Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch)

Chương 33 tùy tùng

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Khi Lâm Duệ ôm thuẫn giáp từ phòng kho nha môn ra thì đúng lúc gặp Vương Sâm. Vương Sâm hai mắt trừng trừng nhìn bộ cẩm y trên người Lâm Duệ, một thân cẩm y bên trong là giáp da căng phồng, vô cùng uy phong khí thế mười phần.

- Thập Nhị ca được thăng chức phó bộ đầu rồi sao? Ta còn tưởng lần này xong rồi cơ.

Vương Sâm kiêng kỵ đám người xung quanh, không dám gọi tên Lâm Duệ, một mực khó tin nói. Vừa rồi Vương Sâm đã chuẩn bị sẵn sàng liều mạng, một khi có chiến đấu, hắn dự định bất ngờ giải quyết mấy tên bộ khoái xung quanh, rồi lập tức lao lên đâm hướng huyện lệnh. Kết quả Lâm Duệ không chỉ không sao, còn lắc mình biến thành phó bộ đầu.

- Phó bộ đầu gì chứ? Chỉ là bộ khoái đai đen, tạm đảm nhiệm chức phó bộ đầu thôi. Ngươi tới thật đúng lúc, mặc nội giáp này vào, huyện lệnh đại nhân lệnh ta phụ trách đường Hàm Hoa. Ta xin Trương bộ đầu thêm thuộc hạ nhưng hắn bảo nhân thủ nha môn có hạn, chỉ có thể để Vương Nhập Thất ngươi theo ta. À, viên hạ phẩm hồn thạch này cho ngươi, là lĩnh lương trước đấy, sau này lĩnh lương phải trả lại cho ta đấy.

Lâm Duệ đưa bộ nội giáp cấp 2 cho hắn, đây vốn là đãi ngộ của phó bộ đầu nha môn, nhưng hắn có chiến giáp cấp 3 huyện lệnh ban cho rồi, nên giáp này cho Vương Sâm dùng. Lâm Duệ còn cố ý xin thêm một “ma cương thuẫn” cấp 2, hắn biết Vương Sâm chuyên tu kiếm thuẫn, lấy thủ làm công, phòng ngừa phản kích là chính.

Nhìn con đường Hàm Hoa kia yêu khí um tùm, dùng mông nghĩ cũng biết là vô cùng nguy hiểm. Lâm Duệ tuy rất hứng thú với tăng lên lực chiến nhưng không thể không lo cho tính mạng của Vương Sâm.

Vương Sâm không chút khách khí, ăn luôn viên hồn thạch hạ phẩm, thanh âm hàm hồ vì đang nhai:

- Tạm lĩnh chức phó bộ đầu? Này cùng phó bộ đầu thật sự khác gì chứ.

Bây giờ trong nha môn không có điền sử, Trương bộ đầu là to nhất, sau đó chính là Lâm Duệ! Nha môn bọn họ trước kia có hai phó bộ đầu thật sự thì vừa chết trong tay huyết đao cơ! Mãi đến khi Vương Sâm nuốt xong hồn thạch, hắn mới chú ý đến hai chữ Hàm Hoa, lập tức kinh hãi thét lên:

- Hai chúng ta phụ trách đường Hàm Hoa? Chỉ có hai ta thôi á?

Vương Sâm kinh ngạc đến thốt lên sững sờ, lập tức nhận lấy vô số ánh mắt đồng tình xung quanh. Da đầu hắn tê dại đi, thầm nghĩ Lâm Duệ điên rồi sao mà nhận đường Hàm Hoa kia. Nơi đó đến cả nữ tử thanh lâu còn chạy hết, ai dở hơi dám ở đó chứ?

Vương Sâm nhìn quanh, lập tức khẽ nói với Lâm Duệ:

- Thập Nhị ca, ý của chị Phỉ Thúy là để chúng ta đảm bảo an toàn bản thân.

- Ta cũng muốn an toàn chứ, nhưng hiện tại chức vụ nhận rồi, địa bàn nhận rồi, ngươi nói ta có thể làm gì chứ?

Lâm Duệ hừ một tiếng.

Vương Sâm cảm giác như nghẹn họng, hồn thạch này sao mà khó nuốt thế…

Lâm Duệ lại giơ tay chỉ nha môn:

- Ngươi vừa rồi khi vào nha môn, có để ý hải bộ công văn dán đầy tường không? Suy nghĩ đến thông báo của cục quản lý dị thể, giờ này tính huống huyện Ngân Nguyệt rất tệ, với tình thế này, không phải muốn tránh là được.

Sắc mặt Vương Sâm thêm phần nghiêm nghị. Vừa rồi hắn cũng để ý đến công văn hải bộ, phải đến hai trăm tờ truy nã! Công văn không chỉ nhiều mà có hơn một nửa là yêu ma! Mấu chốt là đám yêu ma này lục tục xuất hiện vào 4 ngày gần đây!

Vương Sâm thầm nghĩ vận may cứt chó gì thế này, theo kinh nghiệm của dị thể hành giả, làm công trong nha môn vốn tương đối an toàn. Vương Sâm phân tích tình báo chán chê, cũng thấy huyện Ngân Nguyệt tương đối an toàn. Kết quả là vừa giáng lâm đã đối diện nguy hiểm rồi! Quá đen rồi!

Vương Sâm gãi đầu, ánh mắt khó mà tin nổi:

- Ta không hiểu tại sao huyện Ngân Nguyệt lại biến thành như này?

Điều này làm hắn vô cùng xấu hổ, cảm thấy có lỗi với Lâm Duệ, cũng không biết phải ăn nói sao với Dư Phỉ Thúy và Phương Nhiễm Nhiễm. Thân phận bộ khoái này là hắn gợi ý, tình cảnh của Lâm Duệ là do hắn gây nên, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm.

Lâm Duệ ôm lưng Vương Sâm, từng bước dụ dỗ:

- Vương Sâm, ngươi đã nghe nói đến định luật Murphy rồi chứ? Chuyện xấu có thể xảy đến thì nhất định sẽ đến, chúng ta hiện giờ ở vào tình cảnh này rồi.

- Định luật Murphy? Có chút đạo lý, chúng ta muốn trốn là không thoát, chẳng bằng chủ động lao vào vấn đề. Ý của Thập Nhị ca là không thể ngồi chờ chết, thay bằng chủ động xuất kích nắm quyền chủ động trong tay.

Lâm Duệ nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời, thầm nghĩ quả là bạn thân, rất hợp với mình. Thật ra trước khi giáng lâm, hắn cũng muốn an toàn trên hết, nhưng giờ đã phát sinh biến hóa. Hiện tại Lâm Duệ cần một trợ thủ giúp hắn săn giết yêu ma.

- Vì thế ta muốn đảm nhận chức vụ phó bộ đầu. Thật ra không nguy hiểm như ngươi nghĩ, người ở đường Hàm Hoa đã trốn sạch, thế thì yêu ma đến đó làm gì, đương nhiên hải tặc cũng chẳng đến đó, vì thế nơi đó nhìn như nguy hiểm lại là nơi an toàn nhất. Nhiệm vụ tuần tra đã có quận binh đảm nhiệm, chúng ta chỉ chịu trách nhiệm truy nã tội phạm, lùng bắt yêu ma, đến lúc đó đánh thắng thì tốt, không đánh được thì chạy.

Vương Sâm cảm giác Lâm Duệ giống như đang lung lạc bản thân, nhưng sao hắn phải làm như vậy chứ? Chuyện này với Lâm Duệ có chỗ tốt nào đâu. Nhưng cẩn thận nghĩ kỹ thì Lâm Duệ nói cũng rất có đạo lý. Vừa rồi khi huyện lệnh thăm dò, Lâm Duệ đi ngược lối cũ, lại thu được tín nhiệm của huyện lệnh. Đây là phương thức ứng phó của Lâm Duệ sao? Sau khi lên chức phó bộ đầu, quả thật họ thu được sức mạnh lớn hơn, nhiều tài nguyên hơn.

Vương Sâm lại thêm khâm phục đối phương, quả nhiên không hổ người ẩn giấu thực lực mà vẫn có thể áp chế hắn 3 năm học, dũng cảm và trí tuệ của đối phương hơn xa hắn. Tuy Vương Sâm vẫn không đồng ý với biện pháp mạo hiểm của Lâm Duệ, hắn vẫn cảm thấy phương pháp này có nguy hiểm nhất định, nhưng không phản đối nữa.

Lâm Duệ nhìn thần thái Vương Sâm thì biết mình sắp lung lạc đối phương được rồi, chỉ thiếu bước cuối nữa thôi. Hắn lấy ra một đống công văn truy nã, vỗ vỗ vào ngực Vương Sâm:

- Ngươi nhìn phần thưởng đi.

Hắn chỉ lấy những phần công văn truy nã tội phạm và yêu ma từng gây án ở gần đường Hàm Hoa, Lâm Duệ cảm giác chúng có duyên với mình.

Nhưng vào lúc này, Lâm Duệ bỗng cứng đờ người, đứng yên không nhúc nhích. Hắn lại thấy huyết đao cơ kia! Nàng đang đứng bên bức tường đối diện, lạnh lùng quan sát hắn. Lâm Duệ còn thấy đôi mắt của thiếu nữ không giống lúc trước, đôi mắt nàng giờ toàn màu đỏ máu, nhìn rất khủng bố.

- A, huyện Ngân Nguyệt sao có nhiều tiền vậy? Treo thưởng yêu ma cấp 2 lên đến 52 ma ngân, còn thêm một viên hồn thạch hạ phẩm nữa.

Vương Sâm nhìn tờ công văn truy nã mà chảy nước miếng, 52 ma ngân, giá thị trường phải đến 60 ngàn đồng Liên Bang. Mà bọn họ không ký thỏa thuận với công ty dị thể, điều này nghĩa là họ chỉ cần nộp thuế 10% thu nhập thôi. Thêm vào một viên hồn thạch hạ phẩm nữa, số tiền này khéo phải đổi được kinh mạch đặc cấp.

Giờ hắn mới phát hiện không đúng, nghi ngờ nhìn Lâm Duệ:

- Thập Nhị ca sao thế?

Lâm Duệ khô cạn miệng, hắn rất muốn hét lên huyết đao cơ, nàng kìa, nàng ở ngay trước nha môn! Nhưng hắn nghĩ tới huyện lệnh chưa về, huyện úy và điển sử không có mặt, trong huyện nha chỉ còn Trương Thiên Thường và một vị huyện thừa không để ý công vụ thì vội đè xuống kích động. Trong nha môn không có cao thủ cấp 4 nào, hắn hô lên thì có ích lợi gì chứ?

Một người một ma cứ thế đối diện nhìn nhau một lúc, thiếu nữ áo đỏ mới rời mắt nhìn hướng khác.

- Không có gì, ta nghĩ đến chút chuyện nhỏ thôi.

Lâm Duệ hít một hơi thật sâu, rồi bình tĩnh thu lại tập truy nã. Chỉ là trong lòng hắn thầm nghi hoặc, huyết đao cơ này định làm gì chứ? Tại sao nhìn hắn chằm chằm vậy, chẳng lẽ nàng định giết hắn sao? Nhưng rồi hắn lập tức phủ nhận, coi như không có chuyện gì xảy ra rời đi. Huyết đao cơ này đã đến cấp 4, còn có thân pháp xuất quỷ nhập thần, ra vào nha môn như thường, nếu nàng ta muốn giết hắn thì hắn đã sớm chết rồi!

Thế thì sợ gì chứ, việc gì cần làm thì cứ làm thôi!

Nhưng hắn lại run lên lần nữa khi thấy huyết đao cơ kia như ma nữ bay theo phía sau hắn!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất