Vô Tự Thiên Thư

Chương 257: Bàn cổ chi tử

Nói về cự ngao này, kỳ thật là thượng cổ sinh linh trong Diệt Thế Chi Môn, năm đó Cửu Thiên Huyền Nữ xuyên qua không gian thuận tay dẫn theo chúng nó đi ra, nghiêm khắc mà nói, chúng nó cao hơn sinh linh tam giới. Ở trên thế giới này, lực lượng cự ngao không thể phân loại, Cửu Thiên Huyền Nữ vừa muốn dùng bọn chúng trấn áp song thần, lúc này mới phóng chúng vào trong tam giới, nghiêm khắc mà nói, thực lực của chúng, đều hơn cả tiên đế và ma tôn.

Không lâu trước khi ma tôn đi chặt chân ngao, dùng hết toàn lực cũng không phá được phòng ngự của cự ngao, nếu không phải Tiểu Khai đích tay viện trợ, dùng Định Thiên Côn phá đi phòng ngự của cự ngao, có lẽ lúc ấy ma tôn đã bị cự ngao giết chết.

Lực lượng thế giới cấp bậc sâm nghiêm, đáng tiếc lực lượng cự ngao cũng không thuộc thế giới này, Bàn Cổ thần lực đối với sinh linh tam giới là tuyệt sát, duy nhất với cự ngao sẽ không nể hắn, tưởng cứu người, vậy xuất ra thực lực đi, lực lượng cấp bậc loại hư vô mờ mịt gì đó, thì cự ngao bộ tộc căn bản là không để ý tới.

Thực lực của Bàn Cổ vừa khôi phục không đến một thành, mặc dù khôi phục hình người, nhưng lớp ma phó cấp thấp cũng chưa thể thay đổi, lực chiến đấu còn chưa là gì, chỉ cao hơn ma tôn tiên đế một chút xíu mà thôi.

Chỉ tiếc con cự ngao này so với con tại đáy Vong Xuyên phải cao hơn vài bậc, như vậy tính toán, trận chiến này của Bàn Cổ, đã là ở trong tình lý phải thua rồi.

Nhưng đường đường ma thần, loại chuyện đáng kinh ngạc này làm sao Bàn Cổ chịu được, thực tế bên cạnh còn có một nữ đồ đệ tuổi trẻ xinh đẹp nhìn thấy, thực tế nữ đồ đệ này là tâm hư của Bàn Cổ, đến lúc này Bàn Cổ thật không còn mặt mũi, hắn nhìn thấy cự ngao lại đánh tới, rõ ràng không né không tránh, lại dùng cứng đối cứng.

Lúc này đây, Bàn Cổ dùng tới mười thành lực lượng.

Nhưng lúc này đây, cự ngao đã dùng tới mười thành lực lượng.

Hai bên đều là kẻ có kinh nghiệm đánh nhau phong phú, lần đầu tiên rat ay đều là bảy phần lực lượng, chủ yếu chỉ là thử xem, lần thứ hai ra tay thì tình thế bắt buộc dùng toàn lực, hai bên chạm nhau, cả nước sông đều bị lực lượng cường đại cháy sạch " xuy xuy" vang lên, vô số bóng nước khí hóa hướng lên trên bay lên, mà Bàn Cổ ma thần cao quý…hắn lại bay.

Trên đường bị bách phi hành, hắn còn thực mất mặt ói ra một ngụm máu tươi màu vàng đất, đây là màu sắc của Bàn Cổ thần lực.

Bàn Cổ nổi giận, tay phải giương lên, quát to: " Lão bằng hữu, chém hết tên rùa đen vương bát đản này!"

Bàn Cổ Phủ ứng tay mà ra, trong nháy mắt bành trướng thập bội, phảng phất như tia chớp bổ xuống, chuẩn xác bổ lên xác rùa của cự ngao, " đương" phảng phất như phá núi, cự ngao cũng thật cường hãn, cư nhiên ngạnh sanh tiếp được một búa này, trên giáp xác vỡ ra một lỗ dài hơn một thước, máu màu xanh biếc phun ra, nhiễm cả nước sông biến thành màu lục.

Mặc dù chiến quả huy hoàng, nhưng trái tim Bàn Cổ lặng lẽ trầm xuống, thần khí của hắn một búa, thay đổi là năm đại cao thủ ma giới, trực tiếp có thể chém họ thành mảnh nhỏ, nhưng cự ngao này không ngờ chỉ bị thương, hiển nhiên súc sinh trước mắt cường đại đến mức biến thái.

Điểm chết người chính là, đối với Bàn Cổ giờ phút này chỉ khôi phục được một thành lực lượng mà nói, đây đã là công kích cực mạnh mà hắn có khả năng thi triển.

Bàn Cổ khiếp sợ dừng lại, cự ngao bị thương lại phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, bốn chân ra sức khua nước, làm cả đáy sông bị giảo đến long trời lở đất, nhìn hướng Bàn Cổ hung hăng bước qua, lúc này đây tốc độ của cự ngao quả thật nhanh đến cực điểm, Bàn Cổ căn bản né tránh không được, bị nó hung hăng một bước đá lên người, trực tiếp bay ra hơn xa một ngàn thước.

" Phốc." Ở ngoài địa phương một ngàn thước, Bàn Cổ thật mất mặt ói ra một ngụm máu tươi màu vàng đất, khẩu huyết này màu sắc sâu đậm, Bàn Cổ ma thần tôn quý của chúng ta- hắn đã bị nội thương rồi.

Sự thật chứng minh, đánh không lại đúng là đánh không lại, ở trước mặt thực lực, hết thảy tin tưởng đều là phí công.

Bàn Cổ toàn thân đau đớn, khẽ cắn môi, còn muốn ngạnh sanh, bỗng nhiên nhìn thấy Vũ Ca tiểu thư bộ dáng thống khổ huyền phù nơi địa phương không xa, trong lòng " lạc đăng" một chút, nhất thời nhớ tới một sự kiện.

Vũ Ca tiểu thư yếu ớt, giờ phút này thực lực thấp kém chẳng khác gì con kiến hôi, sở dĩ có thể xâm nhập đáy sông vạn thước, toàn nhờ thần lực của Bàn Cổ che chở, giờ phút này toàn bộ lực lượng Bàn Cổ lấy đi đánh nhau, nàng không còn ai che chở, lực nước thật lớn ép lại, làm cho nàng cả nói cũng không ra lời, nếu còn kéo dài thêm, có lẽ sẽ trực tiếp bị nước sông ép thành bốn năm mảnh.

Mỹ nhân nguy mệnh là chuyện lớn, Bàn Cổ cũng không phải là ngốc tử, mắt thấy trận này đã thua chắc, vì chính bảo bối đồ đệ của mình, hắn cũng chỉ có thể lặng lẽ thở dài, một lần nữa che chở Vũ Ca tiểu thư, nói: " Vương bát này rất khó đối phó, chúng ta đi trước thôi."

Cuối cùng hắn còn cực không cam lòng bổ sung một câu: " Ta trước giải thích nga, ta không phải đánh không lại vương bát này, ta thuần túy lo lắng ngươi bị ngộ thương…Ách…Lần sau ta tự mình đi xuống là được."

Nói xong lời này, Bàn Cổ có điểm đỏ mặt, hắn tách ra dòng nước, muốn đi lên, mặt sau, cự ngao cũng không truy, thân thể cao lớn lại chậm rãi chìm vào khe nức của cửu thiên chi môn.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có một cỗ thanh âm mềm nhẹ truyền tới.

Bàn Cổ nhất thời " di" một tiếng: " Đáy sông có người?"

Vũ Ca tiểu thư nháy mắt, nhìn bốn phía, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy, nàng ngẫm lại thực lực mình thấp kém đến thế này, ở dưới đáy sông phảng phất như bị câm điếc, nhịn không được tự cười giễu chính mình.

Trong tai Bàn Cổ lại nghe được một thanh âm mềm nhẹ truyền đến, thanh âm này mạn diệu dễ nghe, rung động dị thường, Bàn Cổ nghe nghe, nhịn không được càng lúc càng dỏng cao, Vũ Ca ở bên cạnh nhìn thấy kỳ quái, mở miệng nói: " Sư phó, là thanh âm gì vậy?"

Bàn Cổ giống như ngây ngốc, không nói bất động, một bộ dáng ngưng thần lắng nghe, Vũ Ca tiểu thư trong lòng càng kinh ngạc, rõ ràng đẩy hắn một cái: " Sư phó, rốt cuộc làm sao vậy?"

Toàn thân Bàn Cổ run lên, nhất thời tỉnh táo lại, hơi chút nghĩ nghĩ, trên mặt khởi lên vẻ giận dữ: " Tiện nhân kia, nguyên lai đang ở chỗ này!"

Vũ Ca tiểu thư lắp bắp kinh hãi, thất thanh nói: " Cửu Thiên Huyền Nữ dưới đáy sông?"

Bàn Cổ nhanh chóng đưa ngón tay lên miệng, áp thấp giọng nói: " Nhỏ giọng chút, đừng bị ả nghe thấy." Hắn nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Vũ Ca tiểu thư, trên mặt lại có điểm đỏ lên: " Ả…Sư phó ngươi thực lực còn chưa khôi phục hết, bây giờ cũng không phải là đối thủ của ả, chúng ta đi trước thôi."

Trong lòng Vũ Ca tiểu thư biết sự việc nghiêm trọng, không dám nói chuyện, dùng sức gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bàn Cổ thần lực dũng xuất, đã nghĩ rời đi, nhưng từ phía trên mấy chục thước có một thanh âm nhu hòa động lòng người ung dung truyền đến: " Khách quý đã đến đây, cần gì phải vội vã rời đi, đến cung điện của ta nghỉ ngơi một chút thế nào?"

Bàn Cổ thất kinh, bật thốt: " Cửu Thiên Huyền Nữ?"

Thanh âm bên trên lại phát ra tiếng cười khẽ: " Cửu Thiên Huyền Nữ là ai, cũng biết ca hát sao?"

Thần tình Bàn Cổ kinh ngạc, cư nhiên ngẩng đầu, liền thấy được một bạch y nữ tử xinh đẹp đến khó thể hình dung.

Nếu nói hoàng y nữ tử xinh đẹp còn mang theo vài phần thanh tân, còn bạch y nữ tử trước mắt, hoàn toàn có thể dùng hai từ " gợi cảm" và " hấp dẫn" để hình dung, nàng ta cứ như vậy mỉm cười mà đứng, trên mặt mang theo tấm khăn mỏng, trên người mặt y phục trắng, dưới chân mang giày mềm, hai tay khuất trong tay áo, kỳ thật cả nửa điểm da thịt cũng không có lộ ra, nhưng loại khí tức mị hoặc điên đảo thiên hạ, cũng không khả kháng mà tản mát đi a, xuyên thấu trọng trọng nước sông trở cách, dừng lại trong mắt Bàn Cổ.

Dù Bàn Cổ thân là ma thần cảnh giới, cư nhiên cũng thấy trong lòng rộn lên, cảm giác quả nhiên là cổ quái khôn cùng, vừa nghi hoặc vừa kinh hãi, hắn dùng lực quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn cảnh tượng trước mặt nữa, sáp thanh hỏi: "Ngươi không phải là Cửu Thiên Huyền Nữ, rốt cuộc ngươi là ai? sao lại có mị hoặc như Cửu Thiên Huyền Nữ vậy?"

Bạch y nữ tử lại không ngừng cười khanh khách, giọng cười nàng trầm thấp khàn khàn, tựa như miêu trảo cào qua trái tim Bàn Cổ: "Ta cũng không biết Cửu Thiên Huyền Nữ mà ngươi nói là ai, bất quá mị hoặc này của ta thiên sinh đã có, ngươi muốn nghe ta xướng một khúc ca không?"

Bàn Cổ trong lòng có bóng ma, đương nhiên lắc đầu liên tục: "Không cần."

Bạch y nữ tử cũng không để ý đến hắn, từ từ chậm rãi giơ cánh tay lên, một đôi tay từ trong áo vươn ra, quả nhiên trắng nõn như ngọc, đầu ngón tay tựa xuân thông, ngón tay nhẹ nhàng phất qua trong nước, tư thái dịu dàng vô cùng, giống như hoa lan nở rộ, cất tiếng mị hoặc: "Nếu khách quý ngại ca hát không đủ, ta đây chỉ có thể miễn cưỡng bêu xấu, vừa hát vừa múa vậy?"

Bàn Cổ thầm nghĩ không tốt, lôi kéo Vũ Ca như muốn hướng lên trên bỏ chạy, trong chốc lát liền chạy đi mấy chục thước, bạch y nữ tử cũng không ngăn trở, tư thế của nàng uyển chuyển vô cùng, vòng eo ở trong nước nhẹ nhàng lay động, bỗng nhiên "ân" một tiếng, âm điệu mang theo u oán vô hạn: "Người ta nhảy đến khổ cực, ngươi chỉ cần liếc xem một cái thôi."

Một câu này chẳng những mềm mại uyển chuyển, còn mang theo hàm xúc làm nũng không thể kháng cự. Bàn Cổ vốn đã vọt đi lên trên bạch y nữ tử mấy chục thước, nhưng vẫn không thể kháng cự được một câu này, chỉ cảm thấy dù đã một lòng muốn đi, nhưng trong nhất thời vẫn không thể ngăn được một cái ý niệm xẹt qua trong đầu: "Ta chỉ liếc mắt một cái, chỉ nhìn một cái, tuyệt không nhìn nhiều, nhìn qua một lần ta lập tức quay đầu bước đi, từ nay về sau không tiến nhập Thiên Hà nữa.

Ý niệm này vừa nảy ra trong đầu liền ngăn không được, thần thức hắn vốn cường đại vô cùng, ý niệm này vừa dâng lên trong đầu, hắn đã hoàn toàn không bỏ sót mà cảm ứng toàn bộ vũ đạo của bạch y nữ tử, vừa nhìn lại, nhất thời toàn thân buông lỏng, màu vàng hào quang đang hướng lên chậm rãi tiêu ẩn, thần lực cường đại của Bàn Cổ cũng chầm chậm rút lại, trong phút chốc đã bị vũ đạo của bạch y nữ tử mê hoặc

Năm đó Thiên Lộc từng nói qua, Tam Giới có Tam Vũ, nhân gian lấy Hồ tộc "Hồ Bộ Vũ" vi tôn, Ma giới có "Thiên Ma Diệu Vũ", tiên giới có "Nghê Thường Vũ Y Vũ", ba người, đại biểu song tu mị hoặc chi đạo cảnh giới cao nhất, phàm là sinh linh đều không thể thoát khỏi mị hoặc này. Lúc này, bạch y nữ tử dáng người mảnh mai, tay áo bay múa, trên mặt tuy mang một tấm lụa mỏng, nhưng trong cặp mắt kia vẫn hàm chứa mị hoặc khôn cùng, giống như có thể tùy thời rơi nước mắt vậy, mỗi động tác tưởng chừng rất nhỏ, đều bao hàm nguyên lý mị hoặc tinh hoa nhất trong thiên địa, phối hợp với thân hình thiên sinh mị hoặc của nàng, chỉ dùng một giây thôi liền hoàn toàn bắt Bàn Cổ làm tù binh.

Vũ đạo này của bạch y nữ tử chuyên vì Bàn Cổ mà nhảy, Vũ Ca tiểu thư bàng quan một bên, thân lại nữ tính, cũng không chịu ảnh hưởng. Mắt thấy hai mắt sư phó bắt đầu mê mang, trong lòng khẩn trương, duỗi tay phải ra bắt lấy Bàn Cổ: "Sư phó, ngươi..."

Thanh âm lúc này dừng lại, tay áo bạch y nữ tử vung lên, trong tay áo bay ra một tia quang mang nhàn nhạt, chuẩn xác chiếu lên trán Vũ Ca tiểu thư, Vũ Ca tiểu thư toàn thân khựng một chút, sau đó mềm oặt ngã xuống.

Biểu hiện lúc này của Bàn Cổ không khác lắm với vị tiếp dẫn sứ kia, cổ họng liên tục phát ra thanh âm "ôi ôi". Thần tình tràn ngập dục vọng, hắn vốn ở phía trên bạch y nữ tử, bây giờ đã từ từ lui thân hình lại, chậm rãi rơi xuống dưới bạch y nữ tử không xa, ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn những bước nhảy của bạch y nữ tử, giống như chỉ có ngẩng đầu nhìn lên mới có thể biểu hiện loại tình cảm đầy sùng kính.

Lại nói, Bàn Cổ quả thật là bị oan, mị hoặc thuật của bạch y nữ tử tuy rằng cường đại nhưng dù sao cũng không phải là mị hoặc thuật thật sự của Cửu Thiên Huyền Nữ, cũng không có cường đại đến mức có thể giáp mắt mị hoặc được thần ma, chỉ tiếc thực lực Bàn Cổ chỉ còn lại một thành, nguyên khí mất hết, lúc này đang suy nhược tột cùng, bị âm điệu và vũ đạo này dẫn dụ, nhất thời khí huyết bốc lên, Bàn Cổ thần lực khó có thể vận chuyển, mới uất ức trở thành tù binh.

Dù vậy, trong tiềm thức hắn vẫn có sự cao ngạo của ma thân, mặc dù vô cùng ngưỡng mộ với bạch y nữ tử cũng đứng thằng, không giống vị tiếp dẫn sứ kia, ngay cả đầu gối cũng khụy.

Bạch y nữ tử có chút ngạc nhiên, chậm rãi dừng vũ đạo lại, hòa nhã cười nói: "Ngươi là ai? Vì sao có thể đi qua đáy sông Thiên Hà?"

Đã là nữ thần trong lòng đặt câu hỏi, Bàn Cổ tự nhiên sẽ đáp: "Ta là Bàn Cổ, thân là ma thần, tam giới nơi đâu ta chẳng thể đi."

Thân thể mềm mại của bạch y nữ tử hơi chấn động, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ không thể nào che dấu, tiện đà chuyển biến thành mừng như điên: "Ngươi là người đến từ ngoài tam giới? Vậy thực lực ngươi chẳng lẽ còn cao hơn tiên đế sao?"

Bàn Cổ "hừ" một tiếng: "Sinh linh tam giới trong mắt thần ma của chúng ta chỉ là con kiến, tiên đế nào có tư cách sánh với ta."

Ánh mắt bạch y nữ tử lại mừng như điên, nàng miễn cưỡng kiềm chế kích động trong lòng, lại hỏi: "Vậy ngươi qua đáy Thiên Hà này làm gì?"

Bàn Cổ hậm hực nói: "Con của ta bị tiện nhân kia nhốt tại đáy sông, còn phái ra một con Vương Bát trấn thủ, ta tới để cứu đứa con ta, không nghĩ tới Vương Bát kia thật lợi hại, ta cư nhiên đánh không lại."

Bạch y nữ tử hiển nhiên chấn động, nhịn không được "a" một tiếng: "Ta còn tự hỏi con Cự Ngao kia để làm gì, nguyên lai là trấn thủ phong ấn a, con của ngươi, cũng là một vị ma thần sao?"

Bàn Cổ có chút tự đắc, gật đầu nói: "Cảnh giới con ta so với ta còn cao hơn, hắc hắc."

Vẻ mặt bạch y nữ tử thay đổi trong nháy mắt, hiển nhiên cái này vượt quá tưởng tượng của nàng, nhịn không được nhướng mày trầm tư.

Một thoáng trầm tư này, làm cho việc khống chế tinh thần Bàn Cổ có chút lơi lỏng, ngay cả ánh mắt của Bàn Cổ cũng trong hơn rất nhiều, ngẩng đầu nhìn bạch y nữ tử, bỗng nhiên cảm thấy được có điểm không đúng, lắc đầu, ngạc nhiên nói: "Di…. Ta đang làm gì đây?"

Bạch y nữ tử hoảng sợ, nào dám lơi lỏng, tinh thần nhất thời chuyên chú hẳn lên, mi hoặc chi thuật toàn lực phát động, nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, âm điệu như mật ngọt: "Ngươi nghĩ lung tung cái gì vậy, còn không mau lại đây."

Bàn Cổ quả nhiên ngăn cản không được, nhất thời ánh mắt lại mê mang, toàn thân có chút nóng lên, nhìn thấy bạch y nữ tử đứng ở phía trên, chỉ cảm thấy một loại xúc động mãnh liệt muốn quỳ gối trước mặt nàng hảo hảo kể rõ tình cảm ngưỡng mộ của mình với nàng. Ngón tay bạch y nữ tử ngoắc lại, hắn nhất thời đạp hai nhân, phóng nhanh về phía trước mặt bạch y nữ tử.

Bạch y nữ tử cũng có chút khẩn trương, nàng tiềm phục ở đây một vạn năm, toàn gặp mấy loại tiểu ngư tiểu tôm đây là lần đầu tiên câu được một con đại ngư lớn vậy, quả thật là quá lớn rồi. Nàng nghĩ lại, chính mình cư nhiên nghênh ngang đi ra mị hoặc một vị ma thần, cư nhiên còn bất khả tư nghị thành công, hết thảy quả thực giống như nằm mơ. Nàng có chút run rẩy vươn tay qua, hai mắt cẩn thận chăm chú nhìn vặt mặt Bàn Cổ, cười nói: "Lại đây, nắm lấy tay ta, đem tất cả những gì của ngươi kính dâng cho ta."

Bàn Cổ thật ra rất phối hợp, giống như chó cắn xương, tham lam bắt lấy ngọc thủ không xương, đưa dán lên trên mặt, bạch y nữ tử không dám chậm trễ, công pháp toàn khai, bắt đầu hấp thu lực lượng nguyên thần của Bàn Cổ.

Cảnh giới thần lực của Bàn Cổ mặc dù không cao, nhưng cũng không phải không có gì, đồng dạng có thể bị hấp thụ. Chúng ta tạm không nói về cấp bậc của lực lượng mà chỉ nhìn đơn thuần về lưu lượng mà nói, thần lực lượng trong cơ thể Bàn Cổ kỳ thật còn không bằng Vạn Yêu Vương Tiểu Quan lúc toàn thịnh, thân phận của bạch y kỳ thật cũng vô cùng hiển hách, lúc này lại thất vọng: "Náo loạn nửa ngày cư nhiên là đồ dỏm a… Ta còn tưởng rằng thực của ta có thể tăng vọt ít nhất mười lần, không nghĩ tới… Ai, ngay cả gấp đôi cũng không đến.

Đây là lòng người không đáy, bạch y nữ tử tiềm phục đáy sông vạn năm, lực lượng hấp thu còn không bằng được lúc này, chỉ là lúc bắt đầu nàng ôm kỳ vọng rất cao nên vẫn thấy chưa đủ.

Nếu chưa đủ, vậy càng phải cố gắng hấp thu, không thể bỏ qua chút nào, trong lòng bạch y nữ tử nảy sinh ý nghĩ ác độc, một cỗ quang mang màu thổ hoàng không ngừng trào ra từ người Bàn Cổ, thông qua đôi tay bạch ngọc kia chảy vào cơ thể bạch y nữ tử.

Cảnh giới của bạch y nữ tử là đỉnh cấp của tam giới, thần lực này tiến vào trong cơ thể có tác dụng lưu lượng là chính chứ không phải là cảnh giới, đáng thương thần lực độc nhất vô nhị của Bàn Cổ cứ như vậy bị nàng hấp thu vào chuyển hóa thành lực lượng tiêu chuẩn cấp thấp, cái gì cấp bậc thần lực, cái gì ma thần cảnh giới, hết thảy đều hóa vô hình, đây mới chính là thứ chân chính làm thiên địa thất sắc a.

Vừa rồi hoàng y nữ tử thu phục tiếp dẫn sứ, toàn bộ quá trình không vượt quá ba phần chung, nhưng lần này lại mất chừng nửa canh giờ, quang mang thổ hoàng sắc trên người Bàn Cổ chậm rãi ảm đạm xuống, cho đến lúc quang mang hoàn toàn ảm đạm, bạch y nữ lại nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: "Di, nguyên thần đâu?"

Bàn Cổ thân là thần tộc, sáng thế quy tắc cho hắn thân thể bất tử bất diệt, tuy rằng lực lượng bị hấp thu sạch sẽ, lại là một mạng này vẫn giữ được, công pháp của bạch y nữ tử toàn bộ phóng ra, lại thủy chung không hấp thu được một chút thần chi nguyên thần nào, qua hồi lâu, bạch y nữ tử rốt cục buông tha cho, buông tay ra thở dài: "Chỉ sợ ma thần tộc tối tinh hoa gì gì đó ta vẫn không đoạt được."

Không có lực lượng, thần trí Bàn Cổ lại khôi phục, lúc này hắn suy yếu tựa phù du, miễn cưỡng mở mắt, dùng một loại ngữ điệu như tuyệt vọng thở dài, há miệng thở dốc, lẩm bẩm một câu gì đó, chỉ tiếc thanh âm quá nhỏ, bạch y nữ tử đứng gần trong gang tấc cũng không nghe rõ.

Bạch y nữ tử tò mò, đưa tai tới gần hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Bàn Cổ lại há miệng thở dốc, phát ra thanh âm đứt quãng: "Trách không được… Ngươi là thiên sinh mị hoặc, nguyên lai… Ngươi là… Tiện nhân kia…"

Thanh âm dừng ở đây, thân thể yếu ớt của Bàn Cổ không thể chống đỡ hắn thêm nữa, mấy vạn thước thủy ở trên áp chế xuống, làm thân thể hắn biến thành từng mảnh nhỏ.

"Lạch cạch", mất đi chủ nhân, Bàn Cổ phủ từ trên người hắn rơi ra, chìm xuống dưới nước, bạch y nữ tử nhanh tay lẹ mắt bắt lấy.

Nàng trong lòng vừa kinh ngạc vừa hoang mang, cứ lẩm nhẩm nửa câu nói của Bàn Cổ mấy lần vẫn không hiểu, nàng quay đầu lại nhìn thấy Vũ Ca tiểu thư còn nổi trong nước, một ít thổ hoàng sắc thần lực vẫn còn, bảo hộ nàng không bị thủy áp gây thương hại. Bạch y nữ tử thở dài, ngọc thủ vung lên, bắt được Vũ Ca tiểu thư, một đường hồi phủ.

Ở sau lưng nàng, một chút thổ hoàng sắc quang mang ở trong nước gợn nhẹ nhàng xao động, xa xa một ngư đầu thủy quái bơi đến, nhìn thấy hào quang, bất chấp tất cả một ngụm nuốt đi.

Ngư đầu quái nhất thời chấn động toàn thân, hai mắt như bóng đèn nhắm lại, qua mấy phút mới mở ra, hai mắt màu đỏ lại biến thành thổ hoàng sắc, nó lúc lắc đuôi, đầu, kiệt lực cúi đầu muốn nhìn thấy rõ thân hình của mình, nhưng kiểu gì cũng không được. Nó đứng tại chỗ run lên một hồi lâu, bỗng nhiên hé miệng ra, phát ra một tiếng phẫn uất đau xót đến cực điểm, sau đó hướng phía trên mà bơi nhanh đi.

Từ nay về sau, trong những năm tháng dài đăng đẵng, Bàn Cổ ma thần của chúng ta chỉ có thể hóa thân làm thủy quái đầu cá, trung thật chấp hành sứ mệnh của Sáng Thế Thần, trở cách sinh linh tam giới xuyên qua tới lui nơi này

"Chỉ là… Ta còn sống, một ngày nào đó, ta sẽ trở về." Bàn cổ đem hai hàng ngư nha ( răng cá ) đập vào nhau khanh khách, làm một con đại ngư đồng loại cũng nhìn nó: "Tiện nhân, thù này, ta nhất định sẽ báo! Ngươi chờ… Chờ… Cứ chờ ta mười vạn năm rồi nói…"

Lại nói Tiểu Khai lặn xuống bên ngoài cung điện, ẩn mình phía sau cự thạch cẩn thận nhìn xem, thần thức mở ra, tìm không thấy cơ quan gì ở ngoài cung điện, hắn đánh bạo đi qua, dán mình ở trên tường cung điện đi đuocwj chừng mười thước, thủy chung vẫn không tìm được đường vào, liền đi đến trước cánh cửa, đánh giá hai phiến cửa cung.

Cửa cung đóng chặt, phía trên không thấy có nơi tra chìa khóa, hiển nhiên là sử dụng trận pháp khống chế, Tiểu Khai lúc này mới cảm thấy chỗ tốt của Hùng Miêu, chỉ tiếc nước xa không cứu được lửa gần, còn phải tự mình nghĩ biện pháp.

Tiểu Khai lại đi đến bên tường, dọc theo bờ tường, mắt thấy đến bên cạnh cung điện rồi, liền lấy Định Thiên Côn ra, cắn răng một cái, cũng không quản nhiều như vậy, tìm đến một góc tường, một gậy đánh mạnh vào.

Định Thiên Côn độ cứng đứng đầu ngũ giới, nhất thời đem bức tường phá thành một cái lỗ thủng, Tiểu Khai nín thở ngưng khí, thần thức khuếch tán ra, tận lực hướng bên trong thám thính, ngay cả nửa điểm động tĩnh cũng không có, hiển nhiên, một côn kia không bị phát hiện.

Một khi đã như vậy, vậy cứ đục a.

Tay Tiểu Khai lay động không ngừng, trong chớp mắt ở góc tường hiện ra một cái lỗ lớn đường kính chừng nửa thước, hắn ở Bá Cách gia tộc hắn chui chuồng chó ước chừng cả tháng trời, đã sớm kinh nghiệm phong phú, tự nhiên ngựa quen đường cũ chui vào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất