Vô Thượng Sát Thần

Chương 807: Sự Tình Hình Như Không Đúng

Nhìn thấy Công Tôn Kiếm bị giết, tâm Lôi Hạo mãnh liệt co rúm một cái, hắn phát hiện đã quá xem thường Tiêu Phàm, người này nhìn qua rất ngông cuồng nhưng tâm tư lại rất kín đáo.

Nếu đổi lại một người khác, bị Công Tôn Kiếm uy hiếp như thế đoán chừng đã sớm chạy mất, nhưng Tiêu Phàm lại là trực tiếp một kiếm chém chết, căn bản lười nói nhảm.

Lợi hại hơn nữa, âm mưu quỷ kế của kẻ vừa chết cũng đã không còn bất cứ tác dụng gì, điểm này Tiêu Phàm nhìn so với bọn hắn đều thấu triệt hơn.

- Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, nhưng nụ cười này theo Lôi Hạo thấy nhất định chính là nụ cười Ma Quỷ, chỉ thấy Tiêu Phàm búng ngón tay một cái, ba đạo kim sắc lưu quang hướng về Lôi Hạo bay đi.

- Dừng tay!

Một tiếng quát như sấm từ phía chân trời truyền đến, ngay sau đó, hai đạo thân hình lấp lóe, một nam tử trung niên áo bào đen mang theo một thiếu nữ váy trắng đứng lơ lửng trên không, quan sát phía dưới.

Nhưng Tiêu Phàm căn bản không để ý tiếng gầm thét kia, ba kim châm toàn bộ chui vào trong ngực Lôi Hạo.

- Ta bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?

Nam tử trung niên phẫn nộ quát, trong mắt lóe lên một vẻ lạnh như băng.

Tiêu Phàm tự nhiên nghe được, hơn nữa cũng nhận ra nam tử trung niên cùng thiếu nữ váy trắng. Nam tử trung niên là Công Tôn Võ, thiếu nữ váy trắng là hắn Công Tôn Oanh ban ngày gặp gỡ, tăng thêm Công Tôn Lôi, bọn hắn chính là ba người Tôn gia tộc lúc trước tiến về Ly Hỏa Đế Đô.

Bởi vì bọn hắn, Bàn Tử là kém một chút liền chết tại Ly Hỏa Đế Đô, Tiêu Phàm làm sao có thể quên phần cừu hận này. Tiêu Phàm cũng không nghĩ đến, vừa tới Vô Song Thánh Thành liền gặp phải bọn hắn.

Coi như nghe được thì như thế nào, Tiêu Phàm cũng sẽ không buông tha Lôi Hạo.

Chỉ có đem tính mệnh Lôi Hạo nắm trong tay mình, nhân tài Lôi gia sẽ không dễ dàng ứng phó hắn, Tỏa Hồn Châm là Tiêu Phàm lấy thủ pháp đặc biệt đánh vào, cho dù Cửu Phẩm Luyện Dược Sư cũng không thể tuỳ tiện rút ra.

Tỏa Hồn Châm chui vào thể nội Lôi Hạo trong nháy mắt, hắn chỉ cảm giác bản thân mất đi liên hệ với Hồn Hải, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, căm tức nhìn Tiêu Phàm nói:

- Ngươi dám phế tu vi ta?

Lời này vừa nói ra, đám người tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi, phế tu vi, có thể so sánh giết một người còn muốn đáng hận hơn a, Tiêu Phàm vậy mà độc ác như thế!

- Phế tu vi ngươi?

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, tất yếu kinh động lớn như vậy sao?

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, ba cái kim châm rung động, trên người Lôi Hạo đột nhiên tỏa ra một cỗ Hồn Lực cường đại ba động, nơi nào còn có bộ dáng bị phế tu vi, khí thế kia cùng trước đó đều cường đại hơn.

Chỉ là trong nháy mắt, cỗ Hồn Lực ba động liền biến mất không thấy gì nữa, Lôi Hạo lại trở nên uể oải suy sụp, ánh mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, trong đầu hồi tưởng lại câu nói Tiêu Phàm trước đó.

- Ta nếu muốn ngươi sống, ngươi muốn chết cũng không thể!

Chẳng lẽ hắn thật có năng lực khiến bản thân sống không bằng chết? Nghĩ vậy, Lôi Hạo liền sợ hãi một hồi.

- Ngươi đã làm gì với ta?

Lôi Hạo phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, hắn hận không thể đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi, bản thân đường đường là một trong Thánh Thành Bát Tuấn lại bị người khác đùa giỡn trong tay.

- Yên tâm, ngươi chết không được, ta chỉ là không muốn bị người uy hiếp mà thôi, người Lôi gia ngươi nếu xuất thủ với bằng hữu ta, nhất định phải để ngươi đến bồi táng, nếu ngươi không tin có thể đi tìm Luyện Dược Sư, xem bọn hắn có thể rút ra ba cây Tỏa Hồn Châm ra hay không.

Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng.

Đối với Huyền Hoàng Cửu Châm, hắn cực kỳ tự tin, ba cây Tỏa Hồn Châm chỉ có bản thân hắn mới có thể rút đi ra.

Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Phàm dám để cho Lôi Hạo quỳ xuống, Lôi gia nếu không muốn Lôi Hạo chết, liền sẽ không không kiêng nể gì cả trả thù hắn.

Đương nhiên, âm thầm trả thù liền không phải Tiêu Phàm có thể khống chế, nhưng Tiêu Phàm từ lâu đã chuẩn bị đối mặt Lôi gia, bằng không hắn cũng sẽ không ra tay với Lôi Hạo.

- Lôi thiếu gia, ngươi thế nào?

Công Tôn Võ mặc dù thập phần khó chịu Tiêu Phàm không nhìn nhìn, nhưng vẫn trước tiên quan tâm an ủi Lôi Hạo.

Gặp Lôi Hạo không nói lời nào, Công Tôn Võ lại nói:

- Tiểu tử, ngươi tốt nhất đừng động đến Lôi thiếu gia, bằng không ngươi ngay cả làm sao chết đều không biết!

- Ta đã động, ngươi lại có thể làm khó dễ được ta à?

Lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, chậm rãi quay người nhìn về phía Công Tôn Võ, thần sắc lạnh như băng nói.

- Ngươi...

Công Tôn Võ quát một tiếng như sấm, chỉ là lời còn chưa dứt, liền tựa như kẹp lại, lời nói vừa đến miệng toàn bộ nuốt vào.

Con ngươi hắn bỗng nhiên run rẩy một cái, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm thậm chí có một tia sợ hãi!

Sợ hãi?

Đám người có không ít bắt được thần sắc Công Tôn Võ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, biết Công Tôn Võ đã lâu, hắn là Chiến Đế cảnh lâu năm, Trưởng Lão Công Tôn gia tộc, chí ít cũng là thực lực Chiến Đế hậu kỳ trở lên.

Hắn vậy mà cảm thấy sợ hãi đối với một kẻ vừa từ bên ngoài tiến vào Vô Song Thánh Thành? Phong cách này có vẻ như không đúng.

Chỉ có một người Công Tôn Võ rõ ràng, cũng không phải là Tiêu Phàm đáng sợ, mà là sư tôn Tiêu Phàm đáng sợ đến cỡ nào.

Mấy tháng trước, Công Tôn Võ rời Ly Hỏa Đế Đô, trong đầu một mực nhớ kỹ một câu Túy Ông: Trở về nói cho Công Tôn Chiến Thiên, Nam Cung Thiên Dật là chết ở trên tay đồ nhi lão đầu, các ngươi có thể tới báo thù, bất quá tốt nhất cân nhắc một chút phải chăng có thể trở về được hay không?

Trở lại Vô Song Thánh Thành, Công Tôn Võ đem sự tình cùng lời này tại Ly Hỏa Đế Đô nói cho Công Tôn gia chủ, khiến Công Tôn gia chủ đi hỏi thăm Công Tôn Chiến Thiên, nhưng mà hắn nghe được chỉ có một câu:

- Không thể đắc tội Túy Ông, bằng không trục xuất gia tộc!

Vừa mới chỉ là nghiêng người, Công Tôn Võ còn không có nhận ra Tiêu Phàm, Tiêu Phàm quay người lại, Công Tôn Võ liền nhận ra, đây cũng là nguyên nhân hắn kinh khủng như thế.

Bản thân nếu đắc tội hắn, há không phải sẽ bị trục xuất gia tộc?

- Tiêu Phàm, tại sao ngươi tới Vô Song Thánh Thành?

Công Tôn Võ tâm thần không yên, vội vàng thu liễm sát ý, sắc mặt khôi phục bình tĩnh.

Bất thình lình biến hóa khiến tất cả mọi người không biết vì sao, vừa mới Công Tôn Võ còn một bộ hung thần ác sát, làm sao một cái trở nên hòa ái dễ gần.

- Ngươi không chào đón ta tới sao?

Tiêu Phàm cũng là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc cùng không hiểu, Công Tôn Võ không nên đối phó với mình sao?

- Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh!

Công Tôn Võ đầu như gà con mổ thóc điểm không ngừng, nhưng trong lòng thì vô cùng băng lãnh, hắn chưa từng cúi đầu khom lưng đối với một tên hậu bối, nhưng hôm nay vì địa vị bản thân, hắn không thể không làm như thế.

Một cử động kia cũng làm cho Lôi Hạo cùng Công Tôn Lôi trợn tròn mắt, vốn cho là cứu tinh đến, trong nháy mắt, cứu tinh vậy mà biến thành chó xù.

- Lôi Nhi, ngươi làm sao đắc tội Tiêu Phàm?

Công Tôn Võ đột nhiên quay người nhìn về phía Công Tôn Lôi nói.

- Ta?

Công Tôn Lôi trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, cái gì gọi là ta đắc tội hắn, là hắn phiến ta một bàn tay mà, trong lòng Công Tôn Lôi cảm giác có chút chua xót không hiểu.

- Còn không hướng Tiêu Phàm xin lỗi, sau đó cùng ta trở về!

Công Tôn Võ không đợi Công Tôn Lôi mở miệng, quát khẽ nói.

-...

Công Tôn Lôi không biết nói gì, không biết mở miệng như thế nào.

- Tiêu Phàm, Lôi Nhi không hiểu chuyện, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, đến đây thôi nhé?

Công Tôn Võ vừa cười nói, tựa như sợ Tiêu Phàm ghi hận.

Tiêu Phàm cũng ngây tại chỗ, không biết mở miệng như thế nào, hắn đã chuẩn bị liều mạng, nhưng Công Tôn Võ vậy mà hướng bản thân xin lỗi, hắn chỉ có thể hờ hững gật đầu.

- Đa tạ!

Công Tôn Võ chắp tay một cái, gặp Công Tôn Lôi còn muốn nói cái gì, hung hăng nguýt hắn một cái, sau đó liền mang Công Tôn Oanh, Công Tôn Lôi rời đi.

Chỉ có Lôi Hạo một mình một người quỳ trên mặt đất, toàn thân trở nên lạnh lẽo, hình như có cái gì đó sai sai, Công Tôn Võ không giết tiểu tử này sao?

Chẳng lẽ địa vị tiểu tử này lớn như vậy, ngay cả hắn đều đắc tội không nổi?

MinhLâm - Lục Đạo -

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất