Vô Thượng Sát Thần

Chương 1717: Sở Gia Gặp Nạn?

Lôi Ngự nghe vậy, trong lòng run lên bần bật, dưới ánh nhìn soi mói của Tiêu Phàm, hắn cảm giác bản thân không còn bí mật gì.

“Vâng, công tử.” Lôi Ngự gật đầu, nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm, không biết ý Tiêu Phàm là gì.

Lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên lấy ra hai bình ngọc, bình ngọc không lớn, chỉ cỡ ngón tay cái, nhưng bên trong hai bình ngọc đều chứa chất lỏng đỏ tươi, lờ mờ trong đó có điểm ánh sáng lấp lóe.

“Hai bình này là Thiên Long tinh huyết cùng Thần Long huyết dịch, hy vọng chúng có tác dụng đối với ngươi.” Tiêu Phàm tùy ý phất tay, hai bình ngọc lập tức bị quăng ra ngoài.

“Thiên Long tinh huyết, Thần Long huyết dịch?” Con ngươi Lôi Ngự co rụt lại, hô hấp trở lên có chút dồn dập.

Hắn vội vàng duỗi hai tay ra, cẩn thận từng li từng tí tiếp lấy hai bình ngọc, coi như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay, đáng tiếc hai tay hắn không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa thì không cầm chắc.

Cũng khó trách Lôi Ngự rung động như thế, đối với hắn mà nói, đừng nói là Thiên Long tinh huyết, cho dù chỉ là Chân Long tinh huyết, cũng đã vô cùng trân quý.

Chỉ cần một bình Chân Long tinh huyết nhỏ, đã đủ để hắn thức tỉnh Chân Long huyết mạch, nhưng Chân Long ở Chiến Hồn đại lục rất hiếm thấy, muốn có được Chân Long tinh huyết rất khó.

Nhưng mà hiện tại, Tiêu Phàm lại cho hắn một bình ngọc chứa Thiên Long tinh huyết cao cấp, điều này khiến hắn sao có thể bình tĩnh được?

Có một bình Thiên Long tinh huyết này, Lôi Ngự chắc chắn có thể thức tỉnh Chân Long huyết mạch.

Huống chi, còn có cả một bình Thần Long huyết dịch vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Lôi Ngự nghĩ cũng không dám nghĩ tới đồ vật như Thần Long huyết dịch, bởi vì Thần Long, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết ma thôi.

"Đa tạ công tử." Lôi Ngự quỳ phục trên mặt đất, thân thể run rẩy không thôi, hắn rõ ràng là đang vô cùng kích động, lại nói: “Thuộc hạ nhất định dùng hết toàn lực làm tốt việc mà công tử giao phó.”

“Ngươi đã làm rất tốt, tiếp tục cố gắng.” Tiêu Phàm cười cười, hắn nói nhiều như vậy, chính là muốn nghe được câu nói này, dù sao, Tử Văn Lôi Man tại Hải Vực cũng được coi là bá chủ.

Được Tiêu Phàm khích lệ, trong lòng Lôi Ngự mừng rỡ không thôi, sau đó lại cùng Tiêu Phàm nói chuyện phiếm vài câu, một lát sau liền tự động rời đi.

Tiêu Phàm ở lại Lâm Hải Cảng một đêm, trời tờ mờ sáng ngày thứ hai, Tiêu Phàm dưới ánh mắt lưu luyến của Hồ Mạnh Nhiên và Lôi Ngự, mang theo Kiếm La và Hồ Đạo Duyên rời đi.

Dùng hai ngày thời gian, Tiêu Phàm đã xuất hiện ở Thiên Vực, trên đường đi đâu đâu cũng có dấu vết chiến đấu, rất nhiều thành trì bị phá hủy hầu như không còn, các tu sĩ đều lâm vào tình cảnh cửa nát nhà tan.

"Xem ra khói lửa đã trải rộng khắp Chiến Hồn đại lục.” Trong lòng Tiêu Phàm trầm giọng nói.

Từ trong trí nhớ của Chiến Phi Dương hắn thu được rất nhiều tin tức, không ngoài dự liệu của hắn, Mộ Dung gia tộc đã thần phục Chiến Thần điện.

Nhưng điều Tiêu Phàm không ngờ là Hoàng Phủ gia tộc cũng quy thuận Chiến Thần điện.

Tiêu Phàm cũng biết rõ được chỗ cường đại của Chiến Hồn đại lục, đồng thời động thủ với Bát Vực, chứng tỏ lực lượng này vô cùng mạnh mẽ.

Muốn đối phó với các đại Cổ tộc, người dẫn đội tu vi đều đạt đến Chiến Thần cảnh đỉnh phong, Chiến Thần điện có thể đồng thời ra tay với Bát Vực, điều này chứng minh Chiến Thần đỉnh phong của Chiến Thần điện, ít nhất cũng có tám người.

Tiêu Phàm vốn nghĩ rằng Chiến Thiên Hạ đã là lực lượng mạnh nhất của Chiến Thần điện, nhưng hiện tại xem ra sự việc cũng không đơn giản như vậy.

Cũng may lực lượng của các đại Cổ tộc cũng mạnh hơn trước rất nhiều, nếu không Chiến Thần điện đã sớm thống nhất Chiến Hồn đại lục.

Khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy ngoài ý muốn nhất là, Nam Vực vậy mà chưa suy tàn trong tay Chiến Thần điện, hơn nữa nơi đây còn trở thành địa vực duy nhất Chiến Thần điện không dám động tới.

Nhưng trong trí nhớ Chiến Phi Dương chỉ có ghi chép mơ hồ, không thể cung cấp cho Tiêu Phàm nhiều tin tức hơn.

Hít sâu một cái, Tiêu Phàm phát hiện, thời gian hắn tiến vào Thần Kiếp Địa chỉ một năm, mà Chiến Hồn đại lục đã rơi vào tình trạng cảnh còn người mất.

Đột nhiên, Tiêu Phàm nhìn rừng núi phía dưới, ý nghĩ hơi chuyển động, từng bóng người lần lượt xuất hiện ở trong cánh rừng cổ xưa, chính là người của Đệ Nhất Lâu.

"Công tử, nơi này là Chiến Hồn đại lục?" Dịch Bằng hít sâu mấy ngụm không khí quen thuộc nói.

Tiêu Phàm gật đầu, nhìn về phía tu sĩ Đệ Nhất Lâu nói: “Hiện tại Chiến Hồn đại lục chiến hỏa xảy ra khắp nơi, nhưng hoàn cảnh này rất phù hợp để mọi người rèn luyện thực lực, từ khi các ngươi trở thành ngươi của Đệ Nhất Lâu, ta đã tin tưởng các ngươi nhất định sẽ trở thành tinh anh của Tu La điện, hi vọng về sau mọi người sẽ không ngừng cố gắng.”

"Vâng, điện chủ." Tu sĩ Đệ Nhất Lâu cung kính gật đầu.

Tiêu Phàm hài lòng gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Dịch Bằng, trầm giọng nói: “Dịch Bằng, nhiệm vụ của ngươi nặng nhất, ta mặc kệ mọi người sắp xếp như thế nào, nhưng ta hi vọng, mỗi người đều có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.”

"Vâng, công tử." Dịch Bằng gật đầu, trong mắt hắn ánh lên vẻ kiên định, trước kia hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến, có một ngày hắn sẽ được Tu La điện Điện chủ coi trọng như thế.

“Đạo Duyên, ngươi hãy đi theo Dịch Bằng, dựa theo công pháp mà ta cho ngươi để chuyên tâm rèn luyện, không được lười biếng.” Tiêu Phàm lại nhìn về phía Hồ Đạo Duyên nói.

“Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ không làm sư tôn thất vọng.” Hồ Đạo Duyên kiên định gật đầu, cung kính nói.

Vào lúc đám người ngẩng đầu, Tiêu Phàm cùng Kiếm La đã biến mất không thấy tăm hơi, nhưng ánh mắt của đám tu sĩ Đệ Nhất Lâu không còn mờ mịt, mà lại tràn ngập ý chí chiến đấu.

Tiêu Phàm cùng Kiếm La tiếp tục chạy đi, với tốc độ của hai người, không qua bao lâu đã xuất hiện ở ngoài Thánh Thành của Thiên Vực Thần Dược, Tiêu Phàm không khỏi ngẩng đầu nhìn Sở gia Cổ Thành trên chín tầng trời.

Hắn không nghĩ tới, một lần rời đi của hắn đã trôi qua nhiều năm, trong lòng không khỏi hơi xúc động.

“Điện Chủ, nơi này tại sao lại an tĩnh như vậy?” Kiếm La nhìn về phía trước, hắn không khỏi cau mày một cái.

Không chỉ Kiếm La phát hiện ra vấn đề này, Tiêu Phàm cũng phát hiện ra, trên đường hai người bọn họ đi mấy ngày nay đâu đâu cũng có chiến tranh, theo lý thuyết thì Sở gia Cổ Thành và Thần Dược thành cũng không nên yên tĩnh như thế này mới đúng.

“Vào thành nhìn xem.” Tiêu Phàm khép hờ hai mắt, ngẩng đầu nhìn Thần Dược Thánh Thành một cái, lại phát hiện Thần Dược Thánh Thành được bao phủ bên trong một trận pháp.

Trong lòng Tiêu Phàm có cảm giác bất an, sau đó thân thể khẽ động, chỉ lát sau gương mặt hắn đã biến thành một khuôn mặt khác, quay đầu dặn dò Kiếm La: “Từ giờ trở đi, ta gọi là Kiếm Hồng Trần, ngươi gọi ta là công tử.”

Kiếm La gật đầu, đối với thủ đoạn loại này của Tiêu Phàm, hắn không quá nhiều hiếu kỳ, đột phá đến Chiến Thần cảnh, rất nhiều người đều có thể biến ảo khuôn mặt, nhưng Tiêu Phàm lại thay đổi cả thần lực và khí tức thì có chút khó khăn hơn mà thôi.

Ngay sau đó, hai người giống như là tu sĩ bình thường đi về Thần Dược Thánh Thành, Tiêu Phàm cũng không lập tức chạy tới Sở gia Cổ Thành, mà là tiến vào Thần Dược Thánh Thành trước tìm hiểu thêm chút tin tức.

Đứng ở cửa thành là một đội mười tên tướng sĩ, điều khiến Tiêu Phàm ngạc nhiên là, những tướng sĩ tuần tra này đều có tu vi Chiến Đế cảnh, nhưng có rất ít tu sĩ ra vào thành.

"Dừng lại, làm cái gì?" Nhìn thấy hai người Tiêu Phàm đi tới, tên đội trưởng cầm đầu lập tức quát hỏi.

Tiêu Phàm sững sờ, hắn cũng không thể nói là mình vào thành để tìm hiểu tin tức, Kiếm La thấy thế, ánh mắt hơi hơi lạnh lẽo.

Cảm nhận được lãnh ý trên người Kiếm La, tên đội trưởng kia đột nhiên hừ lạnh, rút ra trường kiếm, chỉ vào hai người Tiêu Phàm nói: “Các ngươi có phải là phản nghịch của Sở gia không, lại còn dám chạy tới Thần Dược Thánh Thành?”

"Sở gia phản nghịch?" Tiêu Phàm híp hai mắt, nói: " Thần Dược Thánh Thành này vốn là thuộc về Sở gia, Sở gia từ khi nào đã trở thành phản nghịch?"

Lời này vừa nói ra, tu sĩ bốn phía vốn thưa thớt, liền bị dọa đến vội vàng tránh xa khỏi Tiêu Phàm, tựa như Tiêu Phàm chính là rắn rết.

“Hừ, chỉ bằng lời này của ngươi, đã đáng bị băm thây vạn đoạn!” Tên đội trưởng kia nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó đột nhiên cười lạnh. “Thật là một kẻ không biết sống chết, lại còn tự đưa tới cửa.”

Vừa dứt lời, tên đội trưởng kia vung tay lên, mấy tên tướng sĩ kia thấy vậy trong nháy mắt vây quanh Tiêu Phàm và Kiếm La, dáng vẻ tràn đầy sát khí.

Sắc mặt Tiêu Phàm rất khó coi, trong lòng thầm nói: "Chẳng lẽ Sở gia đã xảy ra chuyện rồi?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất