Vô Tự Thiên Thư

Chương 25: Cực hạn hấp dẫn (hạ)

Trữ Tình nghe được trợn mắt há hốc mồm, nàng cũng là lần đầu tiên gặp phải một nam nhân như vậy.

Tiểu Khai nhìn Trữ Tình làm một cái mặt quỷ, rồi bước đi, Trữ Tình tức giận ở phía sau nắm chặt nắm tay, hướng theo hắn dứ một cái, lúc này mới quay đầu hướng ca ca của nàng nén giận nói: " Thật không biết hắn rốt cuộc có điểm nào tốt, không những là một tên vô lại, còn lăng nhăng, thật không biết ông nội vì sao lại mơ hồ đem kế hoạch lớn như vậy giao cho hắn nữa."

" Không, người này thật không đơn giản." Trữ Nguyện trầm ngâm nói: " Xem ra là ta đã coi thường hắn rồi."

" Không phải đâu ca ca, anh mà cũng cảm thấy hắn lợi hại?" Trữ Tình dùng ánh mắt bất khả tư nghị và khó tin nhìn Trữ Nguyện: " Anh không thấy hắn đúng là một tên vô lại hay sao chứ?"

" Đương nhiên không phải, theo hai phương cách quyết đấu hôm nay thì nhìn ra được, hắn kỳ thật là một người có trí tuệ phi thường thiên phú." Trữ Nguyện trịnh trọng nói: " Ta bây giờ bắt đầu hoài nghi, ngày đó hắn nói về Ngũ Hành Khám Tham cổ pháp, có thể đúng là một môn học vấn, hơn nữa so với phong thủy chuyển vận thuật của Trữ gia chúng ta cao minh hơn nhiều lắm, khó trách ông nội có ý muốn đem kế hoạch giao vào trong tay hắn."

Trữ Tình sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc chà mạnh chân dưới đất: " Dù sao em cũng tuyệt đối không thích hắn đâu."

Trữ Nguyện tựa hồ có chút thất thần, không nói gì.

Trữ Tình xuất ra cái túi nhỏ của mình, cẩn thận lấy ra một tấm ảnh chụp, đó là một tấm ảnh đã cũ, trên ảnh chụp một tiểu nam hài vẻ mặt sáng sủa đang mỉm cười, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, phảng phất như không được ăn uống đầy đủ, nhưng nét cười lại chân thành ngây thơ, tràn ngập vẻ ấm áp vô cùng.

" Em gái, em còn không quên được hay sao?" Trữ Nguyện nhẹ nhàng hỏi.

" Ân, không có khả năng buông bỏ được." Thần sắc Trữ Tình có chút ảm đạm: " Em đã sớm có lời thề, còn sống ngày nào, nhất định phải tìm cho được anh ấy."

Tiểu Khai đưa Tiêu Vận đi ra đến ngoài đường thì nhận được điện thoại của Tiểu Trúc.

Trong thanh âm của Tiểu Trúc mang theo tiếng khóc, nói: " Tiểu Khai, em rất sợ hãi, anh có thể tới đây giúp em không?"

Tiểu Khai lại càng hoảng sợ: " Em làm sao vậy?"

" Mẹ của em sắp không được rồi." Tiểu Trúc khóc ròng nói: " Vốn vẫn đang khỏe lắm mà, mấy ngày nay lại không được nữa, vô luận thế nào cũng tìm không ra nguyên nhân, còn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ cổ quái, em cảm thấy rất cô đơn, rất sợ hãi."

" Em đừng sợ." Tiểu Khai luống cuống: " Em ở đâu? Anh sẽ đến tìm em."

" Em ở nhà." Tiểu Trúc nói: " Em sẽ kêu lái xe đến đón anh."

Tiêu Vận vẫn đang ngóng lỗ tai lên nghe, nghe đến đó lập tức chen vào: " Ngươi hỏi cô ấy ở chỗ nào, ta đưa ngươi đi là được."

Tiểu Khai gật gật đầu: " Cảm ơn ngươi, Vận tỷ." Một tiếng " Vận tỷ" này thật ra gọi được rất tự nhiên, cực kỳ thuận miệng, trong lòng Tiêu Vận có chút ngọt ngào, bỗng nhiên nghĩ tới sở dĩ Tiểu Khai gọi như thế, hoàn toàn là vì mình đã nguyện ý đưa hắn đi, nghĩ thông suốt chuyện này xong, nhịn không được có chút lộ ra nụ cười khổ.

Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Khai đến nhà của Tiểu Trúc, xe dừng lại trước một căn biệt viện, Tiểu Khai nhìn thấy Tiểu Trúc chạy tới đón, ánh mắt nàng có điểm hồng, vừa ra là lập tức ôm cánh tay Tiểu Khai không buông, nói: " Theo em vào trong đi."

Tiểu Khai quay nhìn Tiêu Vận nở nụ cười xin lỗi, xoay người đi theo Tiểu Trúc vào cửa, tâm thần của Tiểu Trúc thật loạn, nên không còn nhớ tới việc đón tiếp Tiêu Vận, tâm thần của Tiêu Vận lại rối loạn, nhìn thấy Tiểu Khai không có chút lưu luyến xoay người đi xa, bỗng nhiên nghĩ thấy trong lòng chợt trống rỗng.

" Ta làm sao vậy?" Tiêu Vận lặng lẽ hỏi chính mình: " Ta sẽ không phải đã thích hắn rồi chứ?"

Cha của Tiểu Trúc tên Trì Định Nghiêu là một trung niên nhân nhìn có vẻ vô cùng nho nhã, sắc mặt trắng nhợt, quần áo sạch sẽ, một đôi tay được bảo dưỡng trắng nõn bóng loáng, trên mặt mang theo vẻ ngạo mạn của người trí thức, chỉ là trong vẻ ngạo mạn mang theo sự sầu lo rất sâu đậm, hắn nhìn thấy Tiểu Khai tiến đến, chỉ có chút gật đầu: " Cậu gọi là Nghiêm Tiểu Khai?"

" Đúng vậy." Tiểu Khai lập tức trở nên nghiêm túc, trường hợp bây giờ đúng là con rể bái kiến cha vợ, ấn tượng đầu tiên nhất định là quan trọng, hắn lặng lẽ ưỡn lưng thẳng tắp, tận lực cất tiếng thật rõ ràng: " Chào bác."

" Ừm.." Trì Định Nghiêu hờ hững nói: " Gia thế như thế nào, bao nhiêu tuổi rồi, đang làm việc gì?"

" Tôi là cô nhi, năm nay hai mươi mốt tuổi." Tiểu Khai thành thật nói: " Tôi và Tiểu Trúc là đồng nghiệp."

" Tại Thiên Dật?" Khóe miệng Trì Định Nghiêu khởi lên một tia khinh miệt, rồi nhanh chóng biến mất: " Là Thiên Dật mà ta kêu Tiểu Trúc đến chơi đùa đó à?"

" Ách…chơi?" Tiểu Khai sửng sốt một chút, gật đầu nói: " Đúng vậy."

Trì Định Nghiêu không nói gì nữa, phất phất tay: " Các ngươi vào đi thôi."

" Ba, con đi về phòng trước." Tiểu Trúc xoay đầu: " Đợi lát nữa sẽ đi thăm mẹ."

Trì Định Nghiêu gật đầu, chậm rãi đĩnh đạc đi ra ngoài.

" Tiểu Trúc, ấn tượng của ba em đối với anh thế nào?" Tiểu Khai ở hành lang hỏi Tiểu Trúc.

" Bình thường thôi." Thần sắc của Tiểu Trúc có chút ảm đạm: " Người như ông ấy, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện môn đăng hộ đối…có một chút cổ hủ, nhưng người cũng tốt."

" A, như vậy à, vậy nhà em rốt cuộc là làm gì?" Tiểu Khai thật ra không để trong lòng: " Dường như rất có thế lực nga."

" Có thế lực gì a." Tiểu Trúc cười khổ nói: " Chỉ mạnh hơn một chút mà thôi."

Tiểu Khai còn muốn hỏi nữa, nhưng thấy nàng không muốn nói, đành im lặng, đi theo nàng, một lúc nhìn thấy tòa đình thủy tạ, toàn một màu xanh mát mắt, lại có vẻ phong thái của đình viện cổ đại Trung Quốc, không khỏi tán thưởng: " Nhà của em bố trí rất hay."

Tiểu Trúc hé miệng cười: " Nhà của em nổi tiếng là thư hương môn đệ nga( gia đình lễ giáo danh gia)."

" Nhưng có điểm không đúng." Tiểu Khai nhíu mày nói: " Bây giờ rõ ràng là mùa hè, sao anh lại cảm thấy nhà em có vẻ lạnh lẽo sao đó."

" Đúng là rất kỳ quái a." Tiểu Trúc gật đầu nói: " Trước kia chỉ cảm thấy mát mẻ thôi, nhưng gần đây em cảm thấy có điểm lạnh lẽo, có thể vì tâm tình của mọi người cũng không tốt, cho nên không khí trong nhà không có sự ấm áp a."

" Khai ca, nhà của bọn họ có vấn đề." Tiểu Quan lặng lẽ đi ra: " Phong thủy nhà họ tựa hồ không đúng."

Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi, lặng lẽ hỏi: " Sao lại thế này?"

Tiểu Quan có vẻ thật nghiêm túc: " Chỗ đình viện đang ngồi khẳng định có trận pháp gì đó áp chế linh giác của ta, ta bây giờ còn không có biện pháp tra xét toàn bộ địa hình của đình viện, nhưng ta nghĩ trong viện này khẳng định có một đại kiếp phong thủy, làm cho cả địa khí và nhân khí trong đây đều có vấn đề…nếu có cơ hội, ngươi dẫn ta đi quanh trong viện, xem có thể tìm ra trận nhãn hay không."

Tiểu Khai nhất thời cảm thấy trầm trọng, nói: " Ngươi có thể hóa giải kiếp số này không?"

" Bây giờ còn không thể." Tiểu Quan có chút uể oải nói: " Trước kia thì khẳng định ta có thể, nhưng lực lượng bây giờ của ta còn quá yếu, chủ yếu là trí nhớ ta còn không khôi phục, rất nhiều pháp thuật trước kia còn dùng không được, chỉ cảm thấy có điểm quen thuộc nhưng nhớ không nổi tại sao lại như vậy."

" Điều đó không quan hệ." Tiểu Khai khẽ cắn môi: " Buổi tối ta sẽ cho ngươi lấy máu nhiều hơn một chút, vậy là ngươi sẽ có lực lượng rồi."

" Không đơn giản như vậy." Tiểu Quan cười khổ nói: " Phóng thích lực lượng cũng phải từ từ mà tiến, cũng không phải ngươi lấy máu là có thể, lại nói bổn thiên thư kia còn thật sự cổ quái đến cực điểm, ta dám cam đoan, từ khi ta sanh ra tới nay còn chưa có gặp qua giam cầm thuật lợi hại như vậy, đáng sợ chính là đây chỉ mới là trang đầu tiên của nó, trời ạ, ta quả thật không dám tưởng tượng ở những trang sau còn có thứ gì cường mãnh tồn tại."

" Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Khai hỏi.

" Đi từng bước tính từng bước thôi." Tiểu Quan nói ra kết luận.

Đang nói tới đó bỗng nhiên thổi tới một trận gió mát, Tiểu Khai nhất thời rùng mình, cảm giác Tiểu Trúc đang run nhè nhẹ, đã đưa thân thể yếu đuối nhích lại gần bên người mình, Tiểu Khai vươn tay ôm lấy eo của nàng.

" Khái khái.." Cách đó không xa truyền đến một tiếng ho khan, Tiểu Khai vừa ngẩng đầu thì thấy Trì Định Nghiêu, ông ta đang giương mắt nhìn tay Tiểu Khai đang ôm eo Tiểu Trúc, nghiêm túc nói: " Tiểu Khai, con gái ta vừa mười tám tuổi."

" Nga, thật xin lỗi." Tiểu Khai mặt đỏ tới mang tai buông tay ra.

Tiểu Trúc cũng không quan tâm đến ba của mình, chỉ kéo tay áo Tiểu Khai, nhẹ giọng nói: " Đi thôi, chúng ta đi thăm mẹ của em."

Đi qua đình đài lầu các, Tiểu Khai đi vào một cái sân, vừa vào cửa thì gặp một cái bóng đen theo cạnh cửa chạy trốn ra ngoài, chui vào phía dưới một ngăn tủ, Tiểu Khai thấy rõ ràng, đó là một con chuột mập rất lớn, còn lớn hơn cả con mèo, lông của nó trơn nhẵn, xem ra đã ăn uống thật béo mập sảng khoái.

Tiểu Khai khó hiểu hỏi: " Nhà của em sao lại có chuột? Sao không tìm người lai xử lý một chút?"

" Vô dụng thôi." Tiểu Trúc nói: " Nhà của em trước kia không có chuột, nhưng mấy ngày nay trong nhà phát sinh chuyện kỳ quái, đầu tiên là mẹ em ngã bệnh, sau đó trong nhà xuất hiện nhiều chuột lớn, đuổi không đi, bắt không được, lần trước tìm vài con mèo về kết quả sáng hôm sau đã phát hiện bị cắn chết hết, máu đẫm đầy thi thể nằm ở cửa."

Tiểu Khai rùng mình: " Vậy sao nhà em không dời ra ngoài a, đây đúng là có quỷ."

" Đã dời ra…" Tiểu Trúc nói: " Những người khác đều ra khỏi..nhưng mẹ em lại không thể ra, bà vừa đi ra là xảy ra vấn đề."

" Xảy ra vấn đề gì?" Tiểu Khai nói: " Dù sao cũng tốt hơn ở lại trong phòng quỷ khí này chứ."

Bọn họ vừa nói tới đây thì đi tới trước cửa, ở cửa có hai người đang đứng, nhìn thấy Tiểu Trúc nhất thời kêu một tiếng: " Tiểu thư."

" Ở chỗ này làm gì?" Tiểu Trúc hỏi.

Một người nói: " Là lão gia mời thầy thuốc đến, đang bắt mạch cho phu nhân."

Tiểu Trúc gật đầu, kéo Tiểu Khai đi vào cửa.

Trì Định Nghiêu đã ở trong phòng, nhìn thấy hai người, có chút chau mày, nhưng không nói gì.

Mẹ của Tiểu Trúc là một người phụ nữ trung niên có vẻ ung dung nhã lệ, mặc dù tuổi đã lớn nhưng dung nhan vẫn có vẻ tú lệ của ngày xưa, tóc bới thành một búi, nằm yên trên giường, khuôn mặt an tường tĩnh lặng, giống như đang ngủ, giờ phút này một cánh tay đặt trên mép giường, một lão nhân ngồi ở bên giường, đang bắt mạch cho bà, vẻ mặt lão nhân vô cùng cổ quái, hai mắt nhìn lên trần nhà, ba ngón tay vẫn không nhúc nhích, xung quanh còn có bốn người đang đứng, xem ra cũng là trợ thủ lão mang đến, bọn họ nhìn thấy Tiểu Khai và Tiểu Trúc đi đến thì khẽ gật đầu chào, không dám nói một câu, trong phòng yên tĩnh đến cây kim rớt cũng nghe được.

Tiểu Khai và Tiểu Trúc không dám nói gì, đợi khoảng ba, bốn phút, mới thấy lão nhân buông tay ra, đứng dậy lắc lắc đầu.

" Mẹ tôi thế nào?" Tiểu Trúc hỏi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

" Không biết." Vẻ mặt lão nhân cổ quái lắc đầu: " Theo tôi xem, bà không có vấn đề gì, mạch tượng vững vàng, hít thở đều đều, chỉ giống như đang ngủ mà thôi."

" Không đúng a." Tiểu Trúc vội la lên: " Mẹ tôi đã ba ngày không tỉnh rồi."

" Tôi biết." Lão nhân cười khổ nói: " Tôi Kim Châm Âu Dương Sanh cũng không phải là một người trọng mặt mũi, tôi thừa nhận bệnh này xem không được, hay là các người tìm cao nhân khác đi."

Tiểu Khai ở phía sau lặng lẽ le lưỡi, Kim Châm Âu Dương Sanh chính là cao thủ trung y cao nhất trong nước, được gọi là " Khinh dịch bất xuất thủ, xuất thủ tất hoàn hồn." ( Không dễ dàng ra tay, ra tay nhất định sống), có ba cây kim châm, có thể tung hoành thiên hạ. Không ngờ hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy thì cũng là lần thất bại đầu tiên của ông ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất