Vô Tự Thiên Thư

Chương 9: Ngũ hành khám tham (hạ)

"…Được rồi." Tiểu Trúc sờ khuôn mặt mình, cảm thấy có chút ít phát sốt.

Tâm tình của Tiểu Khai giờ phút này giống như một tráng sĩ chuẩn bị ra sa trường, đi nhanh lên đài, sau đó thấy người chủ trì tiêu sái đi tới đầy vẻ hữu lễ: " Tiên sinh, xin đợi chút, Tư Mã tiên sinh còn chưa nói hết."

" Nga..được." Vì thế, cái đầu đầy bụi của Tiểu Khai cúi xuống, khiến cho cả đại sảnh một trận cười to.

" Xong rồi, xem như hôm nay mất mặt từ đầu đến cuối." Tiểu Khai nhìn Tiểu Trúc, Tiểu Trúc nhìn Tiểu Khai, mặc dù họ cách nhau tới hơn mười thước, nhưng lại như vô hình tìm được cảm giác đang nương tựa vào nhau, cùng khẽ thở dài.

Biểu diễn của Tư Mã Thính Tuyết có thể nói là hoàn mỹ, hắn lên đó, thì đã có rất nhiều người trên mặt đã lộ ra vẻ mặt thất bại, tiếp đó, người chủ trì đi tới hỏi Tiểu Khai: " Tiên sinh họ gì?"

" Họ Nghiêm." Tiểu Khai nói.

" Được rồi, xin mời Nghiêm tiên sinh của bộ quản lý công ty Thiên Dật lên triển lãm bản kế hoạch của các vị." Người chủ trì lập tức tuyên bố.

" Nga, không phải đâu." Tiểu Khai cầm lấy microphone nói: " Tôi không phải quản lý, quản lý của chúng tôi đang nằm bệnh viện, tôi là nhân viên thôi."

" Nga, vậy chắc Nghiêm tiên sinh cũng là nhân viên nòng cốt a." Người chủ trì rất có tố chất: " Mời ngài sang bên này."

" Cũng không đúng." Tiểu Khai ngại ngùng cười cười: " Tôi mới đi làm có ba tháng thôi."

" Oanh!" Cả đại sảnh cười vang lên ha hả.

" Chuyện này…vậy Nghiêm tiên sinh đúng là tuổi trẻ tài cao, mới đi làm ba tháng mà đã nổi bật như vậy." Người chủ trì có chút xấu hổ, vừa nhìn thấy Tiểu Khai tựa hồ còn muốn biện bác, lập tức đưa thanh âm rống lên thật lớn: " Được, Nghiêm tiên sinh, ngài bắt đầu đi !"

" Được rồi." Tiểu Khai cúi đầu nhìn bàn tay trống trơn, rồi lại nhìn bên dưới có vô số con mắt, bỗng nhiên cảm thấy không biết nói gì.

" Kế hoạch thư của anh đâu?" Ông nội của tiểu mỹ nữ lên tiếng hỏi.

" Tôi..tôi không có kế hoạch thư."

" Vậy cậu định nói bằng miệng phải không?" Tính tình của ông nội tiểu mỹ nữ thật ra cũng được: " Cậu nói đi, chúng tôi nghe đây."

" Tôi..tôi chưa nghĩ ra." Tiểu Khai gãi gãi đầu: " Cho tôi chút thời gian..nếu không..hay để cho bọn họ lên trước?"

" Trữ tổng, có muốn đuổi hắn ra không? Tôi xem hắn giống như đang tới đảo loạn." Vệ sĩ bên cạnh lão nhân đã đi tới, thấp giọng nói: " Loại nhân vật nguy hiểm này, đối với tính mạng của ngài sẽ có uy hiếp."

Lão nhân, đúng là Trữ tổng, khẽ lắc đầu, cười nói: " Không cần đâu." Sau đó nói với Tiểu Khai: " Tốt lắm, cậu cứ nói đại khái đi, bố cục cơ bản của mảnh đất này ra sao."

Tiểu Khai nắm nắm tay, khẩn trương đến đầu đầy mồ hôi, chợt nghe Tiểu Quan đang nói chuyện trong lòng mình: " Khai ca, đợi lát nữa ta nói một câu, ngươi nói một câu, cứ nói theo ta, không có gì đâu."

Tiểu Khai đúng là có bệnh đi xem thầy thuốc loạn xạ, liền đáp ứng ngay.

Vì vậy Tiểu Khai bắt đầu nói.

" Nơi này, tu kiến khách sạn." Tiểu Khai chỉ vào khối đất trống trên màn hình bắt đầu nói.

" Vì sao phải xây khách sạn ở chỗ này?" Người chủ trì bắt đầu hòa nhịp với Tiểu Khai hỏi: " Có nguyên nhân gì sao?"

" Vì nơi này là nơi hội tụ của kim mộc hai khí, được địa chi linh khí, sinh ý sẽ rất tốt, hiệu quả tụ tập tiền tài vô cùng tốt." Trong đầu Tiểu Khai căn bản không nghĩ ra cái gì, dựa theo từng câu của Tiểu Quan lặp lại y hệt.

Người chủ trì kỳ lạ quay đầu nhìn Trữ tổng rồi lại nhìn xuống dưới, vẻ mặt cổ quái: " Nghiêm tiên sinh, ngài đang nói là Phong Thủy học, Kiến Trúc học hay Thiết Kế học?"

Lời này vừa hỏi ra đã làm cả đại sảnh cười đến vang rần, bọn họ cho tới hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sự tình ngộ nghĩnh như vậy, đối với những người suốt ngày luôn sống trong căng thẳng mà nói, trường hợp hôm nay thật sự là làm họ thư giãn công tác mệt nhọc, là một con đường rất tốt để phát tiết áp lực cuộc sống a !

Nhưng Tiểu Khai hoàn toàn không chút phản ứng: " Đây là Ngũ Hành Ám Tham Cổ Pháp, làm sao lại là cái thứ phong thủy học tạp nham gì đó chứ."

Người chủ trì nhìn Tiểu Khai hồi lâu, xác định hắn cũng không phải nói giỡn, lại hỏi: " Vậy…thứ này có ý nghĩa không? Ngài thấy có thể tin không?"

" Đương nhiên có thể tin!" Tiểu Khai bây giờ hoàn toàn là hóa thân của Tiểu Quan, lời nói tràn đầy lực khí hùng hồn: " Ngũ Hành Khám Tham này là phương pháp từ xưa tới nay là chuyển vận tụ khí thuật cao cấp nhất, tất cả các đời đế vương người nào không nhờ vào phương pháp này nhờ vào ngũ hành địa mạch để tích tụ vương khí, cuối cùng nhất thống thiên hạ?"

" Vậy…được rồi." Người chủ trì ra vẻ vô tội quay đầu hỏi ý của ông chủ, nhưng ngược lại Trữ tổng lại có nhiều hứng thú khi nhìn thấy Tiểu Khai biểu diễn, vì vậy người chủ trì chỉ đành tạm thời xếp lối suy nghĩ khoa học qua một bên, bỏ qua lương tâm ở bên cạnh giúp đỡ Tiểu Khai: " Tốt lắm, ngài cứ nói tiếp."

" Nơi này, nên làm bể bơi."

" Vì sao lại thế?"

" Bởi vì nơi này hỏa khí quá nặng, phải dùng thủy để áp chế, nếu không sẽ thường xuyên có lửa cháy."

" Ngài tiếp tục, ngài tiếp tục."

" Oa ! Nơi này địa hình khá hiểm yếu, tuyệt đối không thể xây dựng công viên a!"

" Nhưng mà…Nghiêm tiên sinh, nơi này có núi có nước, đúng là địa phương rất tốt để xây công viên a."

" Nói bậy! Ngươi quả thật là nói hưu nói vượn muốn lấy mạng người!" Tiểu Khai nổi giận: " Ngươi phải biết rằng, nước ở nơi này rõ ràng là thanh long nằm nghỉ, núi rõ ràng là bạch hổ ngồi chầu, hai bên tương tranh tất có một bị thương, địa khí nơi này xung đột vô cùng lợi hại, nếu ngươi làm một cái gì trên đó, chỉ cần một cơn lốc từ trên cao thổi xuống, ta trăm phần trăm cam đoan ngươi mỗi ngày gặp chuyện không may, đây là không hề nghi vấn đó!"

" Ngươi…ngươi..đây là lời nguyền rủa trắng trợn !" Người chủ trì một hơi tức giận: " Nghiêm tiên sinh, ngài thật là quá đáng!"

" Nguyền rủa? Nguyền rủa mẹ ngươi!" Tiểu Khai mắng chửi tứ tung: " Ta nói cho ngươi, ta đây là vì người trong thiên hạ, vì biết bao dân chúng ! Nguyền rủa, đó là lý lẽ của phương Tây, ta lập lại một lần, đây không phải là cái gì phong thủy thuật linh tinh, đây chính là Ngũ Hành Khám Tham chính tông tổ pháp ! Là địa mạch cải tạo thuật cao cấp nhất !"

" Ta..ta.." Người chủ trì mặt đỏ lên, thở dốc cả nửa ngày, bỗng nhiên cầm lấy microphone: " Ngươi muốn nói gì cứ nói, lão tử mặc kệ ngươi." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

" Ân, ta tiếp tục nói." Tiểu Khai căn bản không hề bị ảnh hưởng: " Mời mọi người xem, nơi này thích hợp để xây nhà hàng, mà nơi này xây thành một hội quán thể dục tu thân cũng được, triền núi bên kia, có thể làm sân golf, mà đây là công viên thì xây chỗ này mới thích hợp.."

Nếu vừa rồi cả phòng còn đang cười, ngược lại lúc này họ lại không cười nữa, bởi vì thật sự cười đến phát mệt, gương mặt họ đỏ bừng, cười đến chảy cả nước mắt, Tiểu Trúc trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Khai đang ở trên đài huơ chân múa tay, thầm nghĩ nam nhân này thật sự là quái dị đến nói không nên lời, cùng người ngày thường mình gặp thật sự không giống chút nào, mặc dù những lời hắn nói mình cảm thấy hoang đường lung tung gì đó, nhưng với loại khí thế này, còn có lòng tự tin trên người hắn tỏa ra, cư nhiên lại có loại lực hút cường đại dị thường đặc biệt, làm cho Tiểu Trúc của chúng ta nhìn thấy, đột nhiên trong lòng thoáng chút rung động.

" Nam nhân này…thật sự là kỳ quái a.." Tiểu Trúc lặng lẽ cảm thán.

Tiểu Khai nói chừng hai mươi phút, sau khi buông microphone, mới phát giác thân thể mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, điều hòa trong đại sảnh cũng đang mở, vốn không có nóng chút nào, nhưng quần áo của hắn đã hoàn toàn dán sát vào người hắn.

Trữ tổng vẫn đợi cho hắn nói xong hoàn toàn, mới mỉm cười gật gật đầu: " Tốt lắm, Nghiêm tiên sinh, mời cậu đi xuống trước, kế hoạch của cậu chúng tôi đã ghi chép lại, ba ngày sau chúng tôi sẽ công bố kết quả của lần đấu thầu này."

Tiểu Khai đi nhanh xuống đài, tới bên người Tiểu Trúc, lúc ở trên đài hắn bị vây trong một cảm giác hưng phấn, lúc đó còn chưa thấy gì, nhưng đến bây giờ nhất thời cảm thấy da mặt nóng như lửa đốt, xấu hổ tới cực điểm, đưa mắt nhìn Tiểu Trúc, nàng cũng có vẻ như thế, nhưng dù sao cô gái này vẫn tốt hơn, im lặng giống như một đóa sen nước, mặc dù trong tình hình như thế này, vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, Tiểu Khai đã không kìm chế được ngồi ngay vào sau lưng nàng.

Nhưng hắn vừa đứng vào sau lưng Tiểu Trúc, chợt nghe " hoa lạp" một tiếng, chiếc ghế dựa của Tiểu Trúc đột ngột gãy đoạn, thân hình mềm mại nhỏ nhắn của nàng nhất thời mất đi thăng bằng, vừa lúc ngã xuống ngay trong lòng hắn.

Một cái ôm này cảm giác vô cùng tuyệt vời, hai tay Tiểu Khai ôm gọn Tiểu Trúc vào trong lòng, hai tay đặt lên bụng nàng, từng trận nhiệt khí tỏa ra, làm cho hắn nhất thời hít sâu một hơi, trái tim thiếu chút nữa vọt ra ngoài.

Đây không phải là một cô gái tầm thường a ! Đây là nữ thần trong tâm trí của ta a ! Tiểu Khai vui vẻ kêu lên trong lòng, rồi nhìn thấy bờ mông đầy đặn mượt mà của nàng ngồi ngay vào trên người mình, sau đó một cỗ khí nóng xông lên ót, chỉ mới một giây, thân thể hắn đã có phản ứng, địa phương quan trọng trong thân thể đã phản ứng lên, và bởi vì thân thể cả hai đang quấn sát vào nhau, phản ứng này hiển nhiên đã ảnh hưởng tới Tiểu Trúc, Tiểu Khai cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng mình đột nhiên run nhè nhẹ một chút, sau đó nhanh chóng trấn định trở lại.

Phản ứng của Tiểu Khai cũng không chậm, lập tức dìu Tiểu Trúc đứng lên, buông hai tay, thấp giọng nói với nàng: " Thật xin lỗi."

Tiểu Trúc đứng vững lại, hung hăng quay đầu liếc hắn một cái, thấp giọng nói: " Anh là bại hoại!" Rồi lúc này mới xoay người bước sang ghế trên ngồi xuống. Tiểu Khai bị một cái trừng mắt và một câu oán trách của nàng, cảm thấy thiếu chút nữa là hồn phi phách tán, chỉ thấy như bị chết cả nửa hồn, đại khái là chỉ cái liếc mắt đó mà cảm giác được có trăm ngàn kiều mỵ, muôn vàn tình ý, mặc dù ra vẻ trách cứ, nhưng nhu tình trong mắt, vô luận thế nào cũng không thể che giấu.

" Trời ạ, chẳng lẽ nàng thật sự coi trọng ta sao?" Tiểu Khai dùng tay đỡ lấy ngực, thở ra hai hơi, lúc này mới bình phục lại, ngồi vào bên người Tiểu Trúc.

" Hắc hắc, Khai ca, Ngũ Hành Thuật của ta cũng được đó chứ?" Tiểu Quan bắt đầu ở trong lòng của Tiểu Khai khoe khoang công lao.

Trong lòng Tiểu Khai tràn đầy vui mừng, nói: " Cũng được, cũng được, thật cũng được a, khi nào lại cho ta hôn nàng một cái nữa đây?"

Tiểu Quan bắt đầu giáo huấn đại ca của mình: " Khai ca, loại tư tưởng này của ngươi đúng là có vấn đề a, ngươi thích Tiểu Trúc tỷ tỷ, thì dũng cảm theo đuổi nàng đi, còn muốn chiếm tiện nghi của nàng làm gì? Đây không phải là thái độ đúng đắn của một nam nhân có trách nhiệm a."

" Kháo, từ bao giờ ngươi lại có cái kiểu nói như thế đây?" Tiểu Khai kỳ quái: " Ta nhớ rõ nhiều năm trước ngươi là nhân vật như thế nào a."

" Điều này rất đơn giản." Tiểu Quan nói: " Bây giờ có thể tự do hoạt động, ta không muốn lãng phí thời gian để ngủ, mỗi ngày ngươi ngủ thì ta đi ra ngoài chơi, bằng vào một thiên tài nhi đồng như ta, chỉ nhìn vài ngày thôi thì cái gì cũng hiểu biết hết rồi."

Tiểu Khai không nói gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất