thấy Tô Trường Thanh đứng sừng sững phía trước, lập tức hét lớn, nhận ra thanh niên mặc đồ đen phía trước chính là tên đao khách đã chém giết nhiều tên Hắc Kỳ Quân ở cửa trấn.
"Xông lên! Chém hắn thành trăm mảnh!"
Bách phu trưởng Hắc Kỳ Quân Tôn Triển ra lệnh một tiếng, mấy chục con ngựa chiến dưới sự điều khiển của người cưỡi, hí vang, lao về phía Tô Trường Thanh một cách dữ dội.
Tô Trường Thanh có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm, đối mặt với kỵ binh xông tới, Tô Trường Thanh bước ra một bước, cơ thể chui vào khoảng trống giữa hai con ngựa chiến, đồng thời cúi người xuống, vung trường đao trong tay.
"Hí!"
Hai chân của hai con ngựa chiến bị đứt lìa, phát ra tiếng hí thảm thiết, thân hình to lớn lăn xuống đất, bắn tung tóe bụi đất, còn hai kỵ binh trên lưng ngựa cũng theo quán tính lăn ra, bị thân ngựa đè gãy xương.
"Xuống ngựa!"
Trong phút chốc, tình hình trở nên hơi hỗn loạn, nhưng những kỵ binh Hắc Kỳ Quân này đều là tinh nhuệ, nhưng không hề hoảng loạn, không ít kỵ binh trực tiếp lật mình xuống ngựa, thực tế kỵ binh có tác dụng là xung trận hoặc truy kích, khi thực sự phải đối mặt với ít địch nhiều, giáp lá cà, xuống ngựa chiến đấu vẫn linh hoạt hơn.
Có một tên lính Hắc Kỳ Quân cường tráng lao thẳng về phía Tô Trường Thanh, không dùng vũ khí, mà trực tiếp dang rộng hai tay, ôm lấy Tô Trường Thanh.
Tên lính Hắc Kỳ Quân này không để ý đến thanh trường đao trong tay Tô Trường Thanh, vì toàn thân hắn đều mặc áo giáp sắt có khả năng phòng thủ mạnh mẽ, không sợ đao kiếm chém, mà nhiều đánh ít, hắn chỉ cần áp sát và trói buộc hành động của Tô Trường Thanh là những đồng đội khác có thể xông lên chém chết Tô Trường Thanh!
Những tinh nhuệ Hắc Kỳ Quân này đều từng trải qua chiến trường, từng người đều vô cùng hung hãn và dũng mãnh!