" Không được ". Tiểu Khai dù sao cũng đâu có mặt mũi cũng không để ý đấu lại một lần: " Cô ta chính mình cũng không khả năng làm chủ hôn nhân đại sự, mà phải cha mẹ làm chủ ."
Lời này thật ra nói không sai, hết thẩy con nhà giàu hôn nhân phân nửa đều là liên kết thương nghiệp gia đình, chính mình quả thật không có quyền tự do lựa chọn.
"Ách....". Trữ Nguyện đã bị hắn đánh vào điểm phiền muộn: " Vậy ngươi nói làm sao bây giờ ?" .
Trữ Nguyện đối với chính mình thật ra đầy đủ tự tin nhưng vấn đề tại câu hỏi, hắn chính là muốn đánh cược mà không phải thực sự thích Điền Điền, nếu bởi lời đánh cược mà biến giả thành thật, thực sự phải cùng tiểu nha đầu kết hôn hắn vạn lần không đáp ứng. Tiểu Khai đúng là nhắm chuẩn điểm này, mới dám đối với Trữ Nguyện nói ra lời như thế.
Trữ Nguyện đắn đo một lúc, rốt cục cắn răng: " Tốt lắm, lần này tính hòa ".
" Ta không phản đối ". Tiểu Khai vẻ mặt vô lại bỏ qua: " Dù sao cô ta cũng không nghĩ theo ta lên giường, cuối cùng sôi hỏng bỏng không ."
Trữ Nguyện quyết định chủ ý, lập tức bỏ tay ôm Điền Điền ra, bước sang bên cạnh nói: " Ngại quá, Điền tiểu thư, mạo phạm ".
Điền tiểu thư còn chìm đắm trong tình yêu lãng mạn ngọt ngào chợt Trữ Nguyện thay đổi lập tức ngạc nhiên: " Ngươi đây là cái gì ý tứ ?".
" Điền tiểu thư, xem ra chúng ta là không có duyên phận" Trữ nguyện nhất quyết buông ván bài này, nói chuyện thái độ hoàn toàn thay đổi tuy lịch sự hành lễ, nhưng là tạo khoảng cách, lập tức đi ra.
Điền Điền một chút ngạc nhiên liền đi ra, sắc mặt nhất thời hơi trắng bệch: " Ngươi... ngươi không muốn cùng ta ngắm sao à ?".
" Không đi ". Trữ Nguyện kèm theo xin lỗi: " Xem ra chúng ta là không có duyên phận, hay là về sau nói lại a."
Điền Điền sắc mặt càng trắng: " Ý của ngươi là ..... ngươi không cần ta ? Nhưng mà ngươi vừa rồi còn nói muốn theo ta ....."
Trữ nguyện không nói, thần sắc tuy tiếc nuối xin lỗi, lại có vẻ thực kiên quyết.
Điền Điền ngơ ngác nhìn hắn, đến bây giờ đầu óc còn có vẻ choáng váng, cái này đã xong ? Không phải là nói giỡn sao ?
Điền Điền nhìn Trữ Nguyện, lại nhìn Tiểu Khai, thân hình yếu ớt chăm chú nhìn mọi người có chút bất lực, run sợ lúc lâu, bỗng nhiên chỉ về Tiểu Khai rồi nhìn Trữ Nguyện nói: " Có phải là bởi vì hắn ?"
Trữ Nguyện trong lòng cười trên nỗi đau của người khác gật đầu kịch liệt nói: " Đúng vậy " .
Điền Điền nước mắt nhất thời tuôn ra, lập tức lộ bản tính, chân vừa động, hướng về Tiểu Khai nhảy tới, thuận tay cầm cốc gỗ bên cạnh bàn đánh bạc đựng xúc sắc ném lại vừa khóc vừa nói: " Ngươi bại hoại, ngươi vì cái gì phải như vậy hại ta ? Ta đánh chết ngươi ! " .
Tiểu Khai thật ra không nghĩ tới cô gái bạo lực đến trình độ này, mắt hắn nhìn lại đối diện với một vật màu đỏ chính là chiếc cốc đã được giơ cao quá đầu, đối với đầu Tiểu Khai gào thét mà đến !.
" Không được đánh a !" Điền Lập Văn kêu lên thảm thiết một tiếng, rốt cuộc bắt đầu hối hận mình vì sao đem cháu gái bạo lực này vào đây.
Trải qua qua bao khó khăn lúc sau hắn rốt cũng cục gặp tai họa.
Thời khắc mấu chốt Tiểu Khai phản ứng rất nhanh, nhanh chóng giơ cánh tay lên cản lại chỉ nghe " bang " một tiếng, cốc gỗ màu hồng nhất thời bắn cao lên, Tiểu Khai thét thảm một tiếng, dưới chân lảo đảo, lui mấy bước, cuối cùng ngã xuống.
" Hoa Lạp" nghiêng về một phía vừa lúc chạm vào xe đẩy của một vị nữ chiêu đãi phía sau, chuối tiêu, máy lửa, xì ga... các loại các dạng cùng các loại màu sắc chất lỏng nhất thời nhằm mặt Tiều Khai đổ xuống, dính đầy người Tiểu Khai.
" Xong rồi .... xong rồi ...." Điền Lập Văn ngồi bệt xuống, rốt cuộc một từ cũng nói không ra.
Điền Điền ném xong chiếc cốc cũng có chút sững sờ.
Tiểu Khai loạng choạng đứng lên, cánh tay đau ê ẩm, trên mũi vệt máu vẫn còn không có đọng lại, hắn lấy một vài điếu xì gà quấn trên đầu xuông, rũ hốn hợp chất lỏng vết bẩn làm ướt đẫm thân thể, làm bảy tám thứ trên người rơi xuống nền nhà sau đó ngẩng đầu nhìn Điền Điền đang ngẩn người, xiết chặt nắm tay !.
Tiểu Khai tuy tính khí tốt, nhưng hắn cũng có tỳ khí, trước tiên bị người ta đánh một quyền, sau đó lại bị người ta ném xúc sắc, nếu không phải Trữ Nguyện hắn còn có thể hung hăng đá một cước, có thể nói hôm nay xem như đứa con gái này khi dễ thảm, hắn nhìn hình dáng mình chật vật không chịu nỗi, quyết định phát tiết.
" Xoát !". Tiểu Khai trên mặt trùng trùng tức giận, thuận thế nhổ ra một ngụm nước bọt màu đỏ xuống đất hung hăng nói: " Là chính ngươi bức ta !"
.
" Phốc "một vật nho nhỏ màu xanh thuận thế theo hắn bay ra ngoài, xẹt qua một đạo đường cong tuyệt đẹp, rơi xuống thoáng qua hắn và Điền Điền hiện ra trước mặt mọi người.
" Ti..." Điền Lập Văn hít một ngụm lương khí thất thanh nói: " Thiếu gia "
" Thiếu gia ? Hừ, hừ kêu lão gia cũng không được ! ". Tiểu Khai hung hăng đi tới, giơ bàn tay lên cao, làm nổi bật lên máu tươi trên mặt, trông bề ngoài dữ tợn: " Hôm nay ta nhất định phải báo thù !"
Vừa mới dứt lời, chợt nghe " phác thông " một tiếng, Điền Điền tự nhiên quỳ xuống.
" Ngươi... ngươi làm gì ?" Tiểu Khai lập tức không đánh nỗi nữa: " Nghĩ đến ngươi cầu xin ta tha thứ, tha cho ngươi ... "
" Điền Điền sai rồi ". Điền Điền nước mắt hai dòng cùng chảy ra, vừa mới như vậy không giống một cô gái, bỗng nhiên biến thành ôn thuận như mèo con: " Điền Điền không biết thiếu gia đến đây, hết thảy là hiểu lầm, Điền Điền cầu thiếu gia trách tội, vô luận thiếu gia yêu cầu cái gì, Điền Điền không dám chút từ chối ."
Điền Lập Văn nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm rằng: " Cuối cùng nó còn biết nặng nhẹ, xem ra còn có thể cứu ".
Tiểu Khai có chút sững sờ, nhịn không được cẩn thận dò xét cô gái trước mặt một phen: " Ngươi tinh thần không vấn đề a ?"
Điền Điền nước mắt càng chảy ra, khóc ròng nói: " Con cầu thiếu gia tha tội, Điền Điền thực sự sai rồi ".
Mọi người tại sòng bạc này, mỗi người đều là nhân vật kiến thức rộng rãi, bọn họ ánh mắt tất cả đều nhìn vật nho nhỏ xanh biếc, đó là một khối ngọc bội xem ra bình thường vô kỳ, tràn đầy vết bẩn, phảng phất đã lâu không có lau chùi, vô luận người nào dù nhìn theo góc độ, ngọc bội này không là cái gì, nhưng tất cả mọi người đều là người thông minh, bọn họ đều nhìn ra, Điền Lập Văn và Điền Điền cảm xúc biến hóa thật lớn tất cả là bởi ngọc bội này mà ra.
Nhưng là mọi người nhìn lại dù là kiến thức rộng rãi cũng không nghĩ ra ngọc bội này rốt cuộc có cái gì huyền cơ.
" Chẳng lẻ.... chẳng lẻ ngọc bội này đại biểu cho chủ nhân thần bí Tiêu Kiêm Quật ?" Rất nhiều người đầu óc xuất ra ý niệm như vậy.
Tiểu Khai rốt cuộc không phải lòng dạ độc ác, vốn mình bị thương thật không nhẹ, nhưng là nhìn hình dáng Điền Điền như vậy, bàn tay vô luận như thế nào cũng đánh không nổi nữa thở dài nói: "Quên đi quên đi, cho dù ngươi không đúng, đứng lên đứng lên "
Điền Điền cũng không đứng lên, thấp giọng nói: " Vừa rồi Điền Điền không biết là thiếu gia giá lâm, hiện tại một khi đã biết, tự nhiên mệnh này tùy thiếu gia, ngài có yêu cầu Điền Điền nguyện ý đáp ứng ".
" Ách...." Tiểu Khai lại có điềm kinh ngạc: " Ngươi có ý tứ gì ? ".
" Ý tôi là ....." Điền Điền ngẩn đầu dịu dàng liếc mắt nhìn Tiểu Khai: " Thiếu gia không phải muốn lên giường cùng Điền Điền sao ? Không biết là bây giờ, hay là buổi tối, mời nói rõ ràng, Điền Điền nhất định hầu hạ thiếu gia ".
Tiểu Khai ngây ngẩn cả người.
Trữ Nguyện cũng ngây ngẩn cả người .
Điền Điền lại nói: " Điền Điền không dám vọng tưởng có thể chân chính lọt vào mắt xanh của thiếu gia, cũng không dám vọng tưởng có thể bầu bạn thiếu gia, Điền Điền chỉ có thể hy vọng thiếu gia về sau có thể nhớ rõ từng có như vậy với một cô gái, vậy cũng liền đủ rồi ".
" Ngươi .... Ngươi...." Tiểu Khai lắp bắp nói: " Ta trước tiên là nói về mình, khối ngọc bội cũng không phải là của ta, đây là người khác tặng ta ".
" Cũng giống nhau ". Điền Điền sửng sốt một chút, liền kiên định nói: " Thiếu gia một khi đã đem tín vật đưa cho ngài, ngài trong mắt ta cùng thiếu gia là giống nhau ".
Ngày đó Diêu Viễn đem ngọc bội đưa cho Tiểu Khai, Tiểu Khai tưởng đây là đồ vật bình thường, đến lúc này bỗng nhiên phát hiện nguyên lai Diêu Viễn đưa cho mình lại là một món bảo bối, hắn đi lại nhặt ngọc bội lên nhịn không được nhìn Trữ Nguyện: " Này như thế nào tính ?"
" Này đương nhiên không tính ".
" Vì cái gì?"
" Ngươi không tính tán gái ".
" Nhưng là cô ta nguyện ý theo ta lên giường a"
" Rõ ràng là nguyên nhân đặc thù a". Trữ Nguyện mặt trướng đỏ nói.
" Hắc hắc ". Tiểu Khai cười nói: " Ta cũng lại chiếm tiện nghi của ngươi, vậy trận thứ ba định thắng thua ".
Trữ Nguyện gật đầu, thở dài một hơi.
Hôm nay đánh cuộc hắn còn tưởng rằng mình tất thắng, ai biết Tiều Khai liên tục náo loạn hai lần, lại có thể hòa hai trận, trận thứ hai mình thắng lại hóa thành bại, hôm nay đã là cơ hội cuối cùng để được Tiêu Vận, vô luận như thế nào hắn cũng không cho phép thất bại nữa.
Kế sách vạn toàn lúc này đây nhất định trước tiên phải đem quy tắc giảng rõ ràng.
" Uy, chúng ta đến xác minh một chút quy tắc " Trữ Nguyện nói: " Chúng ta nói lại chỉ cần mục tiêu đồng ý lên giường có thể, nếu hắn trước tiên một mặt đáp ứng chúng ta, mặt khác không được nói bất kì điều gì khác " ta không cho phép " nếu nói vậy làm như thế nào ? "
" Không phải là ra tay trước chiếm lợi thế sao chứ ? " Tiểu Khai cười nói: " Ta tùy tiện ".
" Còn có, không được bắt buộc, không được lợi dụng thân phận, cũng không được lợi dụng pháp thuật khi cạnh tranh với nhau, sau đó lấy lên giường làm làm đổ chú." Trữ Nguyện tiếp tục bổ sung.
" Được thật là tốt " Tiểu Khai cảm giác chiếm được thượng phong toàn diện, ha ha cười to: " Ngươi không phải là muốn công bằng cạnh tranh sao chứ? Ta đây liền với ngươi công bằng cạnh tranh!"
" Còn có một điểm ". Trữ Nguyện nói: " Chúng ta một ván này nhất định phải phân thắng bại, nếu tất cả không thành công, vậy xem ai càng gần khoảng cách thành công nhất ".
Trữ Nguyện tỉ mỉ tự hỏi một lần, như thế nào lại đề xuất một chi tiết cuối, tỷ như: "" Không được sử dụng mê hồn thuật thôi miên mục tiêu " A, hoặc là" Không được cố ý dùng pháp thuật phá hỏng hành động của ta ", A loại điều khoản, xác nhận không có lỗ hổng, lúc này mới gật đầu: mục tiêu cuối cùng chúng ta là Địa Hạ Lôi Đài"
Tiểu Khai đi theo tiểu thư phục vụ của Tiêu Kim Quật tắm rửa một cái, thay đổi quần áo, rồi đi theo Trữ Nguyện hướng theo mục đích đi tới.
Địa Hạ Lôi Đài thực là địa phương huyết tinh, nghe nói Địa Hạ Lôi Đài mỗi ngày phải chết không ít người, mà nhóm đấu sĩ lên lôi đài cơ hội sống ra khỏi lôi đài cực kì bé nhỏ, Tiểu Khai trước kia xem qua không ít tiểu thuyết về phương diện này, trong lòng thủy chung có chút bài xích, cảm thấy đem cuộc sống và cái chết của con người để thưởng thức thật biến thái. Cũng không cho rằng trong này có cái gì đáng giá để tán mỹ nhân, theo sau Trữ Nguyện vượt qua rất nhiều khúc cong cuối cùng cũng tới đại sảnh Địa Hạ Lôi Đài.
Tiêu Kim Quật Địa Hạ Lôi Đài không có bình thường như Địa Hạ Lôi Đài tả trong sách, người ở bên trong cũng không tính là nhiều lắm, đại sảnh rộng lớn, nói là đại sảnh không bằng nói là quảng trường, tứ phía đều là một tầng một tầng chỗ ngồi, trung gian đi xuống một một mảnh đất lớn có rào sắt bao quanh, diện tích ước chừng bằng sân bóng rổ lớn, xem ra có hương vị xem bóng, hiện tại trong rào sắt cũng không phải là hai đấu sĩ mà là một người cùng một lão hổ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Lão hổ kia phảng phất như bị đồ ăn kích thích, có vẻ như vô cùng điên cuồng, không ngừng phát ra tiếng hổ gầm kinh thiên động địa, cho dù cả quảng trường rộng lớn như vậy cũng có vẻ như kinh tâm động phác, cả thân hình nhanh như thiểm điện không ngừng bắt giữ đấu sĩ lôi đài, đuôi cọp đảo qua, tiếng hổ gầm, lợi trảo xẹt qua sưu sưu rung động, mồm như chậu máu mở rộng, răng nanh trắng nhìn thấy ghê người, Tiểu Khai ánh mắt trợn ngược như rơi xuống, liền nhịn không được trên đài nhìn đấu sĩ mồ hôi lạnh toát ra.
Trữ Nguyện không bị ảnh hưởng, ánh mắt nhìn trên khán đài, tìm tòi, tìm phân nửa vòng, bỗng nhiên dừng ở một cô gái mặc áo hồng, không rời.
Cô gái kia mặc một váy dài màu phấn hồng, tóc đen dài ôn nhu thả xuống dưới, trên người không túi sách không có nhẫn, tay chân đều không có đồ trang sức gì cả, khuôn mặt trắng như tuyết không có son phấn, xem ra có vẻ chất phác lại nhẹ nhàng khoan khoái, đeo một đôi dép sandal trong suốt, phảng phất trông cô gái đúng là " như một bức tượng điêu khắc tự nhiên " điển hình miêu tả, liếc mắt nhìn lại, thật sự đẹp nói không nên lời .
Cô gái hiện tại hai tay nâng cằm, đang có chút xuất thần nhìn biểu diễn trên lôi đài phía dưới, ánh mắt của nàng yên lặng mà bình thản, trong này tuy tràn ngập hơi thở tinh huyết đối với cô gái tựa hồ không có chút ảnh hưởng.
Trữ Nguyện ánh mắt có điểm phức tạp, cô gái này hắn trước kia tiếp xúc qua, ấn tượng cũng rất khắc sâu, dựa theo ước định hắn không nên tìm cô gái làm mục tiêu, nhưng ở một phương diện khác hôm nay hắn đánh cược ngay từ đầu hắn rất tin tưởng thắng lợi, chính mình tìm một cô gái không thể nghi ngờ là dễ làm.
Càng huống chi hắn biết cô gái áo hồng này, cô ta tuyệt đối là giữ mình, mà cô ta thân thế hiển hách cùng với năng lực trác tuyệt không dễ dàng bị động hấp dẫn, bằng vào Nghiêm Tiểu Khai mới nhập môn tán gái, trình độ cũng bình thường, tuyệt đối với cô gái này muốn làm điều đó là không tưởng.
Lựa chọn cô gái này hắn ít nhất có thể tám phần thắng.
Nhưng hắn trời sinh ngạo khí cùng tôn nghiêm, làm hắn rất khó làm ra việc bất minh này.
Trữ Nguyện nắm tay lặng lẽ rất nhanh, trong đầu hiện lên Tiêu Vận kia làm khuôn mặt hắn mê mẩn, rốt cục cắt chặt răng: " Tiểu Khai ta tìm được mục tiêu ".
" Nga, được ". Tiểu Khai lòng không yên gật gật đầu, mắt vẫn nhìn xuống lôi đài, lão hổ thành công làm đấu sĩ ngã về bên trái, một ngoạm cắn về yếu hầu đấu sĩ bắt đầu " khách sát khách sát ", thớ thịt lộ ra, rất nhiều người nhìn cảnh tượng máu me đều hét lên.
" Mục tiêu của chúng ta là cô ta, ngươi xem xem ", Trữ Nguyện chỉ cho Tiểu Khai xem: " Cô gái váy hồng kia "
" Được đấy ". Tiểu Khai nói: " Ngươi quyết định hay lắm, ta không phải không tin ngươi "
Trữ Nguyện có chút phát hỏa, tâm có chút buồn nói: " Nếu không .... ngươi lên trước ?"
Dựa theo quy tắc ước định hai người, đến trước khẳng định có ưu thế, Trữ Nguyện này làm người có vài phân ngạnh khí, vừa mới lặng lẽ chiếm tiện nghi, hiện tại cũng không chiếm tiện nghi lần thứ hai.
Tiểu Khai lắc đầu: " Lần này quyết định thắng cục, ai lên trước đều không công bằng, chúng ta cùng lên đi ".
" Tốt lắm, chúng ta cùng tiến lên!"
Cô gái váy hồng nhìn cảnh lão hổ ăn thịt người nhịn không được nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm: " Tiểu thư nơi này có thể ngồi không ?"
Cô gái bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Trữ Nguyện, Tiểu Khai trốn ở phía sau Trữ Nguyện, vội vàng cuối xuống cô ta vẫn chưa thấy rõ bộ dáng Tiểu Khai.
Cô gái áo hồng nao nao, hiển nhiên đối với trữ Nguyện cũng có ấn tượng, Trữ Nguyện lại một bộ: " Ta tới bây giờ chưa gặp cô ". Thần thái ánh mắt nhìn kết cục trên lôi đài trên mặt thần sắc không vui không buồn, lại mang theo điểm suy tư, thở dài nói: " Chỉ vì mua vui cho số ít người, người hổ cùng chuồng, thân thể tan nát, người này xem ra tựa như hổ chết tại mồm hổ, thật cũng chết trong tay đồng loại, thế đạo tàn khốc, thế nhưng là liên quan đến ta a! ".
Một phen lời này, mang theo sắc thái trách trời thương người, Trữ Nguyện cũng tại đánh cược, căn cứ bản thân giải thích, để cô gái có thể đối với lời nói của hắn sinh cộng hưởng, sự thật chứng minh hắn thành công.
Cô gái áo hồng trong mắt ẩn hiện nhiều sắc thái, nhịn không được liếc mắt nhìn Trữ Nguyện ôn nhu nói: " Không nghĩ tới trữ thiếu gia ôm ấp tình cảm trách trời thương dân, Thính Nguyệt sinh thời chán ghét máu me, lại mỗi lần vào Tiêu Kim Quật lại đến địa điểm này, cảm thấy rất khó hiểu, nhịn không nhớ lại một phen." ."
Trữ Nguyện thần thái có chút ngạc nhiên: " Tiểu thư nhận ra ta ".
Cô gái áo hồng nhìn hình dáng kinh ngạc của hắn, thản nhiên cười: " Trữ thiếu là người nhanh quên a, Thính Nguyệt còn nhớ rõ ràng, Trung Hành Địa Sản cùng nhà ta từng hợp tác, phong thái Trữ thiếu một năm trước từng gặp qua, chính là sự tích Trữ thiếu, Thính Nguyệt cũng nhiều lần nghe tam đệ nói qua có thể nói bạn tri âm thời gian dài ".
Trữ Nguyện biểu tình có chút xấu hổ, trong đầu chợt léo lộ ra một bộ giật mình: " Xem ra thật sự là Trữ Nguyện đường đột giai nhân, nghe Thính tiểu thư tư dung tuyệt thế, Trữ Nguyện lại không có nhớ đến, thật sự là có tội lớn ".
Thính Nguyệt lắc đầu tỏ vẻ cũng không để ý, tiếp theo đổi đề tài nói: " Thính Nguyệt tới đây, là vì cảm hoài nhân sinh, thuận tiện vì người chết ở chỗ này cầu nguyện một phen, hy vọng con cháu họ sau này có khởi đầu tốt, chẳng biết Trữ Thiếu đến nơi này lại là tâm tính cái gì ? ". Cô ta nói tới đây tay cầm một quyển sách lên, đó là một quyển Thánh Kinh, xem ra vị Thính Nguyệt tiểu thư thật là tấm lòng thiện lương đúng là cô gái tốt.
Trữ Nguyện mỉm cười: " Thính Nguyệt tiểu thư không cần nghĩ ta cao thượng, ta cũng không phải là đến để cầu nguyện, ta mang bằng hữu đến mở rộng tầm mắt ". Hắn vừa nói, vừa đưa tay ra phía sau kéo Tiểu Khai.
Tiểu Khai biểu hiện rất kì quái, giấu mặt ở phía sau lưng không đi ra, Trữ Nguyện dùng lực một chút, hắc một tiếng đem Tiểu Khai kéo ra: " Thính tiểu thư, giới thiệu với cô, bằng hữu của ta, Nghiêm Tiểu Khai ".
Tiểu Khai thần thái tương đối cổ quái, cũng giống như xấu hổ, đối với cô gái áo hồng nhếch miệng cười: " Xin chào, xin ra mắt ".
Cô gái áo hồng mắt nhìn mặt Tiểu Khai, một chút, liền bỗng nhiên có chút trắng bệch, sợ rùng mình, dưới chân lặng lẽ lùi từng bước, khiếp sợ nói: " Xin.... xin chào ".
Nói xong hai chữ, cô gái lập tức ngậm miệng lại, phảng phất nếu ngậm miệng muộn sẽ giống như gặp tai họa.
Tiểu Khai nhịn không được cười khổ, trên thế giới sự tình thật là âm soa dương thác trùng hợp cực kỳ, hắn vạn vạn không thể tưởng đươc, tại thời điểm đánh cược cuối cùng mình lại gặp một người quen cũ.
Hơn một tháng trước, Tiểu Khai vì tiến vào nhà Trì Tiểu Trúc hóa giải âm mưu ba yêu quái, từng cùng Tiểu Quan giả mạo một " điện não thần toán ". Ngày đó vì cấp bách Tiểu Quan từng tùy tay cưỡng ép một chiếc xe màu hồng, dùng chiếc xe đem không ít máy thiết bị máy tính, phối hợp thành công với Tiểu Khai thành " thầy tướng máy tính " cuối cùng cũng tiến vào Trì Gia, phá hỏng âm mưu ba yêu quái.
Mà ngày đó chủ nhân chiếc xe màu hồng, chính là cô gái áo hồng xinh đẹp, đứng trước mặt Thính Nguyệt tiểu thư !.