Vô Thượng Sát Thần

Chương 1920: Phong Thiên Thạch Môn

Tiêu Phàm đã chuẩn bị tốt để chạy trốn, nếu như đột phá Chiến Thần đỉnh phong, ngược lại hắn có lòng tin có thể đối mặt với Thiên Thần cảnh bình thường, nhưng hiện tại tuyệt đối không được.

Nếu ở trên không trung, Tiêu Phàm có thể cùng Thiên Thần cảnh bình thường cược một lần, đáng tiếc nơi này là sâu dưới đáy nước, thực lực của hắn bị hạn chế rất lớn.

Khi Tiêu Phàm đang khẩn trương, một chuyện đáng kinh ngạc xảy ra, chỉ thấy móng vuốt của quái vật kia đột nhiên run rẩy một cái, sau đó chậm rãi buông khỏi kết giới.

“Nó đang sợ Thí Thần?” Hai mắt Tiêu Phàm trợn tròn, tên này chính là Thiên Thần cảnh mà, Thí Thần đúng là mạnh, nhưng mới chỉ là Chiến Thần đỉnh phong mà thôi, chẳng lẽ Thí Thần thực sự cường đại như thế sao?

Nhưng Tiêu Phàm rất nhanh liền hiểu ra, con quái vật này không phải sợ Thí Thần, mà là kinh ngạc, tựa như Thí Thần không nên xuất hiện ở nơi này.

Quái vật truyền ra một trận tiếng kêu cổ quái, nghe trong tai Tiêu Phàm, tựa như đang chế nhạo, lại như đang giễu cợt.

Thí Thần cũng giương nanh múa vuốt, tựa như đang đả kích quái vật bên ngoài, nhìn thấy tình cảnh này Tiêu Phàm quái dị không thôi.

Hắn nhìn thế nào cũng không thấy hai tên này là địch nhân, mà càng giống như một đôi oan gia, dù sao nếu như là địch nhân, nhất định sẽ không chút do dự xông tới chém giết.

Nhưng hai thú lại đang chế nhạo lẫn nhau, đả kích thảm trạng của đối phương, tựa như một đôi lão bằng hữu, bởi vì chỉ có bằng hữu mới có thể đối đãi với đối phương như thế.

Bọn hắn không phải địch nhân sao? Tại sao hiện tại lài hài hòa như thế?

Trong lòng Tiêu Phàm vô cùng ngạc nhiên, tảng đá lớn trong lòng cũng hạ xuống, nếu như con quái vật kia nhất định muốn giết bọn hắn, bằng vào Thí Thần chưa chắc có thể chống đỡ được.

"Gào!"

Nhưng lúc này Tiêu Phàm mới phát hiện, bản thân đã suy nghĩ nhiều, chỉ thấy quái vật khổng lồ kia lại đập xuống một móng vuốt, so sánh với vừa rồi càng thêm hung mãnh, khí thế kia cũng càng thêm bá đạo.

Kết giới rung động hết sức lợi hại, nếu cứ tiếp tục như thế, có lẽ không bao lâu sẽ bị phá vỡ.

Cuối cùng Tiêu Phàm cũng hiểu rõ quan hệ giữa Thí Thần cùng quái vật này, giữa hai tên này tuyệt đối có thù hận không nhỏ, nói theo một ý nghĩa nào đó, cả hai có quan hệ vừa là địch vừa là bạn.

Nếu như con quái vật kia có thể giết chết Thí Thần, nó cũng sẽ không nương tay chút nào.

Thí Thần gầm thét mấy tiếng, thiếu chút nữa thì muốn bộc phát, nhưng thực lực của nó chỉ là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, hơn nữa còn không có nhục thân, sao có thể là đối thủ của con quái vật khổng lồ kia.

“Gào!” Thí Thần gầm nhẹ mấy tiếng với Tiêu Phàm, móng vuốt không ngừng khoa lên, Tiêu Phàm đại khái hiểu được ý của Thí Thần, nhìns xuống dưới chân.

“Cái này?” Trong nháy mắt ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào ngọc đài dưới chân, khiến hắn kinh ngạc là dưới chân hắn vậy mà có vô số đường vân đan xen.

“Huyết Văn phong ấn?” Tiêu Phàm nhìn một cái liền nhận ra, ngọc đài này cũng là một phong ấn, hơn nữa còn là một Huyết Văn phong ấn, cần lực huyết mạch đặc thù mới có thể mở ra.

Hơn nữa, Huyết Văn phong ấn này không biết còn cường đại gấp bao nhiêu lần so với Huyết Văn phong ấn của Tu La điện mà hắn đã gặp qua.

Ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào cánh cửa trên ngọc đài, hắn biết rõ, cánh cửa này khẳng định có thể thông tới một không gian khác.

Nghĩ vậy, trên mặt Tiêu Phàm hiện lên vẻ hung ác, hắn cắt qua cổ tay mình, máu tươi tuôn trào chảy xuống đài ngọc.

Một thoáng thời gian, những huyết sắc đường vân kia càng thêm rõ ràng, tựa như sống lại, huyết sắc quang mang từ bên trong đường vân nở rộ, vô cùng loá mắt.

“Gào!” Lúc này, quái vật bên ngoài kết giới cũng gầm hét, xuất thủ càng ngày càng mạnh mẽ và hung mãnh, tựa như Tiêu Phàm động đến vẩy ngược của nó.

“Đồ vật này rất quan trọng đối với quái vật này ư?” Trong nháy mắt Tiêu Phàm hiểu ra, nếu quả thật là như vậy, bản thân càng không thể bỏ qua.

Dù sao mình cũng không có khả năng rời đi từ bên ngoài, không bằng trực tiếp mở cửa đá này ra, có lẽ có thể tìm được đường rời đi Huyết Hồ.

Nhìn quái vật vội vàng xao động, tâm Tiêu Phàm cũng có chút dồn dập, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua cửa đá và trên người quái vật.

Một lát sau, xung quanh cửa đá trên ngọc đài, đột nhiên tỏa ra một quang mang huyết sắc, cửa đá chậm rãi hiện ra, trên mặt Tiêu Phàm cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.

Nhưng cũng đúng lúc này, kết giới xung quanh đột nhiên nổ tung, móng vuốt của con quái vật một lần nữa rơi xuống, hồ nước đều bị nó chém mở.

Tiêu Phàm kinh hãi, thân hình hắn lóe lên, vội vàng lao vào bên trong cửa đá kia, cửa đá không rộng lắm, chỉ khoảng ba thước vuông, nhưng để Tiêu Phàm lọt qua, lại hoàn toàn đầy đủ.

Nhưng dù Tiêu Phàm đã tiến vào trong cửa đá, hắn vẫn có thể cảm nhận được áp lực đáng sợ kia, khi hắn quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy móng vuốt của quái vật gào thét đập tới, tựa như muốn đập nát cả tòa bệ đá.

Tiêu Phàm không dám nhìn thẳng, chỉ có thể kinh hãi nhắm hai mắt lại, một kích này, hắn không có khả năng ngăn cản được.

Ầm một tiếng nổ vang, khiến Tiêu Phàm ngạc nhiên là, móng vuốt của quái vật cũng không thể làm hắn bị thương, mà lại bị ngăn bên ngoài cửa động.

Chỉ thấy phía trên cửa đá tỏa ra huyết sắc quang mang chói lọi, ngưng kết thành một vòng ánh sáng cỡ nhỏ, chậm rãi khuếch tán về bốn phía.

Khi móng vuốt của quái vật đập vào phía trên vòng ánh sáng này, lại bị một luồng sức mạnh cường đại đánh bay.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Phàm, vòng ánh sáng cỡ nhỏ kia tiếp tục khuếch tán, hóa thành một kết giới cỡ nhỏ, bảo vệ không gian ngọc đài, kết giới này giống hệt kết giới trước đó.

Trên mặt Tiêu Phàm hiển ra nụ cười hài lòng, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được loại bỏ, hắn lúc này mới hiểu rõ, hóa ra kết giới cỡ nhỏ kia không phải là do ai đó bố trí trận pháp, mà là cửa đá tự động sinh ra.

Chỉ là không nghĩ tới cửa đá này lại có thể không ngừng sinh ra kết giới cỡ nhỏ, cho dù quái vật bên ngoài hủy hoại được một cái thì thế nào, nó rất nhanh lại có thể sinh ra một cái.

Lòng vòng như vậy, dù thực lực của con quái vật kia là Thiên Thần cảnh, cũng có thể khiến nó mệt chết!

Nghĩ vậy, ánh mắt Tiêu Phàm không khỏi chuyển hướng tới huyết sắc cửa đá, cửa đá này cũng quá hung hãn, tùy tiện sinh ra một tiểu kết giới đã có thể ngăn cản công kích của cường giả Thiên Thần cảnh.

Nếu như có thể đạt được nó, mình chẳng phải là không sợ Thiên Thần cảnh sao?

Khi ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào trên cửa đá, con ngươi hắn bỗng nhiên co rụt lại, chữ viết cứng cáp hữu lực, phong cách cổ xưa trong nháy mắt in vào trong đầu hắn.

“Phong Thiên?” Tiêu Phàm run giọng đọc hai chữ này, với tâm tính của hắn, cũng không khỏi hít một hơi lạnh.

Phong Thiên?

Một cánh cửa mà thôi, cũng dám gọi Phong Thiên? Chẳng lẽ trong cái cửa đá này phong ấn một bộ phận không gian, thực sự phong ấn một mảnh bầu trời sao?

Hắn muốn xác nhận một chút, nhưng khi hắn một lần nữa nhìn về phía cửa đá, cửa đá đột nhiên lại rơi xuống ngọc đài, tốc độ rất nhanh, bang một tiếng, nghênh đón Tiêu Phàm chỉ có bóng đêm vô tận.

“Phong Thiên Thạch Môn?” trong lòng Tiêu Phàm vẫn vô cùng không bình tĩnh.

Hắn âm thầm lắc đầu, trong này hẳn là không phải phong ấn một mảnh bầu trời, trời chỉ là vật vô hình mà thôi, hoặc có lẽ là một thế giới mà thôi.

Nếu như nói cái cửa đá này phong ấn một thế giới, Tiêu Phàm ngược lại có thể tiếp nhận.

Tựa như Chiến Hồn đại lục, muốn thông với Thái Cổ Thần Giới, nhất định phải thông qua Tinh Không Cổ Lộ, nếu như tuyệt thế cường giả dùng đại thủ đoạn phong ấn Tinh Không Cổ Lộ, cũng có khả năng.

“Cụ thể là cái gì, đi vào nhìn sẽ biết rõ.” Sắc mặt Tiêu Phàm vô cùng âm trầm.

Lúc này, Thí Thần một lần nữa từ bên trong Thần cung của Tiêu Phàm chui ra, nhanh phóng về phía trước, tốc độ của nó rất nhanh, tựa như rồng vào biển sâu.

Hơn nữa, Thí Thần còn thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc lớn, không biết là kích động hay là vì việc gì.

Sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống, nhanh chóng đuổi theo Thí Thần.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất