Vô Thường

Chương 1086: Chưa dốc hết toàn lực

Vừa thấy cảnh này, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn không chịu nổi, bởi vì bọn họ phát hiện ra ma đầu này cũng giống người thường, hắn bị thương sẽ chảy máu giống như chính mình.

Máu tươi tuôn ra khiến cho hình tượng không thể địch lại được trong lòng mọi người sụp đổ ầm ầm.

- Giết hắn, hắn không còn khí lực nữa.

Có người hô lớn.

Mọi người vây công Đường Phong càng phát ra chiêu thức sắc bén tàn nhẫn, trong nhất thời Đường Phong luống cuống chân tay không ứng phó kịp.

- Cổ tỷ tỷ...

Chu Tiểu Điệp ở bên cạnh vội càng giơ chân múa tay, một tay nắm chặt lấy tay Cổ U Nguyệt cầu xin:

- Người có thể giúp đỡ sư phụ ta hay không?

Cổ U Nguyệt cười khổ nhìn nàng một cái, chậm rãi lắc đầu.

Lần trước nàng có thể xuất thủ cứu người trên tay của Liễu Như Yên thì chẳng qua chỉ là đắc tội một người mà thôi. Nhưng nếu hiện giờ mà nàng xuất thủ thì sẽ đắc tội với rất nhiều người, Cổ gia đúng là thế lực lớn thứ ba trong thiên hạ, nhưng rồi sao nữa? Nếu lần này Cổ U Nguyệt xuất thủ thì sợ rằng Cổ gia cũng sẽ bị liên lụy.

Không đề cập tới những thế lực đang chém giết đỏ mắt tại nơi đây, chỉ riêng ba thế lực lớn còn lại trong bốn thế lực sẽ mượn cớ gây khó dễ, Cổ gia cũng sẽ không sống an nhàn được.

Chu Tiểu Điệp vừa thấy Cổ U Nguyệt lắc đầu, thân thể muốn chạy ào vào chiến trường, nhưng lấy năng lực non nớt của nàng làm sao thoát khỏi bàn tay của Cổ U Nguyệt?

- Đừng đi.

Cổ U Nguyệt vươn tay túm lấy nàng trở về.

- Thực lực của ngươi rất thấp, nếu xông lên chỉ làm cho hắn bị phân tâm, đến lúc đó sẽ khiến hắn bị chết nhanh hơn, yên tâm đi, vết thương của hăn đều là vết thương nhỏ, còn chưa động tới gân cốt. Hơn nữa...

- Hơn nữa cái gì?

Chu Tiểu Điệp vội vàng hỏi.

- Hơn nữa hắn vẫn chưa thi triển hết toàn lực.

Chiến Khôn ở bên cạnh nói tiếp, đoạn đối thoại giữa Cổ U Nguyệt và Chu Tiểu Điệp hắn nghe không sót một chữ, từ khi biết Đường Phong sở hữu ba lực lượng cương tâm đã vô cùng khiếp sợ rồi tỉnh táo lại, trong lúc tỉ mỉ quan sát liền thấy được một số chỗ không thích hợp.

- Ta lại thấy hắn giống như đã nỏ mạnh hết đà?

Tư Đồ Thiên Hà cười nhạt.

Hiện giờ nhìn hắn có chút hả hê, buổi tối hôm trước hắn đã đề nghị Đường Phong tới đánh lén hắn, sau đó dự kiến ngất đi giúp đỡ Đường Phong thoát ra ngoài. Lại không nghĩ rằng bị Đường Phong từ chối thẳng thừng, Tư Đồ Thiên Hà cũng không phải hạng người rộng lượng, tự nhiên trong lòng vẫn canh cánh. Hiện giờ mắt thấy Đường Phong bị mấy ngàn người vây quanh đánh nhau đẫm máu, tuy rằng đáng tiếc cho trận pháp mà hắn nắm giữ... Nhưng trong lòng Tư Đồ Thiên Hà cũng vô cùng vui vẻ.

Ngươi dám cự tuyệt lão phu, đây chính là kết cục của nhà ngươi. Dù sao đi nữa ta không có được trận pháp này thì người khác cũng đừng hòng có được. Chính mình cũng không phải tức giận làm gì.

Hiện giờ nghe được lời nói của Chiến Khôn, Tư Đồ Thiên Hà tự nhiên sẽ không đồng tình.

- Hắn xác thực cũng chưa dùng hết toàn lực.

Liễu Như Yên cũng nói thêm một câu.

