Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Chương 33: Trò chơi sinh tử (2)

- Đoàng!! Đoàng!! - Hai phát súng vang lên. Bên bờ sông, nàng tay nắm chặt súng. Nhìn hai bóng nam nhân gục xuống.

Đá đá vào tên cầm đầu, nàng nói:

- Nghe này! Tôi biết hai người có mưu tính. Tạm thời sẽ không giết các người! Nếu tôi không hành động sớm thì chẳng phải đám người của Sophie sẽ đến sao?

- Cô... - Tên cầm đầu ôm cái chân bị dính đạn, ánh mắt như muốn giết người nhìn nàng.

Nàng chẳng để ý, lấy máy tín hiệu đang nhấp nháy đỏ sau lưng hắn.

- Tôi sẽ lấy cái này! Còn một cái nữa thì để cho các người! Dưới thác có nhà dân, họ sẽ chăm sóc các người chu đáo! Chớ có giết họ nếu muốn sống!

Để hai tên kia xuống nước, mặc họ bị nước trôi dạt đi xa. Nàng thở dài, dựa vào tảng đá bên cạnh. Nàng đã đi trong rừng hơn 7 tiếng đồng hồ, hai chân như rã rời. Nếu không phải ở thác nước thuận tiện như vậy để ra tay, sớm chừng nàng mới là người bị trôi dạt đi đâu mới đúng.

Cũng may nàng tiện tay lấy được một ít thức ăn cùng máy tính trong túi đồ của chúng. Cầm máy tính lên, nàng bắt đầu thực hiện xâm nhập mọi liên lạc quanh đây.

Lục Quân đang chăm chú vào màn hình máy tính, bỗng một bảng lệnh màu đỏ nhảy ra. Hắn giật mình, ấn tai nghe nói:

- Lãnh Phong! Chúng ta bị xâm nhập!

- Để yên đó! Cậu lấy cái khác đi! - Lãnh Phong ngồi trong xe đang ổn định tự lái, ánh mắt đăm đăm nhìn màn hình trong xe.

- Liên kết âm thanh! - Hắn ấn tai nghe.

- Hm... Xem nào... - Ngay lập tức, giọng nàng vang lên.

- Nếu đi qua sông này sẽ vượt qua khỏi tầm kiểm soát của cô ta, dẫn đường trở về thành phố A. Liệu có được?

Khóe miệng hắn vẽ lên một đường cong hoàn mỹ, khuôn mặt cũng dần dãn ra. Nàng không sao! Nàng vẫn ổn! Hắn thực lo mà! Nếu như nàng có sao, hắn phải biết làm thế nào?

- Tốt rồi... - Hắn nói nhẹ, dựa cả người vào ghế.

Ở bên hai chiếc xe kia, bốn người như nghe được tiếng nói của hắn. Khẽ mỉm cười lắc đầu.

- Đoàng!! - Tiếng súng vang lên.

- Chết tiệt! - Nàng chửi rủa. Đây là lần đầu tiên nàng như vậy. Thật là... không có quen a.



Nàng núp sau tảng đá lớn, động tác nắp súng rất thành thạo. Đôi tay nhỏ nhắn sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

Từ trong lùm cây đi ra, đoán không sai.. người của Sophie.

- Đoàng!! Đoàng!! - Từng hồi súng xối xả về chỗ nàng đang núp.

- Aiz! - Nàng kéo cao đôi bốt. Hai tay cầm khẩu súng rip bóp cò liên hồi.

- Bạch Tiểu Vy! Cô nghĩ một cô gái nhỏ bé có thể chạy thoát khỏi đây ư?

- Tôi vừa chạy thoát đó thôi! - Nàng cười lạnh, chĩa súng về phía Selly.

- Xem này! Con chó của tiểu thư Sophie đã ở đây! Thật vinh dự!

Từng lời nói ra. Sắc mặt của Selly từ hồng hào đến tím ngắt lại. Cắn răng cô hét lớn:

- Loại nó đi!

Súng chưa kịp giơ lên, từng tên ngay tức bị hạ gục. Súng của nàng xả đạn không ngừng, hàng chục vỏ đạn lách cách rơi xuống.

- Cô... - Sắc mặt Sally trắng bệch. Chỉ với tốc độ nhanh như thế đã chết hết. Cô ta là thần sao?

- Không! Cô phải sống! - Sắc mặt Tiểu Vy lạnh băng, nàng xé áo sơ mi của một tên, quấn chặt hai tay cô ta lại.

- Tránh ra! Mày sẽ phải trả giá! - Selly vùng vẫy. Cánh tay hất lên, móng tay dài sắc sượt qua cổ nàng.

- Cô biết mình đang làm gì không?

Bộ dạng của nàng bây giờ nguy hiểm chẳng khác gì Lãnh Phong. Ánh mắt như ngàn băng lãnh, muốn thấu tâm can Selly. Trong vài phút, Selly thấy ót mình truyền đến một cơn đau nhức rồi biến mất, cô ngất xỉu.

Tiểu Vy hạ tay xuống, nhìn cô gái dưới đất khẽ cười lạnh:

- Để cô lải nhải, thật đau tai!

Lãnh Phong xuống xe, đám người của hắn đã đứng ở đó. Vừa thấy hắn mở cửa, lịch sự cúi đầu:


- Phong ca!

- Xem này! Tiểu Vy của cậu đấy! - Lục Quân giơ máy tính ra trước mặt hắn, chỉ vào đốm đỏ đang một mình di chuyển với tốc độ rất chậm, còn bên kia thì một đám đốm đỏ đè lên nhau nằm bất động.

Hắn nhíu mày, chỉnh sửa lại câu nói của Lục Quân:

- Hai tên đi theo đốm nhỏ kia! Chúng ta sẽ lần theo dấu vết này!

- Này! Sao cậu biết trong đám đó có Tiểu Vy! - Khải Bình nghiêm túc nhìn hắn.

- Rất đơn giản! Tiểu Vy không tầm thường! Sẽ không cớ gì mang theo máy thu đi một mình. Sẽ phải trà trộn vào đám đông để tránh bị phát hiện.

Hắn vừa nói, hai tay xách một chiếc túi đi vào rừng. Bốn người còn lại nhìn nhau một hồi, quyết định chuẩn bị đầy đủ rồi đi theo sau hắn.

- Vy Vy.. Coi như đây là một bài luyện tập cho em đi! - Hắn cười, sải bước đi tiếp.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Selly mở mắt, đập ngay vào mắt là họng súng đen ngòm.

- Á!

- Tỉnh rồi? - Tiểu Vy ngồi dựa vào ghế, ngón tay cầm sợi dây được nối đến với cò súng.

- Cô uống rượu? - Selly ngơ ngác nhìn nàng.

- Tôi uống rượu khó thấy lắm sao? - Nàng cười lạnh, đem bình rượu tu một hơi.

Cầm ly rượu mới rót trên tay, nàng uống một ngụm. Lắc lư cốc rượu một hồi, rồi ném vào góc tường. Tiếng đổ vỡ vang lên:

- Choang!!

- A.. - Bị một vài mảnh nhỏ xoẹt qua, nàng kinh hô.

- Đây là đâu?


- Trong hang! - Khuôn mặt nàng có chút ửng hồng, ánh mắt mơ màng nhìn ly rượu lắc lư trong tay.

- Cô biết Lãnh Phong là Phong ca chứ? - Selly lợi dụng nàng uống say, tùy cơ ứng biến.

- Biết!

- Cô biết tôi là tình nhân của Lãnh Phong chứ?

- Biết!

- Sao cô biết nhiều vậy?

- Tại vì tôi là Bạch Tiểu Vy! Có gì tôi không biết? - Nàng không nhìn cô, đôi tay cầm ly rượu khẽ lắc lư.

- Vậy được! Tôi có thai với Lãnh Phong!

- Tùy! - Trong tâm nàng dấy lên một cỗ đau nhức. Cô có thai với hắn, vậy là nàng chỉ là người vợ theo danh nghĩa nếu như cưới hắn. Chẳng phải sao? Selly có con của hắn, hắn rồi sẽ bỏ nàng. Đau như vậy nhưng nàng chỉ biết nói thế? Dù gì nàng đang say, ngày mai cũng sẽ quên thôi...

- Ngồi yên! - Tự bao giờ, Selly đã vớ được khẩu súng chĩa về phía nàng.

Cười mỉa nàng nói:

- Định làm gì?

- Tao sẽ giết chết mày!

- Đoàng!!!

- Choang!!! - Trong một hang động đằng sau thác nước. Một bóng nữ nhân gục xuống, nữ nhân còn lại cầm súng, khói thuốc lồng lặc cả hang động...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất