Vô Thượng Sát Thần

Chương 892: Cửu U Ma Hổ

- Tiểu tử, ngươi yên tâm, Bản Thánh sẽ không để cho ngươi chết thống khoái!

Lăng Thừa Đạo nào sẽ nghĩ đến lúc này Tiêu Phàm còn dám chống đối hắn, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn vô cùng, hận không thể đem Tiêu Phàm chém thành tám khối, bất quá vừa nhìn thấy thi thể Lăng Băng Điệp, hắn liền không muốn tuỳ tiện buông tha Tiêu Phàm như thế.

- Ông!

Một đạo khí tức đáng sợ từ thể nội hắn xuất hiện, ngay sau đó một cỗ khí tức cực nóng tràn ngập tứ phương, đó là lực lượng hỏa diễm thực chất hóa.

Đạt tới Chiến Thánh cảnh, đã nắm giữ Thiên Địa Chi Lực chân chính, trong nháy mắt liền có thể diệt sát Chiến Đế cảnh, bất quá, Lăng Thừa Đạo không muốn Tiêu Phàm chết đi dễ dàng như vậy.

Nếu như hắn muốn Tiêu Phàm chết, hắn căn bản cũng không cần xuất thủ, trực tiếp dùng công kích linh hồn, Tiêu Phàm liền nhất định tiếp nhận không được, đáng tiếc, Lăng Thừa Đạo không muốn Tiêu Phàm thống khoái chết đi như vậy.

Trong nháy mắt, biển lửa ngập trời đem Tiêu Phàm vây quanh ở trung ương, Tiêu Phàm trong đôi mắt tu sĩ bốn phía biến mất không thấy gì nữa.

Hắn vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, hỏa diễm cực nóng thiêu đốt lấy hắn, nếu như không phải ngoại thân dùng Vô Tận Chiến Hồn hộ thể, đoán chừng đã sớm tiếp nhận không được.

Dù vậy, Vô Tận Chiến Hồn cũng ngăn cản không bao lâu, dù sao, Vô Tận Chiến Hồn không phải Chiến Hồn hoàn chỉnh, hơn nữa Tiêu Phàm cũng không phát huy ra uy lực chân chính của Vô Tận Chiến Hồn.

- Bản Thánh muốn đem linh hồn ngươi rút ra, dùng hỏa diễm đốt luyện mười năm, thi thể ngươi, ta sẽ cắt xuống từng khối cho chó ăn.

Lăng Thừa Đạo nhìn Tiêu Phàm, cơ hồ từng chữ nói ra quát.

- Lão thất phu, hôm nay ngươi chưa hẳn giết được ta.

Đúng lúc này, khóe miệng Tiêu Phàm giương lên, nghiền ngẫm nhìn Lăng Thừa Đạo.

- Không giết được ngươi?

Lăng Thừa Đạo không những không giận mà còn cười, bản thân đường đường Chiến Thánh, nếu như ngay cả một cái Chiến Đế sơ kỳ đều giết không chết, vậy ta còn không bằng tìm khối đậu hũ đập đầu chết đến.

Nhưng mà sau một khắc, tiếu dung trên mặt Lăng Thừa Đạo bỗng nhiên cứng đờ, kinh hãi nhìn về phương hướng Tiêu Phàm.

Chỉ thấy Tiêu Phàm đột nhiên đưa tay vung lên, bỗng nhiên, một cỗ uy thế ngập trời từ trước người Tiêu Phàm xuất hiện, biển lửa bốn phía lập tức tản ra khắp nơi, rốt cuộc không tới gần được Tiêu Phàm mảy may.

- Đây là?

Lăng Thiên trợn to hai mắt, kinh hãi nhìn vị trí Tiêu Phàm, con ngươi bỗng nhiên rung động đến mấy lần, dù là hắn là Chiến Thánh cảnh cũng bị một màn trước mắt dọa cho phát sợ.

Chỉ thấy trước người Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện một đầu quái vật khổng lồ, đó là một đầu Hắc Hổ to lớn, dài ba mươi trượng, cao mười trượng, một đôi mắt đen kịt cho người ta một loại cảm giác cực kỳ tà dị, bá đạo.

- Rống!

Cự hổ ngửa mặt lên trời gào thét, Thiên Địa rung động, hỏa diễm mãnh liệt bốn phía trong nháy mắt bạo tán ra, Hồn Lực khí lãng đáng sợ không ngừng hướng về bốn phía khuếch tán.

Đám người bên ngoài thấy cảnh này, tất cả đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, dài ba mươi trượng, cao mười trượng, vẻn vẹn thân hình này đã đè người không thở nổi.

- Cửu Giai Hồn Thú, Cửu U Ma Hổ!

Có người lên tiếng kinh hô, trong mắt tràn ngập sợ hãi, đám người vây xem dọa đến không chút do dự chạy trốn hướng về bốn phía.

Cũng khó trách bọn hắn sợ hãi như vậy, Cửu Giai Hồn Thú Cửu U Ma Hổ này không phải một đầu chỉ có Cửu Giai Huyết Mạch Cửu U Ma Hổ, mà là một đầu Cửu Giai Hồn Thú chân chính.

Cửu Giai Hồn Thú đại biểu cái gì, bọn hắn rất rõ ràng, đây chính là tương đương với nhân loại tu sĩ Chiến Thánh cảnh, hơn nữa thân làm Hồn Thú, thực lực nó so với tu sĩ nhân loại cùng giai còn muốn cường đại hơn rất nhiều.

- Không đúng, đây không phải Hồn Thú chân chính, mà là Hồn Điêu Thú!

Tô Cổ Tông cau mày, kinh ngạc nhìn Cửu U Ma Hổ bá đạo.

- Ta biết, là Hồn Điêu Thú đấu giá trước đó, nguyên bản ta tưởng chỉ là Bát Giai, không nghĩ tới lại là Cửu Giai, Tiêu Phàm khẳng định nhìn ra, khó trách hắn không sợ hãi.

Đôi mắt đẹp của Tô Mạch Huyên lấp lóe, trong mắt đều là vẻ không thể tin được.

- Ha ha, Tiêu Phàm quả nhiên không có lừa gạt chúng ta, mới tốn 150 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch liền mua một đầu Cửu Giai Hồn Thú, các ngươi nhìn, biểu lộ Lăng Thừa Đạo dường như cha mẹ chết, muốn khó coi bao nhiêu có khó coi bấy nhiêu.

Tô Mạch Hàn lại là cười lên ha hả.

Tô Cổ Tông hung hăng trừng Tô Mạch Hàn một cái, Tô Mạch Hàn dọa đến rút rút cổ, trong lòng hoảng sợ một trận, hắn lúc này mới nhớ tới, Lăng Thừa Đạo dù gì cũng là Lăng gia gia chủ, không phải hắn có thể châm chọc.

- Ngươi thực chỉ phí 150 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch?

Tô Cổ Tông trầm giọng nói.

- Không sai, có 40 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch vẫn là do Tiêu Phàm dùng một khỏa đan dược bổ sung cho ta, về sau cũng bởi vì Lăng Quân thèm muốn đan phương kia của Tiêu Phàm, cho nên mới ra tay đánh nhau, về sau mới mới phát triển đến cấp độ hiện tại.

Tô Mạch Hàn gật gật đầu nói.

- Một khỏa Đan Dược giá trị 40 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch?

Tô Cổ Tông một mặt không tin.

- Cha, hắn không có lừa ngươi, hơn nữa ta suy đoán, Đan Dược kia xa xa không chỉ giá trị 40 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, Lăng Quân muốn dùng 100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch cưỡng ép mua đan phương của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không chịu được cho nên mới giết hắn.

Tô Mạch Huyên cũng vội vàng giải thích nói.

- Lăng gia thật đúng là không phải bá đạo bình thường.

Nghe được lời này, Tô Cổ Tông hừ lạnh một tiếng.

Một viên Đan Dược liền giá trị 40 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, giá trị đan phương lại chỉ có 40 vạn, chí ít cũng là gấp mấy chục lần Đan Dược, thậm chí hơn trăm lần, muốn dùng 100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch mua xuống, đây không phải cướp bóc lại là cái gì.

Tô Cổ Tông cũng đại khái đoán được chân tướng sự tình, đây hoàn toàn là do một viên Đan Dược dẫn phát huyết án.

- Cha, ta hoài nghi Đan Dược kia chính là do Tiêu Phàm tự mình luyện chế, trước đó vấn đề của Lôi Hạo, liền cả Bát Phẩm Luyện Dược Sư đều trị không tốt, điều này có phải cũng nói Tiêu Phàm là một tên Bát Phẩm Luyện Dược Sư hay không?

Tô Mạch Huyên lại giải thích nói, nàng đang cực lực khuyên Tô Cổ Tông bảo vệ Tiêu Phàm.

- Bát Phẩm Luyện Dược Sư ta ngược lại không quan tâm.

Tô Cổ Tông muốn lắc lắc đầu nói:

- Trước đó ta còn hoài nghi hắn không phải Hồn Điêu Sư, bất quá bây giờ nhìn đến, Hồn Điêu Chi Thuật của hắn rất không đơn giản, trước đó Hồn Điêu Thú vẫn không có kích hoạt.

- Chẳng lẽ hắn trước đó là cố ý kéo dài thời gian kích hoạt Cửu U Ma Hổ?

Tô Mạch Huyên cũng lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.

Tô Cổ Tông gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khổ:

- Đáng tiếc, vừa rồi ta không thể toàn lực bảo vệ hắn, cho dù hiện tại xuất thủ, hắn cũng sẽ không cảm kích Tô gia ta.

Tô Cổ Tông bộ dáng hối hận, nếu như vừa rồi hắn toàn lực bảo trụ Tiêu Phàm, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ cảm kích hắn phát ra từ nội tâm, nhưng hiện tại có Hồn Điêu Thú Cửu U Ma Hổ, cho dù Lăng Thừa Đạo cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn.

Nghe nói như thế, Tô Mạch Huyên cùng Tô Mạch Hàn cũng lộ ra vẻ khổ sở, hai người ngẩng đầu nhìn lại, lại là nhìn thấy Tiêu Phàm một bộ áo bào đen ngạo nghễ đứng ở đỉnh đầu Cửu U Ma Hổ, lạnh lùng nhìn Lăng Thừa Đạo, ánh mắt kia tựa như Lăng Thừa Đạo nhìn hắn trước đó.

Nơi xa, Lăng Thiên kinh hãi nhìn Tiêu Phàm đứng trên đỉnh đầu Cửu U Ma Hổ, trong mắt đều là vẻ khó tin, Cửu Giai Cửu U Ma Hổ làm thế nào Tiêu Phàm có thế lấy ra?

- Lăng Thừa Đạo, ngươi không động thủ nữa, ta liền không khách khí!

Âm thanh băng lãnh của Tiêu Phàm vang lên.

Mặc dù Lăng Thừa Đạo là phụ thân Lăng Phong, nhưng Tiêu Phàm giờ phút này cũng không cố kỵ được nhiều như vậy, Lăng Thừa Đạo muốn giết hắn, hắn tự nhiên phải phản kháng.

Bất quá, cho dù Tiêu Phàm có thể giết hắn, cũng sẽ không thực đẩy hắn vào chỗ chết, bằng không về sau không biết làm sao đối mặt với Lăng Phong.

Hô!

Cửu U Ma Hổ đột nhiên nâng lên chân trước, hóa thành một vệt sáng hướng về Lăng Thừa Đạo đánh tới, một cỗ kình phong đáng sợ tựa như muốn đem thiên khung đập nát.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất