Chương 33: Đi Theo
Khi Lâm Duệ ôm một bộ thuẫn giáp từ nha môn trong phòng kho đi ra, vừa vặn gặp được Vương Sâm. Vương Sâm hai mắt trừng trừng, trên dưới nhìn Lâm Duệ trên người một bộ cẩm y. Cái thân cẩm y bị lớp da mềm giáp bên trong căng phồng lên, rất là uy phong, khí thế mười phần.
"Thập Nhị ca, ngươi làm sao lại làm phó bộ đầu?" Vương Sâm kiêng kỵ người qua lại xung quanh, không gọi tên Lâm Duệ, hắn khó tin nói: "Ta còn tưởng chúng ta lần này chắc chắn hỏng việc."
Vừa nãy, Vương Sâm ở dưới Túy Hoa lâu đã chuẩn bị liều mạng, một khi giao chiến, hắn định trước tiên ra tay bất ngờ giải quyết mấy tên bộ khoái bên dưới, sau đó một kiếm chọc lên lầu trên, đâm thẳng vào chỗ huyện lệnh đứng.
Kết quả, Lâm Duệ không những xuống được bình yên vô sự, lại còn lắc mình biến hóa, lên làm trung tầng quản lý trong huyện nha.
"Cái gì phó bộ đầu? Chỉ là đai đen bộ khoái, thay mặt chức phó bộ đầu thôi." Lâm Duệ nói rồi ném cho Vương Sâm bộ thuẫn giáp trong tay: "Ngươi tới đúng lúc, mặc bộ nội giáp này vào. Huyện lệnh đại nhân sai ta phụ trách hẻm Hàm Hoa và bảy con đường phía đông. Ta hỏi Trương bộ đầu xin người, hắn nói hiện giờ thiếu người, chỉ có thể cho ta ngươi, Vương Nhập Thất. Còn có viên hạ phẩm Hồn thạch này, là huyện lệnh sai kho hàng chuẩn bị cho ta, ngươi kiếm được tiền nhớ trả ta."
Lâm Duệ lấy ra bộ nhị giai nội giáp này, vốn là đãi ngộ của phó bộ đầu trong nha môn. Chỉ vì huyện lệnh ban cho hắn một bộ tam giai chiến giáp, nên mới bỏ bộ giáp này ra cho Vương Sâm dùng. Lâm Duệ còn ngoài lệ xin thêm một mặt nhị giai 'Ma Cương thuẫn', hắn biết Vương Sâm chuyên tu kiếm thuẫn, võ đạo lấy phòng thủ phản kích làm chủ.
Vừa nãy hẻm Hàm Hoa âm u, đầy tử khí, yêu khí ngùn ngụt, nhìn là biết rất nguy hiểm. Lâm Duệ tuy có chút hưng phấn và chờ mong với con đường thanh lâu ở huyện Trăng Bạc này, nhưng không thể không lo lắng cho tính mạng Vương Sâm.
Vương Sâm cũng không khách khí, cắn nát viên hạ phẩm Hồn thạch, giọng nói hàm hồ: "Thay phó bộ đầu? Cũng chẳng khác gì phó bộ đầu thật sự."
Bây giờ trong nha môn không có điển sử, Trương bộ đầu là người lớn nhất, kế tiếp là Lâm Duệ. Nha ban họ trước kia có hai phó bộ đầu, đều chết trong tay Huyết Đao Cơ.
Mãi đến khi Vương Sâm nuốt hết Hồn thạch, hắn mới để ý tới hai chữ "Hàm Hoa" trong lời Lâm Duệ. Vương Sâm thét lên kinh hãi: "Hai ta phụ trách hẻm Hàm Hoa? Chỉ có hai ta thôi?"
Hắn kinh ngạc đến nỗi giọng nói đều thay đổi, khiến hai tên lính gác đi ngang qua nhìn sang. Hai người này, đầu tiên là sững sờ, rồi mới nhìn họ với ánh mắt đầy thương cảm.
Vương Sâm tê cả da đầu, nghĩ thầm hẻm Hàm Hoa bây giờ ra sao, Lâm Duệ chẳng lẽ không thấy sao? Nơi đó không chỉ gái mại dâm bỏ chạy hết, các chủ thanh lâu và hộ viện cũng chạy sạch, giờ là con đường chết.
Vương Sâm nhìn quanh, vội đến bên Lâm Duệ, nhỏ giọng nói: "Thập Nhị ca, ý Phỉ Thúy tỷ là để chúng ta nên chọn an toàn."
"Ta cũng muốn an toàn." Lâm Duệ 'Sách' một tiếng: "Nhưng giờ ta đã là phó bộ đầu, nhiệm vụ cũng nhận rồi, ngươi nói làm sao bây giờ?"
Vương Sâm nghe vậy ngưng trọng, có cảm giác như cơm đã nấu thành.
Lâm Duệ chậm rãi nói, chỉ tay về phía cửa nha môn: "Ngươi lúc vào nha môn có xem những công văn của hải bộ dán trên tường không? Cùng với cảnh báo về tình hình nguy hiểm. Tình hình huyện Trăng Bạc rất tệ, giờ đây, chỉ sợ không phải muốn tránh là tránh được."
Vương Sâm càng thêm nghiêm nghị. Vừa nãy vào, hắn cũng thấy những công văn hải bộ dán trên tường nha môn, hơn hai trăm trương, dán kín hai mặt tường dài mười mét. Những công văn này không chỉ nhiều mà hơn phân nửa là liên quan đến yêu ma. Then chốt là những yêu ma này xuất hiện chỉ trong bốn ngày sau khi họ chọn được thân phận.
Vương Sâm nghĩ thầm đây là vận may gì đây?
Vốn là chụp thường ngày Dị thể hành giả tổng kết kinh nghiệm, ở trong nha môn quan lại nhỏ vốn nên tương đối an toàn. Vương Sâm từ Dị thể cục quản lý cung cấp tình báo phân tích, cảm giác huyện Trăng Bạc tình thế cũng không tệ lắm. Kết quả đi xuống, huyện Trăng Bạc lại hiểm ác đến vậy, quả thực là thiên khanh. Vương Sâm gãi đầu, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: "Ta không hiểu nổi, huyện Trăng Bạc sao lại ra nông nỗi này?" Điều này làm hắn xấu hổ vạn phần, vừa cảm thấy có lỗi với Lâm Duệ, lại không biết làm sao bàn giao với Dư Phỉ Thúy cùng Phương Nhiễm Nhiễm. Bộ khoái này là hắn chọn, huyện Trăng Bạc quỷ quái này cũng là hắn chọn. Lâm Duệ bây giờ thế này, đều là hắn hại, cái này nồi hắn quăng không xong.
Lâm Duệ một tay ôm vai Vương Sâm, dụ dỗ từng bước, ngữ trọng tâm trường nói: "Vương Sâm, ngươi có từng nghe nói qua Murphy định luật? Nếu sự việc có thể phạm sai lầm, thì nó nhất định sẽ phạm sai lầm, chúng ta bây giờ chính là tình cảnh ấy."
"Murphy định luật?" Vương Sâm nhíu mày: "Có chút đạo lý, chúng ta càng muốn tránh phiền phức, cuối cùng lại càng khó tránh khỏi. Thập Nhị ca, ý ngươi là, ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, nắm quyền chủ động vào tay mình?"
Lâm Duệ nghe vậy ánh mắt sáng ngời, nghĩ thầm bạn này tốt, với hắn rất hợp ý. Kỳ thực trước khi đến đây, hắn cũng nghĩ an phận thủ thường, nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi. Lâm Duệ hiện giờ cần người giúp đỡ, giúp hắn săn giết yêu ma.
"Vì vậy ta chọn nhận chức phó bộ đầu."
Lâm Duệ khẽ mỉm cười: "Kỳ thực không nguy hiểm như ngươi nghĩ, hẻm Hàm Hoa người không phải đều chạy hết rồi sao? Không người, cũng không yêu ma, càng không trộm cướp, cho nên nơi đó nhìn thì nguy hiểm, kỳ thực là toàn thành chỗ an toàn nhất. Mà tuần tra đường phố là do quận binh phụ trách, chúng ta chỉ phụ trách bắt tội phạm, bắt yêu ma, đến lúc đánh thắng thì đánh, đánh không lại thì tách ra thôi."
Vương Sâm cảm giác Lâm Duệ đang động viên mình, nhưng Lâm Duệ có lý do gì động viên hắn? Chuyện này đối với Lâm Duệ chẳng có lợi gì. Lại cẩn thận suy nghĩ, lời cuối cùng của Lâm Duệ rất có lý. Vì vậy lúc huyện lệnh thăm dò, Lâm Duệ đi đường ngược lại, nên được huyện lệnh tín nhiệm.
Đây là cách ứng phó của Lâm Duệ sao? Thăng chức phó bộ đầu rồi, quả thực có thể nắm giữ nhiều lực lượng, nhiều nguồn lực hơn. Vương Sâm âm thầm bội phục, không hổ là người giấu thực lực, vẫn áp chế hắn ba năm trời, Duệ ca cả gan dạ lẫn trí tuệ đều hơn hắn xa.
Vương Sâm trong lòng không đồng ý sách lược của Lâm Duệ, cảm thấy khá nguy hiểm, nhưng hắn giữ ý kiến riêng. Lâm Duệ xem thần thái Vương Sâm, liền biết cách động viên đã thành công, chỉ còn bước cuối cùng. Hắn từ trong ngực móc ra một xấp hải bộ công văn, vỗ vào ngực Vương Sâm: "Ngươi xem những công văn hải bộ này, tiền thưởng cao lắm."
Đây là hắn cùng Trương Văn Thường đi dạo nha ban phòng, từ nha ban phòng tạp chức quan xin được, tạp chức quan là điển sử trợ thủ, chuyên quản việc này. Những công văn hải bộ này, yêu ma và tội phạm truy nã, đều từng phạm án ở gần hẻm Hàm Hoa, Lâm Duệ cảm thấy chúng có duyên với mình.
Bất quá lúc này, Lâm Duệ thân hình đột nhiên cứng đờ, bị định thân tại chỗ. Lâm Duệ lại thấy 'Huyết Đao Cơ'. Nàng đứng trên tường đối diện, lạnh lùng nhìn hắn. Lâm Duệ còn để ý thấy ánh mắt cô gái áo đỏ khác với trước, là màu đỏ ổi, trông rất đáng sợ.
"Không phải chứ, ta trước xem không để ý, huyện Trăng Bạc lại giàu thế sao? Một yêu ma hai cảnh lại treo thưởng năm mươi lượng, còn có một viên hạ phẩm Hồn thạch?" Vương Sâm lật xem công văn hải bộ trước mắt, mắt sáng lên. Năm mươi lượng ma ngân, giá thị trường là sáu vạn đồng tiền, hai người họ không ký độc chiếm với công ty, nghĩa là chỉ cần nộp thuế 10% cho chính phủ là được. Ngoài ra còn có một viên hạ phẩm Hồn thạch, số tiền đó gộp lại đủ đổi một kinh lạc đặc cấp.
Cho đến lúc này hắn mới phát hiện không đúng, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Duệ: "Thập Nhị ca, ngươi làm sao vậy?"
Lâm Duệ miệng đắng rát, rất muốn hô lên rằng 'Huyết Đao Cơ' đang ở ngay đây, nàng ngay trong nha môn!
Nhưng khi hắn nghĩ tới huyện lệnh vẫn chưa trở lại, huyện úy cùng điển sử cũng không có mặt, huyện nha hiện giờ chỉ có một tên Trương Thiên Thường – vị huyện thừa được đồn là không mấy quản lý – liền đè nén sự kích động.
Trong nha môn không có một cao thủ nào có thể chiến đấu ở cảnh giới bốn, hắn hô lên có ích gì?
Một người một ma nhìn nhau mười giây, thiếu nữ áo đỏ mới thu tầm mắt lại, nhìn về hướng khác.
"Ta không sao, chỉ là nhớ ra một việc." Lâm Duệ hít sâu một hơi, như không có chuyện gì mà cất những công văn Hải bộ do Vương Sâm đưa vào trong tay áo.
Trong lòng hắn lại hơi lạnh lẽo, cảm thấy nghi hoặc.
Huyết Đao Cơ này muốn làm gì? Sao lại nhìn hắn như vậy? Chẳng lẽ muốn giết hắn?
Lâm Duệ lắc đầu, như không có chuyện gì mà bước về phía cửa nha môn.
Huyết Đao Cơ này không chỉ là yêu ma thượng vị sơ kỳ cảnh giới thứ tư, mà còn có thuật độn thân xuất quỷ nhập thần, dĩ nhiên có thể ra vào nha môn như thường.
Nếu nữ tử này thật muốn giết hắn, thì hắn sợ cũng vô ích, chỉ có thể chờ chết.
Vì vậy, hắn sợ cái gì chứ, cứ việc làm!
Điều khiến Lâm Duệ rùng mình chính là, Huyết Đao Cơ lại theo sát phía sau, như bóng ma phiêu bồng.