Nếu chỉ do một mình Chiến Khôn phán đoán thì Tư Đồ Thiên Hà còn có thể tưởng hắn thuận miệng nói ra, nhưng lại không nghĩ tới ngoại trừ chính mình thì ba người còn lại đều có phán đoán như vậy.

Chuyện gì đang xảy ra? Tư Đồ Thiên Hà nghi hoặc không ngừng, hắn trừng mắt nhìn lại về phía chiến trường, chỉ thấy ma đầu Đường Phong đang huy động kiếm pháp không có chỗ hở, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt... Máu tươi trên đùi hắn càng thêm đỏ sẫm... Tuy rằng không thấy hắn thở hổn hển nhưng xác thực đã dùng hết toàn lực.

Tốc độ, lực lượng và chiêu thức của hắn đều đã tới mức tận cùng, không có khả năng cao hơn được nữa. Thế này không gọi là toàn lực thì cái gì mới gọi là toàn lực?

- Các ngươi có ý gì?

Tư Đồ Thiên Hà nhìn một hồi cũng không hiểu được, không khỏi quay đầu nhìn lại về phía ba người kia.

- Ta biết rồi.

Ánh mắt Chu Tiểu Điệp đột nhiên sáng người, tâm tình khẩn trương cũng thả lòng ra không ít, bàn tay nhỏ bé vẫn như cũ nắm lấy tay của Cổ U Nguyệt.

- Biết cái gì a?

Tư Đồ Thiên Hà truy hỏi.

Không ai để ý tới hắn, đường đường là trưởng lão thứ hai của Tư Đồ Thiên Hà nhất thời phiền muộn. Dù sao hắn cũng đã là người trưởng thành, lại có thiên tư xuất sắc, hôm nay mới có khoảng bảy mươi tuổi đã tu luyện tới cảnh giới Linh Giai thượng phẩm, là người đứng thứ hai trong Tư Đồ thế gia, nhãn lực tất nhiên không hề tầm thường.

Nhưng mà cục diện hiện giờ khiến cho hắn mơ hồ, nếu nói về nhãn lực của mình kém hơn so với ba người kia thì Tư Đồ Thiên Hà còn có thể tiếp thụ, dù sao gia tộc của mình cũng đang suy thoái, tuy rằng là một trong bốn thế lực lớn nhưng chỉ là thế lực yếu nhất mà thôi. Mà truyền thừa của ba nhà khác so với Tư Đồ thế gia nhiều hơn mấy trăm mấy nghìn năm, kiến thức của bọn họ tự nhiên sẽ lợi hại hơn mình một chút.

Nhưng mà hết lần này tới lượt khác ngay cả một tiểu nha đầu cảnh giới Thiên Giai cũng đã nhìn ra, nhưng chính mình vẫn không thấy được cái gì, điều này lẽ nào không khiến cho Tư Đồ Thiên Hà phiền muộn?

Cảm giác này giống như mình là một con nghé mới sinh, trước mặt một đám cao thủ có hỏa nhãn kim tinh không có chút kinh nghiệm gì, tự nhiên thua kém bọn họ một khoảng lớn vô cùng.

Vì sao còn chưa dùng hết toàn lực? Đường Phong này đã tới trạng thái đỉnh phong chưa?

Hắn nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn mấy người, lại phát hiện thần sắc của bọn họ cũng không hề có chút làm bộ, lại quay sang nhìn Đường Phong, Tư Đồ Thiên Hà phảng phất như muốn thuyết phục chính mình lẩm bẩm nói:

- Ma đầu này chết chắc rồi.

Chu Tiểu Điệp nghe được liền phản bác lại:

- Ngươi mới là chết chắc rồi đấy!

Tư Đồ Thiên Hà thiếu chút nữa bị nghẹn tức chết, hắn tự an ủi mình không thèm chấp với tiểu nhân vật, không thèm tính toán với Chu Tiểu Điệp.

- Hay, lại bị đâm một kiếm.

Tư Đồ Thiên Hà nhìn Đường Phong bị trúng một chiêu vô cùng sảng khoái. Nếu hiện giờ Đường Phong bị người khác đánh ngã xuống đất, bị ngàn người phanh thây thì điều này sẽ chứng minh được nhãn lực của mình cao hơn tất cả mọi người.

Đến lúc đó để xem các ngươi còn có thể nói gì, Tư Đồ Thiên Hà một mặt nghĩ trong lòng một mặt nhắc tới tình trạng của Đường Phong, phảng phất như muốn nói cho hắn chết đi.

- Tiểu tử này không tốt rồi, cương khí có chút bất ổn, cũng đã đấu lâu như vậy, một Linh Giai hạ phẩm như hắn làm sao đủ cương khí để chống đỡ được? Ta cá chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ thì hắn sẽ bị hao hết sạch cương khí.

Chương 1086: Chưa dốc hết toàn lực (hạ)?

- Một kiếm này thật là chuẩn xác, rõ ràng có thể trực tiếp giết chết hắn, nhưng hết lần này tới lần khác lại sợ đầu sợ đuôi buông tha thời cơ tốt đẹp như vậy...

Tư Đồ Thiên Hà vừa dứt lời liền nhìn qua Chu Tiểu Điệp đang căm tức nhìn mình;

- Không phải nói sư phụ của ngươi, ta đang nói người tập kích sư phụ của người, đầu óc quá tầm thường, cả người hắn quá tầm thường.

- Một chưởng này thật đẹp, đây chính là chỗ ma đầu không phòng bị được, ăn một chưởng này thì thương thế của ma đầu sẽ nặng thêm ba phần.

- Không nói lời nào không ai bảo ngươi câm.

Cổ U Nguyệt phiền não không thôi.

- Bảy tám mươi tuổi rồi còn nói năng tào lao như tiểu hài tử! Nếu truyền ra ngoài còn có thể thống gì?

Tư Đồ Thiên Hà đỏ mặt. Hắn nghĩ thầm ngươi cho rằng lão phu có thích hay không? Lão phu nói ra những lời này cũng không rõ ràng a, lão phu chỉ nghĩ nói cho các ngươi rõ ràng nhưng các ngươi lại nhìn nhầm, rõ ràng hiện giờ ma đầu căn bản không thể đề thăng thêm thực lực của chính mình, đến cuối cùng cũng chỉ là con đường chết mà thôi.

Sự thực đã chứng minh, Tư Đồ Thiên Hà còn có chút nhãn lực, ít nhất suy đoán về cương khí tiêu hao của Đường Phong là vô cùng chuẩn xác. Bởi vì chiến đầu với rất nhiều người như vậy thì trong bất kỳ thời khắc nào Đường Phong cũng bị tiêu hao cương khí kịch liệt, trong thời gian nửa chén trà nhỏ thì cương khí ba động trong cơ thể đã bị gián đoạn, mắt thấy không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.

Cương khí không ổn định khiến cho chiêu thức cũng không đạt được uy lực vốn có của nó. Đường Phong đứng tại chỗ, cố gắng không làm một ít động tác dư thừa, chỉ cố gắng dùng những thủ đoạn hoàn mỹ để hóa giải công kích của địch nhân, đánh chết địch nhân.

Một nhóm rồi lại một nhóm người ngã xuống liên tiếp, trong phạm vi mấy trượng xung quanh Đường Phong máu chảy thành sông, nếu toàn bộ thi thể chống chất tại đây thì sớm đã vùi dập Đường Phong rồi.

Cũng may là những người vây công hắn đều biết bị thi thể trở ngại căn bản không phát huy được thực lực của mình, mỗi khi có người chết đi thì tất cả thi thể đều được ném ra ngoài.

Chết nhiều người như vậy nhưng địch nhân vây công Đường Phong vẫn không hề lộ ra vẻ khiếp đảm, ngược lại càng dánh càng hăng, trong hai đôi mắt đều có màu đỏ rực bùng cháy, nguyên nhân chính là bọn họ nhìn Đường Phong mà thấy được hy vọng, thân thể của Đường Phong đang lắc lư liên tục khiến ai nấy đều có hy vọng chiến thắng được ma đầu này.

- Giết!

Trong tiếng hét to lớn vang lên đao quang kiếm ảnh tung ra, vô số người già trẻ lớn bé vụt đánh tới chỗ Đường Phong.

- Thập Phương... Giai Sát!

Đường Phong quát trầm một tiếng, thanh trường kiếm thứ thần binh trong tay huy vũ lên, cương khí toàn thân tỏa ra không ngừng, kiếm quang tỏa ra khắp mọi nơi trên bầu trời.

- Kiếm pháp tốt!

Chiến Khôn nhịn không được kêu lên một tiếng, nhìn thấy kiếm ý xuất sắc như vậy khiến cho hắn có ý niệm muốn tới thủ sức.

Một trận âm thanh thảm thiết truyền ra, kiếm quang lập tức tan biến.

- Bình bình bình...

Mấy thi thể lao vào nhau liên tiếp, mọi người thấy cảnh này liền không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

Nguyên bản Đường Phong bị nhiều người vây công chật như nêm cối. Ngay cả bị giết cũng không ít nhưng cục diện vẫn không thay đổi, nhưng mà lấy Đường Phong làm trung tâm, phạm vi năm trượng xung quanh hắn đều bị trực tiếp bốc hơi, tất cả đám người quanh hắn đều trở thành một vũng máu không còn sinh cơ.

Nhìn lại ma đầu Đường Phong, máu chảy đầm đìa toàn thân, cũng không biết là máu tươi trên người là của hắn hay là của địch nhân, khuôn mặt nho nhã bây giờ trở thành một mảnh sát khí băng lãnh, hai mắt lạnh lẽo như đao như kiếm lặng lặng đứng im tại chỗ.

Đột nhiên, thân hình Đường Phong nhoáng lên suýt chút nữa ngã xuống mặt đất, may mà trường kiếm trên tay cắm xuống đất chống lại mới miễn cho gặp phải tràng cảnh xấu hổ này.

Cương khí ba động bên trong người hắn vô cùng yếu ớt hầu như không cảm thụ được, giống như một người bắt đầu tu luyện có giai vị Huyền Giai nhỏ bé vậy. Một kiếm vừa rồi đã dùng hết tất cả cương khí còn sót lại trong cơ thể hắn.

Tất cả mọi người đang nhìn chăm chú vào Đường Phong, ai nấy đều nắm chặt vũ khí trên tay mình ngưng trọng nhìn hắn.

Cảm giác kinh diễm lan tràn trong lòng mọi người, đó là kinh khủng, hỗn loạn, phẫn nộ đan xen vào nhau. Bọn họ đều không nghĩ tới ma đầu này tới thời khắc sắp chết còn có thể phóng xuất ra kiếm chiêu mạnh như vậy, một kiếm lấy đi hơn mười mạng người.

Nhưng mà cho dù là ai cũng đều thấy được tình trạng hiện giờ của Đường Phong, trong lòng đều biết rõ ràng, hắn không tốt, hiện giờ hắn đang rất yếu. một thân cương khí giống như sự phán đoán của Tư Đồ Thiên Hà đã hoàn toàn kiệt khô, một người tu luyện nếu không có cương khí thì chẳng khác nào phế vật, làm sao có thể xuất ra chiêu thức?

Tràng diện đột nhiên trở nên yên tĩnh, không tới mười hô hấp liền bị đánh vỡ.

Phảng phất như là ước định từ trước, tất cả mọi người vây công Đường Phong giận giữ gầm lên một tiếng đánh móc vào phía sau gáy hắn, các chiêu thức đều đã bày ra tư thế sắc bén của mình, chỉ chực chờ xông lên là có thể kết thúc tính mệnh cảu ma đầu kia.

Ma đầu, cuối cũng sẽ chết ở trong loạn kiếm.

Đường Phong vẫn như cũ đứng yên tại chỗ không hề động đậy, nét mặt không có chút thần sắc bận tâm.

Cự ly mọi người càng ngày càng gần Đường Phong, mắt thấy Đường Phong phảng phất không có động tác gì thì ai nấy đều đấy nhanh tốc độ của mình lên, ai có thể đánh ma đầu này một kích cuối cùng thì có thể trở thành anh hùng, cơ hội lớn như vậy làm sao có thể bỏ qua?

Trên mặt Chiến Khôn hiện lên biểu tình vô cùng kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc chính là hắn rõ ràng cảm giác Đường Phong không dùng hết toàn lực nhưng tại sao đã đi tới bước đường cùng rồi? Mà nếu cứ như vậy giết chết ma đầu ũng để cho Chiến Khôn cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao đại hội đồ ma cũng vì mục đích này.

Không chỉ Chiến Khôn nghĩ như vậy, Liễu Như Yên cũng nghĩ như vậy, Cổ U Nguyệt lại càng nghĩ như vậy.

Duy nhất chỉ có Tư Đồ Thiên Hà không đồng nhất, lão tiểu tử này trước sau đánh hết mặt mũi của mình, hiện giờ vô cùng hưng phấn hướng tới đám người Chiến Khôn khoe khoang phán đoán của mình là chính xác:

- Nhìn xem, ta nói không sai mà, ma đầu này chết chắc rồi.

Vẻ mặt hắn vui mừng hớn hở, ngữ khí rất sinh động phảng phất như muốn giết chết Đường Phong ngay lập tức.

Chỉ trong nháy mắt, hơn mười người đã chuyển vũ khí của mình đánh tới Đường Phong, mắt thấy sắp có máu tươi bắn ra, Đường Phong lại chậm rãi giơ lên một chân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất