- Bốn ngày trước, có một con huyết đao cơ tùy ý giết người ở đường Hàm Hoa này.
Bộ đầu Trương Thiên Thường nói tiếp:
- Thuộc hạ và chư vị đồng liêu nghe tin, vội vàng tới đây đồng thời vây giết, kết quả là dã tràng xe cát, huyết đao cơ kia phá vây bỏ chạy, trận chiến này chúng ta tổn thất một vị bộ đầu và ba vị phó bộ đầu. Bản thân thuộc hạ cũng bị trọng thương, không thể không về nhà tĩnh dưỡng, chuyện sau đó thì thuộc hạ không biết.
- Sau đó? Sau đó là huyết đao cơ kia tùy ý làm xằng làm bậy trong huyện. Trong 4 ngày, 73 mạng người, ngươi nhìn đường Hàm Hoa này xem, mấy chục thanh lâu bị nàng giết đến không dám mở cửa!
Huyện lệnh đại nhân lạnh lùng, bi ai nói:
- Cái chết của Lâm bộ đầu và mấy vị phó bộ đầu để bản quan vô cùng thương tiếc! Nhưng để bản quan đau đầu là con huyết đao cơ kia vẫn đang ẩn náu trong thành, ngày ngày giết hại bách tính bình dân, hút tinh huyết thanh niên trai tráng, làm cả thành hoảng sợ bất an, hiện tại đã thành họa lớn của huyện chúng ta.
Ngữ khí của hắn đột nhiên tăng mạnh, đầy tính tuyên truyền:
- Án này đã đánh động lên quận! Thái thú đại nhân đã hạ lệnh phải giải quyết trong ba ngày nữa, bản quan không thể bỏ mặc nhìn bách tính trong thành bị yêu ma làm hại được.
Lâm Duệ thấy hai tai khẽ nhói đau, hắn hiểu vị huyện lệnh này có tu vi không tầm thường, khả năng đã đến cấp 4 – Kết Đan rồi, tương đương với thiếu tá và trung tá ở Liên Bang.
Lâm Duệ cố gắng nghe hiểu huyện lệnh nói chuyện, việc này khá vất vả, hắn phải nhờ chip phiên dịch giúp đỡ. Huyện lệnh không phải là người địa phương, dùng tiếng kinh thành nhưng khẩu âm không tốt, giống với vùng Nam Châu.
Huyện lệnh nhìn về hướng Khương Hàm Chương, thanh âm lành lạnh:
- Truy bắt tội phạm, tuần tra trị an, trấn áp yêu ma là trọng trách của điển sử. Xin hỏi Khương điển sử, ngươi điều tra lai lịch con huyết đao cơ kia đến đâu rồi? Nó từ đâu đến, sao lại làm hại ở đây? Hiện giờ đang trốn ở đâu? Điển sử và các vị bộ đầu sao không thể bắt giết nàng ta sao?
Khương Hàm Chương không chút sợ sệt, chắp tay nhàn nhạt đáp trả:
- Đại nhân, thuộc hạ đã điều tra rõ, con huyết đao cơ kia đến từ kinh thành, vốn là hộ vệ của con trai trưởng một vị đại thường gia, không biết vì sao mất không chế, giết chết chủ nhân. Con yêu ma này tu vi vốn ở cấp 3 hậu kỳ, sức chiến đấu mạnh mẽ, thiên phú huyết thống thượng vị, sau khi giết chủ nhân thì tùy ý giết người, hút rất nhiều tinh huyết, lâm trận đột phá đến cấp 4, hiện tại thuộc hạ không đủ sức bắt nàng ta.
Huyện lệnh nghe vậy thì cười gằn:
- Vì thế bỏ mặc nó, tránh né không dám đối diện sao? Thậm chí lệnh bộ khoái dưới quyền xin nghỉ dưỡng thương, làm cho yêu ma trong thành tăng vọt. Khương Hàm Chương, ngươi có xứng với áo quan trên người không? Có xứng với tín nhiệm của triều đình không? Có xứng với cung phụng của bách tính bình dân không?
Đám nha dịch nghe đến đây thì càng cúi thấp đầu. Cả phòng im phăng phắc, chỉ còn hai ánh mắt nhìn vào nhau kiếm bạt cung giương!
Khương Hàm Chương vẫn bình thản đáp trả:
- Đại nhân nói quá lời rồi, thuộc hạ sao dám lơ là việc công? Cũng sao dám lệnh bộ khoái dưới quyền xin nghỉ chứ. Còn về huyết đao cơ, việc này đã nằm ngoài năng lực của thuộc hạ, thuộc hạ kiến nghị ngài gặp huyện úy đại nhân, mời huyện úy đại nhân ra tay hoặc chờ cao nhân Hoàng Thành ty tới hỗ trợ.
Trương Thiên Thường nghe tới đây thì hai mắt tức giận nổ đom đóm. Khương Hàm Chương tu vi đến cấp 4, nếu vị điển sử đại nhân này chịu hợp lực với mấy người bọn họ, còn không bắt được một con huyết đao cơ cấp 4 sao? Nhưng vị điển sử và mấy vị bộ đầu xung quanh sẵn sàng ngồi xem bách tính bình dân trong thành gặp nạn!
Khương Hàm Chương mời huyện lệnh cầu viện huyện úy, câu này càng làm Trương Thiên Thường căm tức. Huyện úy nắm giữ binh mã một huyện, dưới trướng có 400 binh lính, đảm nhiệm trọng trách phòng ngự yêu ma và đề phòng bạo loạn, những vị huyện úy hung hăng chút còn có thể lấn quyền huyện lệnh trong khâu thẩm lý vụ án, phụ trách tư pháp. Trước đây huyện Ngân Nguyệt chính là tình huống như này, mãi đến khi huyện lệnh mới đến nhậm chức, lúc đó huyện úy mới thu tay lại chút. Khương Hàm Chương nói như vậy rõ ràng là muốn ép huyện lệnh cúi đầu trước huyện úy.
Lâm Duệ ở bên cạnh cũng khẽ cúi đầu, xem ra huyện tuy nhỏ nhưng sóng gió tranh giành quyền lợi không nhỏ chút nào!
Lúc này, hắn bỗng thấy có chút thay đổi trong tầm nhìn, hắn lặng lẽ di chuyển liếc mắt nhìn ra ngoài. Hắn thấy một cô gái áo đỏ, khí tức lạnh lẽo, đeo song đao, đứng trên mái tầng hai gần đó.
Cô nàng như cảm ứng được ánh mắt của Lâm Duệ, khẽ quay lại đánh giá Lâm Duệ, bởi thế Lâm Duệ được nhìn thấy gương mặt nàng. Nàng là thiếu nữ chừng 17, 18, khuôn mặt tinh xảo như tạc ngọc ra vậy, tuy vậy nàng chỉ cao có 1m9, hình thể cân xứng đầy cuốn hút, không biết có phải vì chiều cao hiện tại không, mà hắn còn thấy nàng có chút nhỏ nhắn đáng yêu, muốn ôm đối phương vào lòng.
Thiếu nữ áo đỏ liếc mắt nhìn hắn rồi quay đi, nàng vẫn đứng đó, ổn định trong gió, tóc dài thì tung bay như ngọn lửa màu đen vậy. Song đao sau lưng nàng tỏa ánh sáng quỷ dị, như có thể nuốt chửng tất cả sinh mệnh.
Lâm Duệ thầm nghĩ thiếu nữ này là ai vậy? Thật xinh đẹp, thật quỷ dị! Nhưng rất kỳ quái, trong lầu không ai để ý đến nàng, là bọn họ không thấy sao?
Ngay khi Lâm Duệ đang phân tâm, huyện lệnh đại nhân ném một quyển sổ đến trước mặt Khương Hàm Chương:
- Khương điển sử, ta cho ngươi một cơ hội, nghĩ kỹ rồi trả lời bản quan.
Khương Hàm Chương nhíu chặt mày, lật xem quyển sổ, vừa xem hắn đã biến sắc, gương mặt dần xám, nhưng vẫn hít một hơi thật sâu rồi nói mãnh liệt:
- Hừ, ngài muốn hại thuộc hạ thì cần gì làm cớ như vậy chứ! Thuộc hạ không biết huyện lệnh đại nhân có được quyển sổ này ở đâu, vì sao muốn đẩy thuộc hạ vào chỗ chết, nhưng nếu đại nhân nghĩ làm giả một quyển sổ có thể kiềm chế thuộc hạ thì quá khinh thường thuộc hạ rồi!
Hắn để quan ấn lên bàn rồi nói:
- Đại nhân, vì việc vây giết huyết đao cơ, thuộc hạ dưới trướng ta đã tổn thất hơn 30 người, trong 4 ngày này, thuộc hạ cũng nỗ lực hết sức đảm bảo trị an trong thành, tự hỏi không thẹn với bách tính khắp huyện, nếu như huyện lệnh đại nhân muốn ép thuộc hạ đi chịu chết thì xin cho thuộc hạ giải quan quy ấn!
Sáu vị bộ đầu ngồi cạnh hắn thì có ba người đứng lên, đặt quan ấn lên bàn.
- Xin huyện lệnh đại nhân cho phép chúng thuộc hạ nghỉ việc, xin thứ cho đám thuộc hạ không thể nhận việc bán mạng này được.
Khương Hàm Chương ánh mắt lạnh lẽo nhìn 3 tên bộ đầu còn ngồi yên, không nhúc nhích, cười gằn nói:
- Rất tốt!
Hắn đột nhiên phẩy tay áo, trực tiếp xoay người rời đi. Tình cảnh này để đám bộ khoái xanh mặt, rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, có một nửa bọn họ rời đi theo Khương Hàm Chương.
Lâm Duệ và Vương Sâm chăm chú nhìn, cũng đang suy nghĩ xem có nên rời đi theo điển sử không? Cảm giác rời đi theo điển sử đáng tin hơn, dù sao bọn họ đến là hỗn thế cuộc, cố gắng tầm thường!
Nhưng từ tình huống hôm nay, rõ ràng huyện lệnh đại nhân chiếm ưu thế, đã mua chuộc xong 4 trong 7 bộ đầu, hơn nữa “thủ trưởng không bằng hiện quản”, bọn họ đang theo Trương Thiên Thường đấy!