Vô Thượng Sát Thần

Chương 1481: Lẻn Vào

Trực tiếp giết tới?

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, Thạch Thánh, Sở Phiền cùng Diệp Trường Sinh trực tiếp trợn tròn mắt, đây chính là Diêm La Phủ, vô cùng có khả năng có cường giả Chiến Thần cảnh, bọn hắn giết tới chẳng phải là tự tìm cái chết?

- Sợ? Sợ thì cách ta xa một chút.

Tiêu Phàm xem thường nhìn Thạch Thánh cùng Sở Phiền một cái.

Đừng nhìn hai gia hỏa bình thường một mặt không kinh, nhưng mỗi lần thật muốn bọn hắn đi liều mạng, bọn hắn đều sẽ không nguyện ý, đường đường Chiến Thánh cảnh đỉnh phong lại thích làm loại chuyện gõ ám côn.

Cũng không đợi mấy người phản ứng, Tiêu Phàm liền trực tiếp đạp không mà lên, Tu La Kiếm không biết lúc nào xuất hiện ở trong tay, lóa mắt liền không gặp thân ảnh.

- Rống!

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng liền xông lên, căn bản không chút do dự.

- Tiêu đại ca thực giết tới?

Sở Phiền trợn tròn mắt.

- Tiêu lão đại, không nên vọng động a.

Thạch Thánh hét lớn, lại không có ý tứ truy theo.

Diệp Trường Sinh ngược lại là muốn theo đi lên, nhưng trong nháy mắt liền không biết Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim đi nơi nào, tốc độ Tiêu Phàm hoàn toàn không phải hắn có thể so.

Nhìn thấy Thạch Thánh cùng Sở Phiền còn đang châu đầu ghé tai, Diệp Trường Sinh một mặt im lặng, đi đến bên cạnh hai người, hai người hoàn toàn không phát hiện, không kiêng nể gì cả nghị luận.

- Sở Phiền, ngươi sẽ không phải sợ chết chứ?

Thạch Thánh khinh bỉ nói.

- Ta là sợ chết a, ngươi không sợ chết, vậy ngươi lên đi.

Sở Phiền một mặt không quan trọng.

Thạch Thánh lập tức tịt ngòi, vội vàng nói:

- Ta chỉ là một tiểu hài tử, sao có thể đi tham dự sự tình đại nhân? Việc này vẫn là giao cho Tiêu lão đại, ta đối với hắn có lòng tin.

- Ta cũng vậy, ta năm nay mới bảy tuổi, không, sáu tuổi rưỡi.

Sở Phiền một mặt tán đồng.

- Các ngươi thực không đi?

Lúc này, thanh âm Diệp Trường Sinh vang lên làm hai người giật mình, vội vàng nhảy đến một bên, bọn hắn hiển nhiên tưởng rằng Tiêu Phàm trở về.

- Đi chứ, nhưng mấu chốt là chúng ta không biết hắn đi nơi nào.

Thạch Thánh vội vàng nói.

- Yên tâm, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt mới có thể có tác dụng, Tiêu đại ca mười lần như một, cho nên mới cố ý vứt bỏ chúng ta.

Sở Phiền vỗ l-ng ngực nói, một mặt dương dương đắc ý.

Diệp Trường Sinh lắc đầu, đối với hai người hoàn toàn vô ngữ, hắn lách mình tại chỗ biến mất, dọc theo phương hướng Tiêu Phàm rời đi.

- Chờ ta với.

Sở Phiền kêu to, cùng Thạch Thánh nhanh chóng xuất hiện ở bên người Diệp Trường Sinh.

Mà lúc này, Tiêu Phàm bôn ba trong bóng đêm như là Quỷ Mị, Tiểu Kim cũng biến thành đen tuyền, rơi vào trên bờ vai Tiêu Phàm, loại màu sắc này bên trong Hắc Ám cơ hồ không cần tính.

- Tiểu Kim, từ khi được Huyết Thần Long truyền thừa, ta đều không biết ngươi hiện tại là chủng tộc gì, là Long, là sư tử, hay là Long sư tử?

Tiêu Phàm quay đầu quét Tiểu Kim một cái.

- Rống.

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, sau đó lắc đầu, muốn thuyết minh cái gì, lại nói không ra lời.

Nó không giống đám Cửu Giai Hồn Thú Trọc Thiên Hồng, bởi vì đã từng đột phá qua Chiến Thần cảnh, nắm giữ năng lực mở miệng nói chuyện.

- Chờ ngươi đột phá Thần Giai lại nói cho ta, dù sao ngươi cũng sắp rồi, chúng ta chia ra hành động.

Tiêu Phàm sờ sờ đầu Tiểu Kim nói.

Tiểu Kim nhẹ nhàng gật đầu, giống như một hắc sắc Linh Miêu bay vọt lên, động tác thập phần nhẹ nhàng, con ngươi đen kịt bỗng nhiên nhìn chằm chằm phía dưới, sau đó đột nhiên đánh tới.

- Chính là nơi này.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, đọc đến ký ức Huyết Vô Thường, Tiêu Phàm đã sớm biết rõ vị trí bản bộ Diêm La Phủ, chỉ là hắn cố ý giả bộ như không biết, mang theo bọn Diệp Trường Sinh ở các đại thành trì Bắc Vực xuyên loạn mà thôi.

Thân hình lóe lên, Tiêu Phàm cũng đổi một thân hắc sắc trang phục, cả người nhìn qua tinh thần sáng rực, gọn gàng.

- Rất lâu không làm sát thủ, nợ huynh đệ Tu La Điện đã chết, ta cũng nên đòi lại một chút lợi tức.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói.

Đột nhiên, ý cười trong mắt Tiêu Phàm ngưng kết tại cùng một chỗ, trong lòng hơi trầm xuống nói:

- Sát khí thật cường đại, nhiều người như vậy, đây là muốn làm gì?

Từ khi lĩnh ngộ cảnh giới Kiếm Đạo Nhập Vi, Tiêu Phàm đối với hoàn cảnh xung quanh biến hóa thập phần mẫn cảm, sát khí này như có như không, lại hết sức băng lãnh.

- Mặc kệ, trước hết giết rồi nói.

Tiêu Phàm ẩn tàng khí tức, leo tường chui vào bên trong phủ đệ, hắn đương nhiên sẽ không ngốc như vậy, trực tiếp xâm nhập vào trong đó.

Bên trong phủ đệ tiểu viện có mấy đội ngũ tuần tra qua lại xen kẽ, hơn nữa tu vi đều không thấp, vậy mà đều là Chiến Đế cảnh.

Điều này khiến Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn, bình thường Chiến Đế cảnh sát thủ là hết sức ít gặp, dù hiện tại Tu La Điện cũng coi là cao thủ.

Nhưng mà tại Diêm La Phủ, Chiến Đế cảnh chỉ có thể dùng để tuần tra, mặc dù thực lực những người này uy hiếp không được Tiêu Phàm, nhưng trong lòng hắn dù sao cũng hơi không bình tĩnh.

Bất quá rất nhanh Tiêu Phàm liền phát hiện một vấn đề, Huyết Sát Chi Khí trên người những người này rất nhạt, trên tay cũng chưa có bao nhiêu mạng người.

- Bọn hắn không phải sát thủ.

Tiêu Phàm xác định, hắn rất nhanh liền nghĩ đến Chiến Thần Điện, những người này đoán chừng mười phần là Chiến Thần Điện điều tới, bây giờ Diêm La Phủ đoán chừng cũng chỉ còn trên danh nghĩa.

Giết chết những người này đối với Tiêu Phàm căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì, ngược lại sẽ bại lộ bản thân tồn tại, cho nên Tiêu Phàm trực tiếp né qua bọn hắn.

Lấy tốc độ Tiêu Phàm, Chiến Đế cảnh muốn phát hiện hắn tự nhiên là không có khả năng, xuyên qua tiền viện, đi tới Trung Viện, nơi này Tiêu Phàm nhìn thấy không ít tuần tra lại là Chiến Thánh cảnh.

Hơn nữa, Tiêu Phàm có thể cảm nhận được khí tức trên người những người này hết sức kỳ lạ, ánh mắt cũng có chút ngốc trệ, tựa như mất đi Ý Thức.

- Bọn hắn sớm đã bị khống chế.

Trong lòng Tiêu Phàm lạnh lẽo, Chiến Thần Điện thật đúng là tàn nhẫn, ngay cả người của mình đều không tha.

Loại thủ pháp này cùng Chủng Ma Chi Thuật Đệ Nhị Trọng có chút giống nhau, những người này đã như cái xác không hồn, sẽ chỉ nghe theo mệnh lệnh Chiến Thần Điện.

Lần này Tiêu Phàm không buông tha bọn hắn, hắn giống như u linh, một kiếm nhẹ nhàng lóe qua, không có bất kỳ kiếm khí, cũng không có bất kỳ Hồn Lực ba động.

Chính là một kiếm bình thường nhất, mười mấy tu sĩ Chiến Thánh cảnh sơ kỳ trực tiếp nhất kiếm phong hầu, Tiêu Phàm đem thi thể bọn hắn thu hồi lại, huyết vụ hư không cũng bị mất không còn một mảnh.

- Trở về rồi an táng các ngươi.

Tiêu Phàm thu liễm nỗi lòng, hắn lần nữa động, lần này xuất hiện ở phía trên một đầu hành lang.

Tiêu Phàm phát hiện gian phòng nơi này bố trí rất đơn sơ, chính là một tòa Tứ Hợp Viện, bốn phía là từng dãy phòng ở, mỗi một căn phòng đều dùng Hồn Giới ngăn cách, không ảnh hưởng lẫn nhau.

Ký ức Tiêu Phàm đối với nơi này rất mơ hồ, dù là lấy thân phận Huyết Vô Thường vậy mà cũng không có bất kỳ tin tức gì, bất quá hắn lại có thể thấy được những thân ảnh trong phòng.

- Xem ra Diêm La Phủ gia nhập Chiến Thần Điện xong, Huyết Vô Thường cũng không có bất luận địa vị gì.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Đáng tiếc bên trong những đội ngũ tuần tra không có ký ức để tìm kiếm, bằng không mà nói, Tiêu Phàm có thể biết rõ tin tức hắn muốn.

- Chỉ có thể từ trên người những sát thủ tìm kiếm tin tức.

Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm.

Lúc này, Tiêu Phàm ở xung quanh Tứ Hợp Viện bố trí một đạo Hồn Giới, vây nhốt vùng hư không này, hắn lần nữa đi vào, gõ cửa một gian phòng.

- Ai?

Bên trong truyền đến một đạo thanh âm băng lãnh.

- Phủ Chủ bảo các hạ đi qua.

Tiêu Phàm nhàn nhạt nói ra một câu, đem khí tức tự thân áp chế ở Chiến Đế cảnh, để đối phương không có bất kỳ đề phòng.

Quả nhiên, rất nhanh liền có một đạo thân ảnh áo đen mở cửa phòng đi ra, đối với Tiêu Phàm cũng không có quá nhiều đề phòng.

Lúc này, Tiêu Phàm tốc độ rất nhanh, giống như Quỷ Mị, một cái kim châm trong tay bỗng nhiên cắm vào vị trí Hồn Hải thân ảnh áo đen.

Thân ảnh áo bào đen trợn to hai mắt, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, nhưng mà căn bản phản ứng kịp, liền bị Tiêu Phàm một chưởng đẩy vào trong gian phòng.

Lục Đạo

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất