Vô Thường

Chương 262: Bế khí thuật

Khiển trách xong sau, La lão đối hô xuống dưới:

- Tiểu huynh đệ, ngươi cứ khua tay múa chân như vậy vĩnh viễn cũng không ra xa được, ngươi phải hạ mái chèo xuống bên trái, tận lực ấn sâu xuống như vậy mới có lực đi tới.

Giờ phút này Đường Phong mắc cở mặt đỏ bừng, hắn giết người lấy đơn vị ngàn mà tính, bên ngoài nghe tiếng Huyết Ma đã sợ mất mật nhưng giờ phút này cũng không khỏi nhịn được ngại ngùng lung túng không dứt.

Giết người và chèo thuyền, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau,chả có một chút điểm nào giống nhau cả vốn Đường Phong cho rằng điều khiển chiếc thuyền nhỏ này rất đơn giản không nghĩ tới cũng phải có cách mới được

Được La lão chỉ điểm Đường Phong thử thay đổi hạ xuống. Quả nhiên, thuyền nhỏ nhẹ nhàng đi về phía trước, được hai ba cái, Đường Phong liền cảm giác càng ngày càng thuần thục, thuyền nhỏ cũng dần dần di chuyển ổn định hơn.

- Mệt chết ta.

Đường Phong chỉ cảm thấy kiếp nầy không có chuyện nào khiến hắn mất mặt như chuyện này khiến cho hắn ngay cả ý niệm giết người diệt khẩu cũng nổi lên.

Sau lưng La lão hô lớn nói:

- Tiểu huynh đệ, nhầm đường rồi, ngươi phải đi về phía bên phải

Đường Phong thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Linh Khiếp Nhan bên trong Bất Phôi Giáp cũng không nhịn được nữa cười lên ha hả, vừa cười vừa nói:

- Phong ca ca, thì ra là ngươi cũng có thời điểm ngốc như vậy, ta tưởng rằng không có việc gì làm khó được ngươi chứ.

- Khác nghề như cách núi a.

Đường Phong trong lòng thở dài một tiếng, muốn giết người thật đơn giản, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc với thuyền bè có thể có được trình độ này thì không hề dễ dàng.

Điều chỉnh thử nghiệm nhiều lần, Đường Phong điều chỉnh đúng hướng đi về phía tử địa trong truyền thuyết.

Sau lưng, La lão lo lắng nhìn Đường Phong, lẩm bẩm nói:

- Hắn như vậy có thể quay về không cũng là một vấn đề, quá mạo hiểm rồi.

Mặc dù lo lắng nhưng La lão cũng không có bất kỳ biện pháp nào, hắn chỉ phụ trách đưa Đường Phong tới đây sau đó lại đưa về là xong, việc còn lại cũng không phải hắn có thể quan tâm. Tử địa này một thuyền một người căn bản là vào không ra được, La lão cũng nghĩ không thông Đường Môn tiểu tử này làm sao ngăn cản được không bị say.

Bất đắc dĩ thở dài, La lão hét nói:

- Đừng nhìn nữa, mau đưa thuyền về phía hải đảo.

Lúc này Đường Phong cách thuyền khoảng trăm trượng, nghe phía thanh âm phía sau truyền đến, quay đầu lại nhìn một chút, chỉ thấy thuyền lớn quay lại đi về phía đảo nhỏ.

Ngộ tính của hắn rất cao, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm tốt. Mặc dù lúc đầu Đường Phong rối loạn rất buồn cười nhưng dần dần hắn cũng có thể lái điều khiển tốt chiếc thuyền nhỏ của mình. Thân thể lắc lư theo thuyền, cả người và thuyền gắn bó với nhau như một thể, hoàn toàn không cảm thấy dao động gì

Cúi đầu nhìn về phía dưới, nước biển xanh thẳm như một viễn cổ hung thú trải dài trên mặt biển khiến cho Đường Phong không kìm lòng sinh ra một cảm giác vô lực và nhỏ bé .

Lực lượng của một người trước biển rộng mênh mông trước mặt quả thật rất nhỏ bé khiến Đường Phong không kìm được lòng sinh ra cảm giác kính sợ.

Kính sợ kỳ công của thiên nhiên.

Đi thêm được một vài dặm, Đường Phong đã hoàn toàn thuần thục điều khiển thuyền so với những người chuyên nghiệp không khác gì. Dĩ nhiên chỉ trong thời tiết nắng ấm, mặt biển yên tĩnh chứ nếu gặp tình huống gió lớn gào thét sóng biển dâng trào, Đường Phong khẳng định sẽ luống cuống tay chân

Bất quá, đến nơi này, Đường Phong đã có thể cảm nhận được mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán trong không khí rất giống mùi rượu bất quá hơi cay một chút. Thời điểm ở thuyền bên kia, dược hiệu của túy ngư thảo mặc dù có chút tác dụng, nhưng không khiến cho người khác nhận thấy gì.

Hơn nữa, chung quanh đảo có một chút cá đảo tuyết bụng trắng nổi lơ lửng, đây hẳn là hải ngư không cẩn thận xông vào đây lại không thể chạy đi.

Chút băn khoăn trong lòng Đường Phong rốt cục cũng biến mất.

Lúc trước nghe tin đồn về Hải Vực cũng chỉ có thể chứng minh túy ngư thảo từng tồn tại ở nơi này không bảo đảm bây giờ vẫn còn. Nhưng khi thấy trong không khí tỏa ra mùi rượu cùng những con cá chết nổi lềnh bềnh, Đường Phong đã hoàn toàn xác nhận, Túy ngư thảo ở phụ cận nơi này.

Càng đi tới trước, mùi rượu trong không khí càng lúc càng nồng nặc phảng phất như có người đem một lượng lớn rượu đổ xuống biển, hơn nữa số lượng cá chết càng ngày càng nhiều điều này nói lên khoảng cách đến túy ngư càng ngày càng gần, cũng chỉ có tiến tới gần nó mùi vị mới thêm nồng nặc.

Mất hết hai canh giờ, Đường Phong mới dạo hết một lượt mặt biển xung quanh, rẽ chiếc thuyền nhỏ tới một chỗ có hơi rượu nồng nặc bốc lên, nơi đây, có lẽ chính là chỗ Túy Ngư thảo sinh trưởng.

Hơn nữa, với thể chất hiện tại của Đường Phong mà cũng không cách nào ngăn cản được dược tính của Túy Ngư thảo, cả người có chút cảm giác lâng lâng, hai mắt thi thoảng lại mông lung, lờ đờ một chút. Chẳng qua cũng may là khi trước ở Thiên Tú uống không ít dược tửu khiến cho hắn có sức đề kháng tương đối cao đối với phần lớn độc tố trên đời này, nếu không căn bản còn chưa tới được đây đã bất tỉnh nhân sự rồi. Hiện giờ mặc dù có chút ảnh hưởng, thế nhưng cũng không đến nỗi nào, cũng không gây trở ngại đến hành động của hắn.

Cúi đầu nhìn xuống mặt nước trong xanh, những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy được lại không thấy có bất kỳ thứ gì, cũng không tài nào nhìn tới được đáy, chỉ thấy nước biển một màu xanh thăm thẳm, tận cùng lại là một mảng tối om om rợn người.

Hít sâu một hơi, Đường Phong chậm rãi đứng thẳng dậy.

Nếu như Túy Ngư thảo sống tận dưới đáy biển này, vậy thì hắn nhất định phải lặn xuống một phen mới có thể hái được.

Trước khi tới đây, Đường Phong cũng đã nghĩ đến khả năng này, hiện tại tự nhiên liền biết phải làm như thế nào.

Cởi hết y phục trên người xuống, chỉ chừa lại một cái nội khố cùng phôi giáp trên người, Đường Phong khởi động gân cốt một chút, sau đó nhẹ nhàng tung người nhảy xuống, lao vào trong biển rộng.

Nước biển lạnh ngắt như băng nháy mắt đã bao trùm lấy toàn bộ thân thể, một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái dâng lên khiến thần trí hắn tỉnh táo không ít. Điều chỉnh phương hướng một chút, Đường Phong một đường bơi thẳng xuống phía dưới.

Chủ nhân thân thể này không biết bơi, nhưng kiếp trước Đường Phong là gì cơ chứ? Bơi lặn chính là một trong những kỹ năng sống căn bản quan trọng nhất, một khi biết rồi, muốn quên cũng khó. Cho dù Đường Phong chưa bao giờ bơi ở biển, nhưng so với kiếp trước, kiếp này đúng là một thân cương khí tinh thuần, hơn nữa tài cao gan lớn, còn có đòn sát thủ hộ thân, tất nhiên sẽ không ngán ngẩm gì biển cả mênh mông này.

Sau khi nhảy xuống biển, hai tay cùng hai chân Đường Phong hoạt động với một góc độ lạ thường, rốt cuộc thì lợi ích do một thân thể mạnh mẽ đem lại cũng có chỗ dùng đến, tần suất cùng với góc độ dao động chân tay khi bơi của người bình thường không tài nào so với Đường Phong được.

Mượn lực dao động khiến nước biển như lướt qua bên người, Đường Phong uyển chuyển giống như một con cá, nhằm thẳng phía dưới mà bơi xuống.

Càng xuống sâu, áp lực tác động lên thân thể lại càng lớn, nước biển càng lúc càng lạnh thấu xương, khiến cho Đường Phong lúc này trong trạng thái gần như là lõa thể không khỏi cảm giác như bị nhốt ở hầm băng vậy, nước biển lạnh ngắt cảm giác lạnh lẽo giống như chuôi đao sắc bén lướt qua thân thể gây ra từng cơn đau nhói.

-o0o-

Đường Phong vội vàng vận khởi Vô Thường quyết, để cho cương khí vận chuyển trong người mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Tiếp tục lặn xuống khoảng cách hơn mười trượng, trong tầm mắt chỉ còn lại một màu tối đen của nước, bốn phía không nhìn ra một thứ gì, hơn nữa cũng bởi áp lực khổng lồ mà nước biển mang lại, tốc độ của Đường Phong rốt cuộc cũng trở nên chậm chạp, không còn lưu loát được như lúc ban đầu. Mỗi lần xuống sâu hơn một chút, liền cảm thấy được quanh người mình như có một bức tường vô hình đè nén lại, từ bốn phương tám hướng xiết chặt lấy cơ thể, như muốn ép toàn bộ máu bên trong cơ thể hắn ra hết bên ngoài vậy, lồng ngực cũng bị ép đến khó chịu.

Đường Phong nheo mắt nhìn xuống dưới, nhưng vô luận nhìn kỹ tới mức nào cũng chẳng thấy được cái gì.

Ráng lặn xuống thêm vài chục trượng, rốt cuộc Đường Phong cũng phải bỏ cuộc, lặn một hơi tới giờ, nếu như không trồi lên lại, hắn nhất định sẽ không thể chịu nổi. Bất đắc dĩ, Đường Phong chỉ có thể khéo léo đổi hướng, bơi nhanh lên trên mặt nước.

Phải một lát sau, một cái đầu chợt hiện ra trên mặt biển, Đường Phong đưa tay vuốt sạch nước biển trên mặt, thở hổn hển từng ngụm lớn, lại quay đầu nhìn ra xung quanh, chiếc thuyền nhỏ vẫn ở cách đó không xa, bơi lại cạnh thuyền, hai tay Đường Phong khẽ chống, vững vàng leo lên thuyền, lại duỗi người thành hình chữ đại nằm thẳng đơ trên thuyền nhỏ, không ngừng thở dốc.

Thở dốc một chập rồi ngồi dậy, vận Vô Thường quyết mấy chục chu thiên, nhiệt độ thân thể cuối cùng mới trở lại bình thường.

Hắn quả thật vẫn còn quá sơ sót, cho dù biết chắc ra biển là để tìm kiếm Túy Ngư thảo, nhưng hắn không hề nghĩ tới Túy Ngư thảo lại sinh trưởng ở sâu dưới nước như vậy, hơn nữa nước biển lại tối đen như mực, căn bản không thể nhìn thấy được cái gì, cho dù hắn có thể lặn xuống tới đáy biển, cũng chưa chắc có thể mò ra được vị trí Túy Ngư thảo ở đâu.

Chẳng lẽ đành phải bỏ cuộc sao? Đường Phong có chút không cam lòng, dù chỉ là một hồi khảo nghiệm mà thôi, nhưng lại có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy ư? Hay là trực tiếp tung ra sát chiêu, lấy thực lực Thiên giai trung phẩm của hắn, vậy hẳn là có thể dễ dàng lặn xuống tận đáy biển rồi, nhưng nếu thực sự làm thế, di chứng do nó để lại sau đó cũng khiến Đường Phong sợ hãi không thôi. Lỡ như di chứng phát tác, dưới đáy biển không tài nào trì hoãn được, lại uống no nước biển, bản thân hắn chắc chắn sẽ phải vĩnh viễn nằm lại dưới biển sâu rồi!

Bất kể là như thế nào, hay là phải thử đi thử lại bao nhiêu lần, nếu thật sự không được thì mới đành phải kiếm biện pháp khác.

Nghỉ ngơi trên thuyền nhỏ một lát, Đường Phong lần nữa tung người nhảy xuống biển, so với lần đầu thì tình huống lần này có khá hơn một chút, Đường Phong cảm giác như hắn lặn xuống sâu hơn được một đoạn, thế nhưng vẫn chưa thấy đáy.

Thử đi thử lại liên tiếp ba lần, cả người Đường Phong giống như thoát lực, uể oải vô cùng. Dựa theo tình trạng hiện giờ của hắn mà đoán, chỉ sợ đừng hòng hái được Túy Ngư thảo cái gì cả! Không lẽ bắt buộc phải dùng tới thứ năng lực mà ngay cả chính mình không dám nghĩ tới hay sao?

Đang nằm trên thuyền cố gắng cân nhắc thiệt hơn, từ trong khôi giáp bỗng truyền ra giọng nói có phần e thẹn của Linh Khiếp Nhan:

- Phong ca ca, sao ngươi vẫn còn ở chỗ này vậy.

- Túy ngư thảo còn chưa hái được, ta dĩ nhiên là phải ở chỗ này rồi.

Đường Phong thuận tay với lấy bộ quần áo đắp lên người, mặc dù Linh Khiếp Nhan giờ đây cũng không phải là thực thể, nhưng Đường Phong vẫn có chút cảm giác không được tự nhiên cho lắm.

Mỗi lần mình đi tắm, nha đầu này luôn tự phong bế ý thức của nàng, không dò xét bốn phía xung quanh, xem ra cũng là do ngượng ngùng. Hiện tại trên người mình chỉ có mỗi khôi giáp và nội khố, nàng ta chắc hẳn là cũng phong bế ý thức, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

- Làm sao vậy?

Linh Khiếp Nhan hỏi.

Đường Phong đem khó khăn mà hắn mắc phải giải thích ngắn gọn một lần.

Linh Khiếp Nhan nghe xong cũng không khỏi ngạc nhiên, thốt:

- Chu vi nơi này còn không tới ba mươi dặm, sao lại sâu tới như vậy?

- Ừm, lúc nãy ta lặn xuống khoảng chừng hơn trăm trượng rồi, nhưng vẫn không tới đáy, lại không nín thở được nữa, phải trồi lên.

- Làm sao lại như vậy nhỉ?

Linh Khiếp Nhan cũng hơi ủ rũ:

- Biết vậy thì ta đã sớm dạy ngươi Bế Khí thuật, ra biển có khi lại tốt.

Đường Phong nghe vậy liền không khỏi sửng sốt:

- Bế Khí thuật?

- Ừm, có thể giúp ngươi lặn được lâu hơn.

Linh Khiếp Nhan giải thích.

- Ta cũng không nghĩ đến ở đây sâu như vậy, cũng là do ta quá sơ sót.

- Bây giờ dạy cho ta vẫn chưa muộn a.

Đường Phong vội vàng nói.

- Nơi này cũng không thích hợp, chúng ta quay về đảo nhỏ kia trước đi rồi tính.

Nghe Linh Khiếp Nhan nói như vậy, Đường Phong vội vã mặc lại quần áo cho đàng hoàng, nhằm hướng đảo nhỏ mà chèo tới.

Lộ trình bảy tám dặm, phải chèo thuyền một lúc lâu mới tới được, lúc Đường Phong chèo gần đến bờ, đám người La lão đã có mặt trên bờ cát để đợi hắn.

Người còn chưa tới nơi, trên mặt La lão đã hiện vẻ yên tâm, nói:

- Cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi.

Lúc này sắc trời cũng đã tối đen, nếu một lúc nữa mà Đường Phong còn chưa quay về, nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó, ban đêm đi trên biển rất là dễ lạc mất phương hướng, một người không có kinh nghiệm thì căn bản không cách nào tìm được một hướng đi chính xác.

Đường Phong từ trên thuyền nhỏ nhảy xuống, nói với lão:

- Đã khiến La lão phải nhọc tâm rồi.

- Tình huống ra sao?

La lão hỏi lại.

- Gặp phải chút khó khăn, không thể nào đắc thủ.

Đường Phong đáp.

- Cũng may nhờ có ngươi đi đến chỗ đó, đám người chúng ta nếu mò tới mà nói, vĩnh viễn đừng mong trở lại.

- Ha ha, trước khi đi ,Chấp sự có ban tặng một ít đan dược, có thể khắc phục được cái thứ mùi hương khiến người ta say túy lúy kia.

- Vẫn chưa… vậy phải làm sao bây giờ?

La lão ngập ngừng hỏi.

- Ta còn phải chờ ở đây một đoạn thời gian ngắn nữa, La lão ngươi có thể dắt mấy vị huynh đệ này về Ô Long bảo trước, chờ nửa tháng sau lại tới đây đón ta.

La lão vừa nghe, liền vội vàng khoát tay, nói:

- Vậy không được, Tổng quản đại nhân giao phó ngươi cho ta, nói là cùng đi, vậy khi về nhất định cũng phải cùng nhau trở về. Nước ngọt và thức ăn dự trữ trên thuyền còn đủ dùng cho nửa tháng nữa, nếu ngươi phải ở lại đây nửa tháng, vậy chúng ta ở lại cùng ngươi cũng được mà.

- Vậy cũng tốt.

Đường Phong cũng không phản đối nữa.

- Đa tạ La lão rồi.

Sau khi dùng qua cơm tối, Đường Phong khẩn trương hỏi Linh Khiếp Nhan về Bế Khí thuật một chút, học xong Bế Khí thuật sớm được chừng nào thì hay thêm chừng đó, có thể mau chóng hái được Túy Ngư thảo thì cũng có thể rời khỏi cái chỗ này sớm hơn, sự kính sợ của người Đại Hải Nhưỡng khiến cho Đường Phong cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Dưới sự chỉ bảo của Linh Khiếp Nhan, Đường Phong một thân một mình trầm mình vào trong nước biển, cho tới khi nước dâng tới trước ngực mới dừng bước lại.

-o0o-

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất