Chương 112: Đánh Lui
Hai mắt Thiệu Minh lộ ra vẻ khát máu, gần như là hô lên:
- Nếu như làm trái lời này, Thiệu Minh ta đời này sẽ tuyệt đối không thể bước vào đến Linh Huyệt thập trọng.
- Tốt!
Nhìn thấy Thiệu Minh biểu lộ như điên cuồng, hai người Thiết Sơn Hỗ và Ba Dụ Đức cười hắc hắc.
Vừa rồi, sở dĩ bọn hắn có thể để Mục Vân một mạch liều chết qua chính là không muốn để cho mỗi người tiêu hao quá lớn.
Thế nhưng vào giờ phút này, một thanh huyền khí hạ phẩm đã đủ để cho bọn hắn quyết định, chém giết Mục Vân.
- Hắc hắc, Thiệu Minh, nếu ngươi nói lời này sớm một chút, mặc kệ trên người gia hỏa này có bảo bối gì, ta cũng không tranh với ngươi, gia gia ngươi luyện chế huyền khí hạ phẩm, ta vẫn luôn một mực kính ngưỡng.
Ba Dụ Đức mỉm cười, đối với Thiệu Vũ chết, hắn không thèm quan tâm.
- Ba phế vật cộng lại cũng chỉ là phế vật!
Đối mặt với ba người liên thủ, Mục Vân không thèm để ý chút nào.
Giống như giờ phút này đứng ở trước mặt hắn cho dù là Lâm Minh thì hắn cũng có thể lạnh nhạt đối đãi.
- Chỉ biết mạnh miệng!
Cười lạnh một tiếng, Ba Dụ Đức xuất thủ trước.
Trong tay của hắn có thêm một hạt châu màu đen, toàn thân trên dưới hạt châu kia hiện ra hắc mang khát máu, lập loè tinh quang.
- Ba Dụ Đức, ngay cả Đoạt Mệnh Yên Vân châu mà ngươi cũng lấy ra, xem ra, ta cũng phải lấy ra chút bản lĩnh thật sự!
Nhìn thấy hành động của Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hỗ cười ha ha một tiếng, âm vang một tiếng, một thanh đại đao bỗng nhiên xuất hiện.
Toàn thân thanh đao khổng lồ kia phủ đầy lỗ hổng, dấu vết lại không giống bị chặt, dấu răng cũng không giống cố ý chế tạo ra, nhưng tự nhiên như thế, tự nhiên mà thành.
- Cực phẩm phàm khí, Thương Lan huyết đao!
Ba Dụ Đức cười hắc hắc:
- Thiết Sơn Hỗ, vừa rồi nếu ngươi xuất ra đao này, chỉ sợ tiểu tử kia cũng không thể làm ngươi bị thương.
- Tâm phòng bị người không thể không có, ai biết hai người các ngươi sẽ như thế nào!
Đối với chuyện này, Thiết Sơn Hỗ lại rất thản nhiên thừa nhận.
Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn thăm dò Mục Vân, thuận tiện để lộ khuyết điểm, để mấy người này cho rằng hắn không phải là đối thủ của Mục Vân.
Mà bây giờ, một thanh huyền khí hạ phẩm mạnh mẽ, đủ để khiến cho hắn toàn lực ứng phó.
Ba ánh mắt cơ hồ trong nháy mắt khóa chặt Mục Vân.
Nhưng tình cảnh này đặt trong mắt Mục Vân, hình như không tính là gì.
Mặc Dương chỉ cảm thấy, giờ phút này, Mục Vân đạo sư thoạt nhìn trông như gió nhẹ mây bay, hình như tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn.
- Nhục Thể bát trọng Tụ Đan cảnh, chân nguyên trong cơ thể tụ thành đan nguyên, Nhục Thể cửu trọng Thông Linh cảnh, hai mắt thông linh, tâm tư trong suốt, sức mạnh tăng lên không chỉ gấp mười lần, Nhục Thể thập trọng Tụ Khiếu cảnh, mười huyệt khiếu lớn trong cơ thể hóa thành hư hình, vì chuẩn bị cho võ giả bước vào Linh Huyệt cảnh thập trọng...
- Hừ, phế vật, đây đều là kiến thức mọi người đều biết, ngươi lại học thuộc sao?
Thiệu Minh thấy Mục Vân không hiểu thấu mở miệng lẩm bẩm, hắn khinh thường nói.
- Không sai, đây đều là chuyện mọi người đều biết, thế nhưng lại còn có điều mà ngươi không biết!
- Ha ha... Đừng dài dòng, Mục Vân, nếu ngươi muốn cầu chết, ta giúp ngươi, nếm thử Thương Lan huyết đao của ta đi.
- Đao, là đao tốt, nhưng đặt ở trong tay ngươi, lại thật lãng phí!
Mục Vân lắc đầu, ánh kiếm phát ra từ Thanh Khuyết Kiếm trong tay hắn lơ lửng không cố định, từng sợi kiếm khí, đong đưa theo tay của hắn, đảo qua đảo lại rất chậm rãi.
Người này có thể đong đưa kiếm khí.
Bọn người Ba Dụ Đức, Thiệu Minh thấy cảnh này, bọn hắn trợn mắt hốc mồm.
Thời khắc này, Mục Vân giống như một con quái vật, ở trên người hắn, thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
- Thiệu Minh, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?
Một bên khác, Lâm Minh đột nhiên quát:
- Chẳng lẽ, ngươi không muốn có được đan dược tam phẩm kia!
- Ta hiểu rồi, Lâm sư huynh.
Cuối cùng, Thiệu Minh không do dự nữa.
Giờ phút này, hắn phải giết chết Mục Vân, bắt Tần Mộng Dao, để trưởng lão trong nội môn tông môn đến đây mới là quan trọng nhất.
Chỉ cần trưởng lão có thể giám định ra chỗ bất phàm của Tần Mộng Dao, hắn sẽ có được đan dược tam phẩm, đến khi, đột phá cửu trọng, bước vào thập trọng, thậm chí là trực tiếp đạt đến Linh Huyệt cảnh, cũng có chút ít khả năng.
Suy nghĩ như thế, Thiệu Minh lại không có ý nương tay.
Mà lại nếu như gia gia biết Thiệu Vũ bỏ mình, tất nhiên sẽ trách tội chính mình.
Nghĩ đến dáng vẻ nổi giận của gia gia, Thiệu Minh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
- Mục Vân, nhận lấy cái chết đi!
Theo sát bên kia, Thiệu Minh tràn ngập tức giận hóa thành sát ý, triệt để bao phủ Mục Vân.
Mà đổi thành một bên khác, Ba Dụ Đức nhìn thấy Lâm Minh xuất hiện, cũng đã hiểu, lần này, Thiệu Minh có Lâm Minh chỗ dựa, hắn xem như có nhiều thủ đoạn hơn, cũng không thể thực hiện.
Hắn chỉ có thể trợ giúp Thiệu Minh đánh giết Mục Vân.
Ba tên đệ tử Thánh Đan tông, trong khoảnh khắc thể hiện ra thủ đoạn mạnh nhất riêng phần mình, bay thẳng về phía Mục Vân.
Mà lúc này, Mặc Dương trốn ở một bên, ngay cả thở mạnh hắn cũng không dám.
Vô luận là Thiệu Minh hay Ba Dụ Đức, hoặc Thiết Sơn Hỗ, đều đệ tử Thánh Đan tông, đứng trước Thánh Đan tông, ngay cả Nam Vân Đế Quốc, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần, lại càng không cần phải nói đến Bắc Vân thành nho nhỏ này.
Nhìn thấy những nội môn đệ tử này, hắn thở mạnh cũng không dám.
Nhưng vào giờ phút này, sư phụ của mình, cầm kiếm mà đi, nói giết liền giết, nói đánh là đánh, đây mới là cách làm của võ giả.
Khoái ý ân cừu!
Chỉ là Mặc Dương hiểu, hắn chỉ là Ngưng Mạch cảnh lục trọng, xuất hiện cũng sẽ gây thêm phiền phức, cho nên, hắn vẫn luôn nghiêm túc quan sát mỗi một chiêu, mỗi một kiếm mà Mục Vân thi triển.
- Đến hay lắm!
Nhìn thấy ba người dẫn đầu, toàn bộ tấn công tới, mà mười mấy người khác thì đứng ở xung quanh, tùy thời chuẩn bị ra tay, Mục Vân không những không giận mà còn lấy làm mừng.
Cổ tay của hắn đong đưa, trường kiếm đã ra.
- Bổ Ảnh Chi Kiếm!
- Bổ Phong Chi Kiếm!
- Bổ Vân Chi Kiếm!
Ba kiếm đầu của Bổ Thiên Kiếm Đạo, bây giờ, Mục Vân đã có thể đánh ra rất thuần thục.
Mỗi một kiếm phối hợp với kiếm ý bộc phát ra, thậm chí là kiếm khí tàn dư, đều đủ để mười mấy người chung quanh kia bị liên lụy, không thể không phòng ngự.
Mà trong sân, Thiệu Minh, Thiết Sơn Hỗ, Ba Dụ Đức, trong lòng ba người này lại vô cùng buồn khổ không chịu nổi.
Mục Vân, thực sự quá quỷ dị.
Thực sự khó có thể tưởng tượng, hắn chỉ là một bát trọng Tụ Đan cảnh, vì sao lực lượng nhục thân lại kinh khủng như vậy.
Giữa lúc giao chiến, Thiết Sơn Hỗ và Mục Vân cứng đối cứng qua mấy chiêu, nhưng kết quả lại là bất phân cao thấp.
Phải biết, Thiết Sơn Hỗ đã bước vào đến thập trọng, sức mạnh nhục thân của hắn đã đạt đến năm vạn cân, tiếp cận thập trọng đỉnh phong, nhưng hắn chiến đấu với Mục Vân, một chút ưu thế hắn cũng không chiếm được.
- Đáng chết, gia hỏa này, đến cùng như thế nào làm được!
Sắc mặt của Thiết Sơn Hỗ khó coi, trong nội môn, hắn được công nhận là võ giả có lực lượng mạnh nhất, nếu bàn về sức mạnh lực, người có thể khiến hắn chịu phục, thật đúng là không có bao nhiêu người.