Vô Thượng Sát Thần

Chương 1207: Nhận Nhau

- Sư tôn, ngươi phải tin tưởng ta, bọn hắn cùng một chỗ cấu kết với Sở Lệ cố ý hãm hại ta.

Sở Hinh phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, ôm chân Tam Trưởng Lão hét lớn.

Tam Trưởng Lão nhìn Sở Hinh một cái, trong lòng xen lẫn một cỗ nộ ý, cỗ này nộ ý không phải châm đối Sở Hinh, mà là châm đối Sở Linh Nhi.

Sở Hinh là nàn từ nhỏ nhìn lớn lên, Tam Trưởng Lão tự nhiên biết nàng là dạng người gì, chỉ là một lần này Sở Hinh khó lòng giãi bày, lưu ở chỗ này sẽ chỉ càng thêm mất mặt.

- Có nhiều quấy rầy, cáo từ!

Tam Trưởng Lão hít sâu một cái, mang theo Sở Hinh liền tại chỗ biến mất.

- Cái lão vu bà này chạy ngược lại rất nhanh.

Sở Linh Nhi bĩu môi nói.

Khóe miệng Sở Nguyệt giật một cái, dám trắng trợn kêu Tam Trưởng Lão là lão vu bà, đoán chừng cũng chỉ có Sở Linh Nhi.

- Linh Nhi sư muội, các ngươi hảo hảo nói chuyện, có sự tình gì tùy thời có thể gọi ta.

Thái độ Sở Nguyệt đối với Sở Linh Nhi cũng phát sinh biến hóa rất lớn.

Nguyên bản nàng còn muốn cùng Sở Linh Nhi tranh đoạt Các Chủ Thần Dược Các tương lai, nhưng hiện tại nàng đã thấy rõ ràng hiện thực.

- Vậy liền phiền phức Nguyệt sư tỷ.

Sở Linh Nhi gật gật đầu cười nói, nàng ngược lại là không có phách lối gì.

Tiêu Phàm cho Dịch Bằng một cái ánh mắt, Dịch Bằng vội vàng đi theo Sở Nguyệt rời đi, chỉ lưu lại Tiêu Phàm cùng Sở Linh Nhi ở trên quảng trường, hai người xấu hổ một trận, không biết mở miệng như thế nào.

- Ngươi tên Kiếm Hồng Trần? Ngươi cố ý tới tìm ta là vì cái gì?

Sở Linh Nhi trước tiên mở miệng nói.

- Ngươi thế nào? Bọn hắn không phải nói ngươi là Dược Nô à, tại sao lại có lệnh bài Các Chủ?

Tiêu Phàm hỏi một đằng, trả lời một nẻo, hắn mặc dù biết rõ bản thân không cần lo lắng Sở Linh Nhi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi ra.

Sở Linh Nhi cổ quái nhìn Tiêu Phàm, nói:

- Ta đúng là một Dược Nô, chỉ bất quá bởi vì thân phận ta đặc thù, cho nên lão vu bà kia không dám làm gì ta.

- Bởi vì ngươi là nữ nhi Sở Lăng Vi?

Tiêu Phàm thử hỏi.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Sở Linh Nhi đề phòng nhìn Tiêu Phàm, rút lui mấy bước.

Tiêu Phàm nhìn bốn phía ngưng tiếng nói:

- Nơi này có gian phòng riêng hay không, ta có thể nói cho ngươi biết ta là ai.

Sở Linh Nhi gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, nàng không biết Tiêu Phàm có ý định gì, trong lòng nghĩ thầm:

- Bằng vào thực lực ta hẳn không phải là đối thủ của hắn, bất quá ta là cao thủ dùng độc, hắn không thể làm gì được ta, xem hắn đến cùng là dạng gì.

- Đi theo ta.

Sở Linh Nhi cuối cùng vẫn gật đầu, đột nhiên đạp không mà lên, Tiêu Phàm vội vàng đuổi theo.

Sau một lát, Sở Linh Nhi mang theo Tiêu Phàm đi tới bên một tòa biệt viện trong chỗ sâu, hai người đi vào gian phòng, Sở Linh Nhi lúc này mới lên tiếng: - Hiện tại ngươi có thể nói.

- Chờ ta một chút.

Tiêu Phàm gật đầu, trong bàn tay, từng đạo lưu quang bắn ra, sau mấy hơi thở, hắn ở trong phòng bố trí tốt mấy đạo Hồn Giới, cho dù thần niệm Chiến Thánh cảnh đỉnh phong cũng không thể tuỳ tiện xuyên vào.

Cùng lúc đó, thân thể Tiêu Phàm một trận ngọa nguậy, khí tức Hồn Lực trên người cũng phát sinh biến hóa.

Sở Linh Nhi bị dọa đến vội vàng lui ra phía sau mấy bước, trong tay đột nhiên có ra một chuôi đoản kiếm, đề phòng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.

Nhưng mà khi nàng nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm sau khi biến hóa, trong nháy mắt ngốc trệ tại chỗ.

- Hiện tại ngươi biết rõ ta là ai chưa.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười nói.

- Ngươi làm sao giống ta như vậy?

Sở Linh Nhi ngây ngốc nhìn Tiêu Phàm, bộ dáng kia cùng với nàng rất giống, dù không nói 100% tương tự, nhưng 80% tương tự vẫn có.

- Ta tên Tiêu Phàm, tên ngươi cũng không phải Sở Linh Nhi, mà là Tiêu Linh Nhi.

Tiêu Phàm hít sâu một cái nói, con ngươi hắn nhìn chằm chằm Sở Linh Nhi, muốn nhìn phản ứng Sở Linh Nhi.

- Ngươi làm sao biết thân phận ta?

Sở Linh Nhi nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm mở bàn tay, trong tay xuất hiện một khối ngọc, bên trên ngọc có lít nha lít nhít huyết sắc đường vân. Huyết sắc đường vân một phân thành hai, hiện lên Thái Cực vờn quanh, toàn bộ thông hướng một điểm sáng chính giữa trên miếng ngọc.

- Đây là Huyết Văn Bàn, ngươi và ta nhỏ mấy giọt máu của mình ở bên trên, nếu như nó có thể dung hợp ở giữa liền đại biểu chúng ta cùng chung huyết thống.

Tiêu Phàm hết sức trịnh trọng nói ra.

Cũng không đợi Sở Linh Nhi phản ứng, một đạo Kiếm Chỉ xoẹt qua ngón tay hắn, mấy giọt máu nhỏ xuống bên trên một nửa huyết sắc đường vân.

- Ý ngươi là, ngươi là huynh đệ của ta?

Sở Linh Nhi trong nháy mắt minh bạch cái gì, trong mắt đều là vẻ khó tin.

Nếu là người khác, Sở Linh Nhi khẳng định không tin, nhưng nàng có thể cảm thụ ra mình cùng Tiêu Phàm có một loại liên hệ thân mật.

Hơn nữa, Tiêu Phàm biết rõ cha mẹ của nàng tồn tại, phải biết, sự tình này là chỉ có những Trưởng Lão kia biết rõ.

- Ngươi thử xem rồi sẽ biết rõ.

Tiêu Phàm cười cười.

Sở Linh Nhi gật đầu, cắt đầu ngón út một cái, máu tươi nhỏ bên trên một nửa đường vân khác, sau một khắc, Huyết Văn Bàn bỗng hừng hực quang mang, từng đợt huyết sắc quang mang lượn lờ.

Đường vân bên trên huyết sắc Huyết Văn Bàn tựa như sống lại, huyết dịch bên trong đường vân nhanh chóng hướng về chính giữa, rất nhanh liền chảy vào cái điểm chính giữa.

Quỷ dị là huyết dịch hai người vậy mà thực dung hợp tại cùng một chỗ, mà huyết dịch bên trong đường vân khác hoàn toàn biến mất.

- Ngươi thực sự là đệ đệ ta?

Sở Linh Nhi kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, trên mặt tràn đầy ý cười:

- Cha mẹ lúc nào lại sinh cho ta một người em trai?

- Có lẽ là ca ca.

Tiêu Phàm nhún nhún vai, có chút im lặng nói ra, cái này thần kinh Sở Linh Nhi cũng nghĩ nhiều rồi.

- Chẳng lẽ chúng ta là song thai? Bằng không chúng ta làm sao giống nhau như thế.

Sở Linh Nhi có loại kích động không hiểu, bản thân đột nhiên có một ca ca hoặc là đệ đệ, đây là điều nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới.

- Không sai, chúng ta hẳn là song thai.

Tiêu Phàm gật gật đầu, hắn cũng hứng từ đáy lòng cao, đoán được là một chuyện, xác định về sau lại là một chuyện khác.

Bất quá Tiêu Phàm rất nhanh liền bình tĩnh xuống, nghi hoặc nhìn Sở Linh Nhi nói:

- Ngươi biết bản thân tên Tiêu Linh Nhi, không phải Sở Linh Nhi, chẳng lẽ ngươi đã gặp cha mẹ?

- Ta chưa thấy qua cha, bất quá mụ mụ tới thăm ta mấy lần, hơn một tháng trước nàng lại tới một lần, đem chân tướng nói cho ta biết, nguyên lai ta có cha.

sắc mặt Sở Linh Nhi trở lên âm trầm.

- Cha mẹ hiện tại ở đâu?

Tiêu Phàm lo lắng nói, hắn bức thiết muốn biết rõ tin tức cha mẹ hắn.

- Mẹ không có nói cho ta, thời điểm ta hỏi mụ mụ, nàng nói chờ ta đủ mạnh liền có thể tự đi tìm cha.

Sở Linh Nhi lắc đầu, trong con ngươi lóe qua một vòng tinh quang.

Ngừng lại, Sở Linh Nhi lại nói:

- Mặc dù ta không biết cha ở đâu, nhưng ta biết rõ nơi mụ mụ đi, nàng đi cấm địa Sở gia.

- Cấm địa? Cái gì cấm địa?

Tiêu Phàm thập phần nghi ngờ nói.

- Ta cũng không biết, sự tình này chỉ có Gia Chủ cùng Đại Trưởng Lão biết.

Sở Linh Nhi lắc đầu:

- Bất quá ta ngẫu nhiên nghe được Đại Trưởng Lão cùng Gia Chủ một lần nói chuyện, cấm địa kia cùng Vạn Thánh Dược Điển lần này có quan hệ.

- Đã như vậy, xem ra ta vẫn là phải tham gia Vạn Thánh Dược Điển?

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, nguyên bản hắn còn muốn nửa đường buông tha, nhưng hiện tại sự tình cũng không có phát triển như hắn tưởng tượng.

- Ngươi muốn tham gia Vạn Thánh Dược Điển? Ta cũng sẽ tham gia, nếu không ai thắng sẽ làm lão đại nhé?

Sở Linh Nhi cười nói.

- Tùy tiện, ta hiện tại cũng không có tâm tư tranh với ngươi cái này.

Tiêu Phàm lắc đầu:

- Đúng rồi, ngươi ở chỗ này tạm thời có nguy hiểm hay không?

Lục Đạo

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất