Vô Thượng Sát Thần

Chương 1630: Thạch Lâm Mê Trận

Một đám Tử Tinh Lôi Thú tứ biến chiến thần trở lên bị khống chế, việc này làm sao có thể khiến Tiêu Phàm không chấn kinh chứ?

Nhiều Tử Tinh Lôi Thú như vậy, nếu như đến lúc đó dùng để đối phó với Chiến Hồn đại lục, cũng không phải việc bình thường, nếu đúng là như thế, vậy cũng không thể để những Tử Tinh Lôi Thú này sống sót.

"Công tử, có vẻ như không phải là Chiến Luân Hồi ấn ký, Chiến Luân Hồi ấn ký ta đã gặp qua, không phải loại khí tức này." Trọc Thiên Hồng nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tiêu Phàm, lại giải thích.

"Không phải Chiến Luân Hồi?" Việc này cũng khiến cho Tiêu Phàm kinh ngạc, muốn khống chế một đám Tử Tinh Lôi Thú tứ biến chiến thần trở lên, thì thực lực cũng không phải là bình thường.

"Không tệ, không phải Chiến Luân Hồi, nhưng có thể khống chế bọn chúng, sức mạnh linh hồn của đối phương chắc chắn rất cường đại." Trọc Thiên Hồng lại giải thích.

Trong lòng Tiêu Phàm trầm tư, hắn đang suy nghĩ xem sức mạnh linh hồn của ai có thể khống chế được Tử Tinh Lôi Thú tứ biến chiến thần trở lên, suy nghĩ một lúc, Tiêu Phàm vẫn không nghĩ được nhân vật nào như vậy.

"Trọc Thiên Hồng, không nên giết chết bọn chúng." Tiêu Phàm đột nhiên trầm giọng nói, đây chính là một đám Tử Tinh Lôi Thú cấp bậc tứ biến chiến thần, giết đi cũng quá đáng tiếc.

Trái lại nếu như có thể lợi dụng bọn chúng, lực lượng của Tu La điện sẽ tăng mạnh.

"Không giết bọn chúng, vậy phải làm sao bây giờ?" Ngữ khí Trọc Thiên Hồng hết sức khó nghe, hắn không có đủ thực lực đến cầm tù bọn chúng, dù sao cũng không chỉ một hai con Tử Tinh Lôi Thú.

"Nếu như chỉ khiến bọn chúng hôn mê, thì ta có cách." Tiêu Linh Nhi đột nhiên mở miệng nói, sau đó lấy ra một cái bình ngọc, phân phát cho mỗi người một viên đan dược.

"Đây là?" Tiêu phàm không chút do dự nuốt đan dược vào, nhìn chằm chằm bình ngọc trong tay Tiêu Linh Nhi, ánh mắt có chút sáng lên.

Hắn biết Tiêu Linh Nhi thích chơi đùa một vài thứ, nhất là độc dược, Tiêu Phàm có thiên phú phi phàm về luyện dược, nhưng ở phương diện độc dược, so sánh cùng Tiêu Linh Nhi thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

"Ta đặt tên cho thuốc này là Mộng Thiên Niên, chỉ cần hít vào một chút xíu, dù là Chiến Thần cảnh cũng sẽ ngủ mơ một giấc cả ngàn năm." Tiêu Linh Nhi có chút đắc ý giải thích.

"Ngủ mơ một giấc ngàn năm? Thật hay giả thế?" Trọc Thiên Hồng rõ ràng không tin.

"Không tin ngươi có thể thử một chút." Tiêu Linh Nhi khó chịu nhất là bị người khác nghi ngờ năng lực của nàng.

Trọc Thiên Hồng nghe vậy, không khỏi rụt cổ lại, Tiêu Linh Nhi mở nắp bình ra, từng sợi sương mù màu trắng lan tràn ra, rất nhanh đã hòa nhập vào không trung.

Sau một khắc, chuyện quỷ dị phát sinh, thân thể Tử Tinh Lôi Thú có khoảng cách gần nhất với đám Tiêu Phàm đột nhiên run lên một trận, sau đó bụp một tiếng tê liệt ngã trên mặt đất, dường như không có bất kỳ sức phản kháng gì.

"Việc này?" Trọc Thiên Hồng hoàn toàn thấy hoa mắt, hắn làm sao biết tiểu nữ oa Tiêu Linh Nhi này lại luyện chế độc dược đáng sợ như thế.

"Trọc Thiên Hồng, may cho ngươi không thử, nếu không đoán chừng coi như ngươi không ngủ ngàn năm cũng sẽ ngủ cả trăm năm." Tiêu phàm khẽ mỉm cười nói.

Tiêu Phàm nhìn ra được tác dụng của Mộng Thiên Niên này, là thông qua việc gây tê liệt thần kinh sinh ra ảo giác, mà lại có thể mê huyễn linh hồn của con người, tu sĩ Chiến Thần Cảnh trung kỳ bình thường xác thực cũng khó mà ngăn cản.

Những Tử Tinh Lôi Thú này mặc dù là tứ biến chiến thần, lực phòng ngự kinh người, nhưng phòng ngự linh hồn của bọn chúng cũng không hề mạnh, làm sao chống cự nổi.

"He." Tiêu Linh Nhi đắc ý cười một tiếng, nhìn sang Trọc Thiên Hồng.

Trọc Thiên Hồng làm gì còn dám phản bác, trong lòng âm thầm thề, về sau cách xa nha đầu Tiêu Linh Nhi này một chút, bằng không gặp chuyện không may lúc nào cũng không biết.

Chỉ qua thời gian mười nhịp thở, đại bộ phận Tử Tinh Lôi Thú xung quanh đã ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ có một số ít điên cuồng chạy về phía sương mù đằng xa.

Có Thạch Lâm ngăn cản ánh mắt, trong nháy mắt không thấy bóng dáng Tử Tinh Lôi Thú đâu nữa.

"Phệ hồn, đừng mất dấu chúng." Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lùng, hắn ngược lại muốn xem xem, là ai có năng lực có thể khống chế bầy Tử Tinh Lôi Thú này.

Nếu như là địch nhân, vậy liền thuận tiện giết chết, sau đó lấy Tử Tinh Lôi Thú để cho chính mình sử dụng.

Tốc độ Tử Tinh Lôi Thú rất nhanh, nhưng Tiêu Phàm có được phệ hồn, có thể bắt được bất kỳ khí tức của thần lực cùng hồn lực nào, tất nhiên không trốn thoát được việc truy tung của Tiêu Phàm.

Có điều Thạch Lâm này rộng lớn vượt qua dự liệu của đám người Tiêu Phàm, nguyên bản bọn họ cho rằng Thạch Lâm này cũng không khác lắm so với khu vực Vô Lôi Bạo lúc trước bọn họ nhìn thấy, nhưng mà trên thực tế nhưng lại lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Đang lúc đám người Tiêu Phàm nhanh đi tìm, bên trong một tiểu sơn cốc ở chỗ sâu trong Thạch Lâm, một trung niên nam tử mặc kim bào ngồi xếp bằng bên trên một phiến đá, nếu như Tiêu Phàm ở nơi đây, chắc chắn có thể nhận ra người này.

"Mấy năm qua nhờ có lôi điện thần linh khí, rốt cục cũng khôi phục được Chiến Thần viên mãn, tên tiểu tử đáng ghét kia, hi vọng ngươi vẫn còn sống, bản tôn nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết." Kim bào nam tử mở bừng mắt ra, sát khí nặng nề nói.

Đột nhiên, lông mày kim bào nam tử nhíu lại, lập tức cười lên ha hả: "Đồ vật nhỏ, vậy mà ngươi thật sự không chết, còn dám đến cấm khu thần linh, lần này bản tôn xem ngươi chết như thế nào!"

Vừa dứt lời, kim bào nam tử vung tay lên, tảng đá xung quanh đột nhiên bắt đầu biến hóa, sương mù dày đặc trong không trung cũng trở nên càng nồng đậm, chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách một hai trượng xung quanh.

Giờ phút này, bên ngoài mấy chục dặm, đám người Tiêu Phàm đang nhanh chóng lao đi, có phệ hồn bắt giữ được khí tức của vài con Tử Tinh Lôi Thú, căn bản cũng không sợ mất dấu bọn chúng.

"Công tử, tại sao ta cảm thấy ở xung quanh di chuyển." Trọc Thiên Hồng đột nhiên nhịn không được mở miệng nói, ánh mắt nghiêm túc quét qua bốn phía.

Sắc mặt Tiêu phàm thờ ơ, lấy nhãn lực của hắn, tất nhiên đã sớm nhìn ra, Thạch Lâm này vốn là một trận pháp.

Nếu như cứ mạnh mẽ xông vào, tất nhiên sẽ có những nguy hiểm nhất định, có điều lấy thực lực của Tiêu Phàm hiện giờ, xóa bỏ trận pháp này cũng không khó, nhưng hắn cảm thấy việc này căn bản không quan trọng.

Hơn nữa đi theo bộ pháp của Tử Tinh Lôi Thú, cũng sẽ không bị trận pháp công kích, đương nhiên Tiêu Phàm sẽ không lo lắng, cũng không để việc này ở trong lòng.

Không nghĩ tới Trọc Thiên Hồng lại phát hiện ra, quả nhiên không hổ là lão quái vật vạn năm.

"Dừng lại." Một lúc sau, Tiêu Phàm mới lên tiếng, lập tức bỗng nhiên ngừng lại.

Hắn nhắm hai mắt lại, trong lòng cũng hơi có chút ngưng trọng, "Dựa theo hướng đi của trận pháp này, khoảng cách tới trung ương trận pháp hẳn là chỉ còn không đến ba mươi dặm."

"Ca, thế nào?" Tiêu Linh Nhi nghi ngờ nói.

Tiêu phàm lại mỉm cười, lắc đầu, sau đó nhìn về phía Trọc Thiên Hồng, chỉ vào một hòn đá cách đó không xa nói: "Nhìn thấy những hòn đá hình người kia không, qua đó xem chỉ cần là những tảng đá hình dạng thế này, thì phá hủy hết đi."

"Vâng, công tử!" Đối với mệnh lệnh của Tiêu Phàm, Trọc Thiên Hồng chưa hề phản bác.

"Tiếp tục đi." Tiêu Phàm đi lên phía trước, xuyên thẳng qua bên trong Thạch Lâm, sau lưng thỉnh thoảng truyền đến một trận tiếng nổ ầm ầm, đó là âm thanh Trọc Thiên Hồng phá hủy những tảng đá.

Khoảng thời gian ước chừng uống cạn nửa chén trà, một lần nữa Tiêu Phàm dừng bước, ở phía trước, sương mù dày đặc màu trắng che khuất ánh mắt, trong hư không đan xen lôi điện chi lực tinh mịn, xẹt xẹt rung động.

"Trọc Thiên Hồng, Linh Nhi, cẩn thận một chút." Tiêu phàm nhắc nhở, lấy thị lực của hắn vậy mà chỉ có thể nhìn thấy quang cảnh trong phạm vi mười trượng, nếu như có người đánh lén bọn hắn, đoán chừng ngay cả sức phản kháng cũng không có.

"Ca, huynh yên tâm đi, loại hoàn cảnh này lại là hoàn cảnh ta thích nhất." Tiêu Linh Nhi cười hì hì, đưa ra dáng vẻ tinh quái.

Chỉ thấy trong tay nàng lại xuất hiện một cái bình ngọc, một làn sương mù tràn ngập, rất nhanh dung nhập vào trong hư không.

Vèo vèo! Đột nhiên, một luồng chưởng mạnh mẽ từ trong hư không đánh ra, bay thẳng về phía Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đưa tay xuất ra một kiếm, nhưng căn bản chưa từng chạm tới chưởng cương.

"Công kích linh hồn?" Tiêu phàm sầm mặt lại, có thể ngưng tự linh hồn lực thành chưởng cương, đây cũng không phải người bình thường ncó thể làm được, chí ít cũng là Chiến Thần cảnh.

Nếu như ở bên ngoài, Tiêu Phàm cũng không sợ, nhưng ở đây lại cấm chỉ sử dụng bất kỳ áo nghĩa chi lực gì, cho nên Tiêu Phàm cũng không dám coi thường.

"Uỳnh!"

Hồn lực chưởng cương cực nhanh, chỉ trong tích tắc lúc Tiêu Phàm đang trầm tư, nháy mắt chui vào trong cơ thể của Tiêu Phàm.

Trọc Thiên Hồng cùng Tiêu Linh Nhi bị việc này dọa cho phát sợ, sắc mặt mấy người hoàn toàn thay đổi, trên mặt đều lộ vẻ lo lắng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất