Chương 173: Nhất Định Sẽ Không Thua
Nhìn thấy Mạc đại sư đến đây, Tống Lập lôi kéo Mạc đại sư một hồi lâu, nếu không phải vì chiếu cố Mục Vân thì Mạc đại sư đã sớm không còn kiên nhẫn.
Thật vất vả thoát thân, Mạc Vấn mau chóng rời khỏi, để Tống Lập mang theo Mục Vân, làm quen toàn bộ Lôi Phong viện một chút.
- Mục lão đệ, sau này ta sẽ xưng hô với ngươi như vậy, chào ngươi, ta là Tống Lập, là tổng đạo sư một trăm ban sơ cấp của Lôi Phong viện, sau này chúng ta chính là thân huynh đệ, có vấn đề gì thì ngươi trực tiếp nói với ta.
Thân huynh đệ?
Mục Vân xấu hổ cười một tiếng, nhẹ gật đầu.
- Không có vấn đề, Tống đại ca!
- Tốt, ngươi vừa mới tới, gần đây đạo sư sơ cấp cửu ban vừa tấn thăng, trở thành chủ nhiệm sư trung cấp, thiếu một chủ đạo sư, vừa hay ngươi có thể đảm nhiệm, bây giờ ta dẫn ngươi đi xem.
- Tốt!
Đối với học sinh mình sắp dẫn dắt, Mục Vân cũng rất hiếu kỳ.
Mặc dù bị phân đến ban sơ cấp, thế nhưng không có nghĩa là không có hạt giống tốt, nếu có thể giống với Bắc Vân học viện, phát hiện hạt giống tốt giống như Tề Minh và Mặc Dương, vậy sẽ kiếm bộn phát.
Đi qua công thất đạo sư, trực tiếp đi vào lầu dạy học, trong lúc đó còn vòng qua một khu đất trống trải, ngẩng đầu nhìn lại, bốn phía đều là lầu cao.
Mà giờ khắc này, trong khu dạy học ở lầu cao xung quanh, một đám học sinh đang tụ lại một chỗ, hình như đang tranh cãi cái gì.
- Thiết Phong, sơ cấp cửu ban các ngươi đều là phế vật, trong ban sơ cấp cũng xếp hạng chót, lần này chủ đạo sư của các ngươi rời khỏi cũng bởi vì không dạy dỗ được các ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ làm trưởng lớp này sao? Ha ha...
Trong đám người, một âm thanh tràn ngập trêu tức và châm chọc, giống như vịt đực kêu gào.
- Khô Minh, đừng tưởng rằng ngươi là ban trưởng của thập ban thì có thể muốn nói gì thì nói, chủ đạo sư của chúng ta là bởi vì thăng cấp, không phải vứt bỏ chúng ta.
Sắc mặt Thiết Phong đỏ lên, quát:
- Sơ cấp cửu ban, không phải ban cấp hạng chót của Lôi Phong viện, ngươi còn nói bậy, cẩn thận ta không khách khí đối với ngươi.
Thiết Phong cơ thể khôi ngô, nhìn qua chính là một người thành thật, đối mặt với người thiếu niên tên là Khô Minh kia khiêu khích, thật sự nói là không nói được lời phản bác nào.
Mà hai bầy người rõ ràng đối lập, một đám trong đó, khí diễm tăng vọt, ánh mắt khinh bỉ nhìn một đám người khác.
- Dừng!
Khô Minh khinh thường nói:
- Thiết Phong, ngươi đừng gượng ép nữa, ngươi kẹt tại nhục thân thập trọng đã sắp hai năm, Khô Minh ta chính là cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng, thân là ban trưởng thập ban, ta lợi hại hơn ngươi nhiều.
- Nếu ngươi không phục thì chúng ta hoàn toàn có thể đánh một trận!
Khô Minh khiêu khích nói, nhìn Thiết Phong tức giận đến toàn thân phát run, cười ha ha.
Ban cấp cửu ban và thập ban cũng khá gần nhau, học viên hai ban cấp từ trước đến nay là không ngừng ma sát, chỉ là thân là ban trưởng cửu ban, Thiết Phong lại bị kẹt tại cảnh giới cửu trọng, không cách nào tiến thêm, cho nên cửu ban vẫn luôn bị thập ban áp một đầu.
Mà sơ cấp cửu ban trong Lôi Phong viện của Thất Hiền học viện có gần trăm ban sơ cấp, đúng là tồn tại hạng chót, chủ đạo sư liên tục đổi, một ít đạo sư chủ nhiệm khóa cũng không nguyện ý dạy bảo học sinh lớp này.
Dạy học tại Lôi Phong viện, đạo sư thăng cấp, một mặt là có liên quan đến thực lực của mình, một mặt khác chính là trình độ nổi danh dạy bảo học sinh.
Danh khí học sinh được thể hiện trên Linh Bảng!
Nhưng trong Lôi Phong viện, ban sơ cấp đã có hơn một trăm lớp, Linh Bảng chỉ thu lấy một trăm học viên đứng đầu, cho nên trong âm thầm, đám người ban sơ cấp lại đưa ra một Địa Linh Bảng.
Một trăm người đứng đầu Địa Linh Bảng này chính là học viên ban sơ cấp tự xếp hạng, gần như mỗi ban sơ cấp đều có thể chiếm một hai vị trí, thế nhưng sơ cấp cửu ban thì một người cũng không được lên.
Những đạo sư kia đương nhiên không nguyện ý đặt trọng tâm trên ban cấp không có bất kỳ tác dụng đối với mình đề thăng này.
Cho nên sơ cấp cửu ban lại một đợt đạo sư, lại đi một đợt đạo sư.
Lúc đầu sơ cấp cửu ban đã có thành tích không tốt, lại thêm liên tục đổi đạo sư, càng thêm phiền, cũng tạo thành thành tích sơ cấp cửu ban càng ngày càng kém.
Nhìn Thiết Phong, Khô Minh ha ha cười nói:
- Thiết Phong, ta chính là người thứ chín mươi chín trên Địa Linh Bảng, ngươi đánh với ta? Ngươi là đối thủ của ta sao?
- Đúng vậy, Thiết đại lớp trưởng, ngươi cũng đừng quên bộ dáng chật vật lần trước.
- Ai da, ngươi không nói, ta cũng sắp quên nha, giống như lần trước Thiết lớp trưởng trong tay Khô Minh của chúng ta, ngay cả cơ hội quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cũng không có.
- Đừng nói như vậy chớ, nói thế nào hắn cũng là ban trưởng cửu ban!
- Ngươi...
Bị mọi người xung quanh châm chọc, sắc mặt Thiết Phong đỏ bừng.
Loại chuyện này thuộc về mâu thuẫn nhỏ giữa học viên, bình thường học viện sẽ rất ít quản.
Làm lớn chuyện, thập ban có chủ đạo sư, cửu ban bọn hắn không có, cuối cùng vẫn là bọn hắn ăn thiệt thòi.
Đánh cũng đánh không lại, báo cáo tổng đạo sư cũng vô dụng, cửu ban vẫn luôn là đối tượng bị khi phụ.
- Các ngươi đang làm gì đấy?
Tống Lập nhìn thấy mọi việc thì đương nhiên sẽ không mặc kệ.
Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Vân đi vào Lôi Phong viện, để cho hắn nhìn thấy một mặt không tốt như vậy làm sao được!
- Tống chủ nhiệm!
Nhìn thấy Tống Lập, một đám học viên lập tức an tĩnh lại.
Tống Lập là tổng đạo sư của hơn một trăm lớp ban sơ cấp, cũng là tổng chủ nhiệm, toàn bộ công việc ban sơ cấp đều do hắn quản, những học sinh này nhìn thấy hắn đương nhiên là giống như chuột thấy mèo.
- Tống chủ nhiệm, cửu ban nói gần đây tay ngứa ngáy, muốn tìm người luận bàn một chút, vừa rồi thập ban chúng ta có ý định thử.
- Tống chủ nhiệm, ban chúng ta... Chúng ta ban thiếu khuyết đạo sư, không ai chỉ đạo, tu vi mọi người đều không thể đề thăng, cho nên...
Thiết Phong vội vàng nói.
- Cho nên, ta có thể tới chỉ đạo ngươi, Thiết lớp trưởng!
Khô Minh cười hắc hắc, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
- Học viện đối xử với mỗi một lớp đều như nhau, ai nói cửu ban các ngươi không có chủ đạo sư? Hiện tại, ta chính là mang chủ đạo sư đến.
Tống Lập né qua một bên, chỉ vào Mục Vân ở sau lưng nói:
- Đây chính là chủ đạo sư tân nhiệm của sơ cấp cửu ban các ngươi, Mục Vân đạo sư!
- Hắn sao?
- Không thể nào, nhìn vẫn chưa tới hai mươi tuổi, đảm nhiệm đạo sư? Có tư lịch sao?
- Có thể có tư lịch gì, đạo sư có tư lịch sao có thể nguyện ý đến sơ cấp cửu ban.
- Ai, xem ra học viện lại tùy tiện an bài một vị đạo sư tới cho sơ cấp cửu ban!
- Đúng vậy! Nếu ai bị phân đến sơ cấp cửu ban, quả thực là gặp vận rủi lớn....
Nhìn thấy bộ dáng Mục Vân hơi có vẻ tuổi trẻ, mọi người xung quanh nghị luận ầm ĩ một trận, học viên đứng ở xung quanh lầu dạy học cũng là xì xào bàn tán.
- Khụ khụ... Chào mọi người, ta là Mục Vân, từ hôm nay trở đi, ta chính là tân nhiệm chủ đạo sư của các ngươi!
Mục Vân ho khan một tiêng, tự giới thiệu mình.
Loại tình huống tự giới thiệu này thực sự là xấu hổ một chút.