Đường Hi từ xa nhìn thấy Hải Từ đi đến, vội ngồi dậy, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ có phần ngạc nhiên hết sức.
- Anh Hải Từ? Anh về nước khi nào vậy?
- Mới thôi. Không ngờ một cô nhóc còn tắm chung với anh giờ đã lớn như vậy rồi! – Hắn xoa đầu cô cười.
Ở bên cạnh, Lục Quân khuôn mặt đen lại.
- Tắm chung? Hi à, tắm chung đấy.. – Nghe qua đã đủ nhận biết chủ nhân giọng nói đó đã nhẫn nhịn đến mức nào, từng câu chữ như thoát ra từ kẽ răng.
- A, là tuổi thơ của em! Bạch Hải Từ cũng là anh trai em đi, sao không thể tắm chung? – Đường Hi cố biện hộ.
- Đúng! Tôi đến đây có lời chúc phúc hai người, không muốn làm hỏng không khí ngày hôm nay đâu! – Hải Từ xua xua tay, trong đầu tràn ngập hình ảnh nữ nhân nhỏ mặc bộ sườn xám kia.
- Phải rồi! Anh có thấy bạn em ở đây không? – Đường Hi cố nhướn người, ánh mắt ở đằng sau hắn quét nhanh một lượt.
- Bạn em? Phải Du Tâm?
- Đúng! Du Tâm, em nói cô ấy để em đưa về. Nhưng cô ấy lại nói là có bạn trai đưa, thật tiếc! – Đường Hi chu môi, nhất thời không để ý bộ mặt âm lãnh của Hải Từ.
Bạn trai? Bạn trai! Cô dám có bạn trai?! Đời nào hắn sẽ để cho cô toại nguyện?!
Bàn tay vô thức nắm lại, giọng hắn có chút cứng ngắc:
- Phải rồi! Cô ấy.. E hèm.. Bao tuổi vậy?
- Hửm? Du Tâm? Cô ấy có 21 tuổi thôi! – Đường Hi phẩy tay.
21 tuổi?! Hắn 30 tuổi, nàng 21 tuổi. Không sao, cùng lắm chênh lệch nhau 9 năm, đối với hắn không sao, không sao!
Lục Quân ở một bên nhìn thái độ của Hải Từ khẽ than thở. Đều là đàn ông cả, tất nhiên nhận biết rằng hắn để ý vị tiểu thư kia. Mà không phải bình thường, là yêu từ cái nhìn đầu tiên đó nha!
- Phải rồi! Tiểu An đâu? Anh ở nước ngoài có nghe Tiểu An vẫn ổn, giờ mới có thể tìm gặp.
- Đúng rồi! Tiểu An vẫn chưa gặp hai bác! – Đường Hi giật mình nhớ lại.
Lúc Tiểu An quay lại, thời gian đó khá nghiêm trọng, nhất thời quên mất hai bác có biết hay không.
- Đừng lo! Họ đã gặp Tiểu An ở đây, họ có vẻ rất vui vẻ. Hiện tại bà thậm chí còn chưa ngừng khóc. – Hải Từ phẩy phẩy bộ áo ướt đẫm nước mắt của mình, nụ cười có chút cứng ngắc.
- Gặp lại con gái mà mình cứ ngỡ đã chết, ai chẳng như vậy. – Khẽ huých tay hắn, cô cười đắc ý.
- Này, em đắc ý cái gì?
- Nè, em biết anh vẫn tức chuyện về cô Du Tâm đó có bạn trai nha! – Cái này cô cũng không chắc có phải không, nhưng nó là lời từ miệng Du Tâm nói ra nha.
- Được rồi nhóc!
- Hừm! Mà anh chưa có gặp các em rể mình nha! – Đường Hi khoanh hai tay trước ngực cười.
- Lạc Lãnh Phong thì anh biết, nhưng tại sao là “các”?
- Hải Từ à, anh không nghe nhầm đâu!
Lục Quân bỏ đi áo khoác, khoác vai hắn cười, tay chỉ về phía Khải Bình cùng Lãnh Phong.
- Kia, người đàn ông mặc áo xám tro, là Khải Bình – chồng tương lai của Tiểu An. Kia, chắc anh biết mà! Có lẽ sau này Lãnh Phong sẽ cùng tiểu bảo bối của anh bước vào lễ đường! – Lục Quân cười hề hề.
Lãnh Phong ở một bên nhíu mày. Cái gì mà “có lẽ”? Hôm nay dù là ngày thành thân của Lục Quân, nhưng hắn không ngại cho vợ chồng bọn họ xuống mồ chung.
- Sao vậy? Cãi nhau chăng? – Hải Từ xoa xoa mái tóc phong tình, ánh mắt lộ đầy ý cười.
- Hải Từ, anh cũng không cần nói chung với tôi chứ! – Lãnh Phong nhấp một ngụm rượu vang.
- Aiz, Lãnh Phong ơi Lãnh Phong! Tôi cùng anh đi bar không biết bao lần rồi, lẽ nào anh lại không hiểu tôi?
Nụ cười ngay lập tức đông cứng trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh Phong. Bạch Hải Từ này, ở đây còn nói?
- Chà! Hai người quen biết nhau à? – Khải Bình cười.
- Aiz, Khải Bình! Cậu ở đây cũng không cần giả vờ nha! – Hải Từ ý cười ngày càng đậm.
Lại thêm, sống lưng Khải Bình lập tức cứng ngắc, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Hải Từ.
- Xem ra tôi với cậu có khác nhau là mấy đâu? – Lãnh Phong trả lại bằng nụ cười đắc ý.
Hai người này, diễn kịch thật tốt!
Hải Từ ở một bên liền khâm phục. Quả thật hắn cùng hai người đàn ông này, trước đó số lần đi cùng nhau không hề ít.
- Sao đây? Tiểu An cùng tiểu bảo bối của tôi đâu?
- Cái gì mà của anh? – Ngay lập tức, hai thanh âm trầm thấp khác nhau liền rống lên.
Mọi người trong sảnh liền tập trung ánh mắt đổ dồn về bọn họ. Ngay từ đầu, hội tụ giai nhân xuất thế đã ở đây cả, chủ yếu vẫn là bốn người đàn ông với khí thế cao ngạo như vương giả kia, ở giữa lại là cô dâu xinh đẹp.
Gì đây? Lẽ nào lại giữa ban ngày ban mặt đối đầu nhau, đòi cướp cô dâu? Vừa rồi nghe bọn họ rống to, thật đáng sợ nha!
Những người họ hàng xa không hiểu chuyện ngay lập tức dùng ý nghĩ lung tung lấp đầy trí óc mình.
- Này, họ có chung dòng máu với tôi, chung nhà với tôi, còn chung bồn tắm với tôi nữa! – Hải Từ nhấn mạnh.
- Câm miệng đi! – Lãnh Phong hai tay nắm chặt khẽ rít lên.
- Phải rồi! Năm 19 tuổi, tiểu bảo bối còn đòi tôi ngủ chung với đó nha! – Hải Từ lời nói đầy ngụ ý.
Mà hai người đàn ông ngồi trên ghế đều biết “tiểu bảo bối” là ai, tất nhiên là ý chỉ Tiểu Vy nàng. Khải Bình vẫn vô tư huýt sáo, còn Lãnh Phong mặt đầy hắc tuyến nói:
- Cái gì mà ngủ chung?
Hắn biết, Hải Từ này là muốn chọc giận hắn.
Trong đầu vừa nhìn thấy hình ảnh Hải Từ gặp nữ nhân mặc sườn xám. Ánh mắt sắc bén lướt qua cửa sổ, một thân ảnh mặc sườn xám lại tự nhiên mà xuất hiện, ung dung ngồi lên một chiếc xe Bugatti, môi mỏng lạnh bạc vẽ lên một đường cong hoàn mỹ.
- Du Tâm? Phải rồi, đó không phải Du Tâm sao? Bạn trai cô ấy kìa Đường Hi.
- Bạn trai? Mau tránh ra, em muốn xem! – Đường Hi lập tức kinh hô. Muốn mau mau xem nhanh một chút, nếu không người đàn ông này sẽ cắt đứt mất.
Mà Hải Từ đột nhiên ngẩn người. Hắn tất nhiên biết Lãnh Phong là cố ý, nhưng ánh mắt đảo qua thân ảnh xinh đẹp ngồi trên xe kia, còn đang cười nói với một nam nhân ngồi ở ghế lái, hô hấp lập tức cứng ngắc.
- Coi như tha cho cậu! Hiện tại tôi có việc, cần đi! Tạm biệt! – Hắn bỏ lại câu có như không. Xoay người bước đi.
Đáng chết! Cô như thế nào lại có bạn trai? Như thế là thật? Không, hắn tuyệt đối không cho phép! Du Tâm cô, phải là của hắn!
Lãnh Phong cười trào phúng, ánh mắt vẫn dõi nhìn ra bên ngoài. Chẳng bao lâu sau, có một chiếc xe Ferrari dùng tốc độ kinh người lướt qua. Ánh mắt mới thu hồi, nhưng ý cười vẫn còn hiện rõ.
- Này! Cậu không hỏi anh ta về việc hai người kia sao? – Khải Bình nãy giờ im lặng liền lên tiếng.
Lãnh Phong lần nữa đem nụ cười đóng băng. Chết tiệt! Hắn như thế nào lại quên không hỏi Hải Từ. Cậu ta là người duy nhất có thể liên lạc với nàng, hắn như thế nào lại quên?!
“Đoàng!! Đoàng!! Đoàng!!”
Ở trong khuôn viên rộng lớn, thỉnh thoảng xuất hiện ba bóng người đang núp trên tầng thượng, tiếng súng vang lên, cơ hồ không chịu dừng lại.
- Này! Chị có thể ngừng bắn được rồi! – Tiểu Vy khẽ nhăn mày. Nơi này dày đặc mùi thuốc súng, làm nàng khó chịu.
- Không thể! Nó bị kẹt, nếu hiện tại dịch đường di chuyển, rất dễ bị thương chính mình. – Tiểu An nói lớn, muốn áp đi tiếng súng.
- Để em đi! Không cần đâu A Thần! – Nàng câu cuối quay sang nói với A Thần bên cạnh định giúp Tiểu An.
- Em chắc?
- Đưa em đi!
Tiểu Vy cẩn thận cầm khẩu súng lớn, nhớ lại cách mình đã được dạy. Sau vài động tác, rốt cuộc cũng kéo được cò súng ra, đạn trong tay rơi xuống nền, phát ra âm thanh nhỏ.
Tiểu An khẽ nhíu mày ngạc nhiên. Cô tình huống này từ trước tới giờ không hề xảy ra, như thế nào tiểu bảo bối nhu thuận của nàng dùng súng chưa được bao lâu, động tác đã thành thạo như vậy?
- Em.. học cái đó ở đâu vậy? – A Thần mỉm cười.
- Bí mật! – Nàng đưa tay che miệng nhỏ, mỉm cười đáp lại hắn.
Thật ra lúc trước nàng có ở trong phòng, nhân lúc Lãnh Phong đi tắm, nổi hứng lấy khẩu súng từ túi hắn ra. Nghịch một hồi thật lâu, như thế nào lại nỡ bóp cò, làm “vài” đồ vật trong phòng từ trạng thái bình yên sang… đi vĩnh viễn. Cuối cùng lại bị hắn phát hiện ra, ở trên người cô cả ngày đêm trừng phạt. (Lòng dạ ta ngày càng đen tối =)))
Nàng phải năn nỉ, làm nũng biết bao nhiêu, muốn hắn dạy mình vài thứ. Ai ngờ không được dạy, ở trong phòng lại “ôn luyện” cái chuyện khác. Bắt buộc phải thực hiện tâm nguyện của hắn – quyến rũ hắn. Bị hắn ăn xong, ai ngờ không thèm chùi mép, lại đi ăn tiếp. Báo hại nàng người đau ê ẩm, mệt mỏi rã rời. Đến khi được hắn dạy đã là chuyện của một tuần sau.
Nàng nhớ lại khẽ rùng mình. Nếu như muốn hắn giúp mình, nàng tất nhiên sẽ phải chịu thiệt không ít về thân thể nha. Vậy từ lần sau, đi tìm người khác vậy?!
Thế nhưng nàng đâu biết rằng, chính vì ý nghĩ này của mình, sau này Lãnh Phong sẽ còn “phạt” nàng nhiều hơn, thậm chí còn đem nàng giam luôn bên mình, một tấc cũng không rời.
- Bí mật ư? Gì mà thần bí vậy? – Tiểu An xoa đầu nàng cười.
- Hiện tại còn chưa xong! Đi vào thôi! – A Thần đứng dậy, quan sát kĩ một hồi rồi mới gật đầu nói.
- Tiểu Vy, còn đứng đó làm gì? – Tiểu An theo A Thần bước vào, đứng ở cửa chợt gọi nàng.
- A! Được! Được! – Nàng giật mình, vội vã chạy vào.
Bước chân dừng lại ở cửa, Tiểu Vy lo lắng quay đầu lại nhìn một hồi. Nàng vừa nãy, có cảm giác đang có người nhìn mình. Không biết là từ đâu, nhưng nó.. rất đáng sợ!
- Vy, em lại đứng đó? – A Thần khẽ cau mày. Hắn đợi nàng thật lâu, nàng lại chưa có xuống. Liệu có chuyện gì sao?
- Vâng! – Tiểu Vy lại lần nữa giật mình. Không để ý việc hắn gọi mình là “Vy”, vội vàng kéo mũ đen, bước xuống cầu thang bộ.
“Soạt!”
Trong góc tối, một nam nhân bước ra. Khóe miệng cười giảo hoạt, nhưng ánh mắt lại chứa một sự ôn nhu dịu dàng nhìn theo bóng lưng nàng đi xuống.
- Vy Vy, anh thật nhớ em đến phát điên…
* * *
A Thần thân hình cao lớn tùy tiện đi đến một người đàn ông đang nằm trên mặt đất. Gã mặc đồ đen kín mít, máu tươi trào ra, miệng ho sặc sụa không ngừng.
- Xem ra, súng này cũng không tệ! – Hắn đá gã đàn ông nằm dưới đất vài cái, cuối cùng giơ khẩu súng trên tay lên nhận xét.
- Làm ơn.. – Gã đàn ông đau đớn, run rẩy cầu xin hắn.
- Hửm? Mày cũng nói được câu này sao? – A Thần như cũ cười lạnh.
Hắn cúi đầu, đưa tay thô bạo kéo đi khăn trùm đầu của hắn.
Hắn nhìn lướt qua khuôn mặt xa lạ đầy vết tích kia. Trong lòng khẽ thả nhẹ xuống. Không phải nhân vật gì quan trọng, xem ra đây là bọn hoạt động riêng lẻ.
- Tiếc! Tao từ trước tới nay, chưa bao giờ… – Hắn cố kéo dài âm thanh.
- …để người khác sống! – Tiểu An lên đạn, chĩa thẳng vào gã đàn ông dưới đất, lạnh lùng nhả ra bốn chữ.
“Đoàng!”
- Eh? – Tiểu Vy quay lại. Tại sao lúc Tiểu An nổ súng, lại có thêm một tiếng súng nữa?
Một luồng sáng chói ngay vào mắt. Theo bản năng, nàng đưa tay che lại, khẽ nheo mắt nhìn về phía ánh sáng đó.
- Hiện tại thì sao? – Tiểu An tháo bao da, ngẩng mặt nhìn A Thần.
- Tốt rồi! Lát nữa người của ta sẽ đến thu dọn, trước mắt hai người về nghỉ ngơi đi! – Hắn kéo túi da nói.
- Ừm! Em có việc rồi, hai người cứ về trước đi! – Nàng xua tay, cười rạng rỡ.
- Em chắc?
- Tất nhiên! Em sẽ về trước mà! Chị đừng lo!
Tiểu An khẽ cau mày, nhìn nàng một cách nghi ngờ. Tiểu bảo bối này, từ khi cô còn ở bên rất hay nói dối để chạy đi chơi, làm cô lo lắng không ngừng, kết quả y rằng nàng suýt bị xe tải đâm. Hiện tại cũng vậy, nếu như nàng gặp tai nạn, thử hỏi cô sẽ như thế nào?
- Chị! Chị đừng như vậy mà! – Tiểu Vy chống nạnh, có chút khẩn trương nói.
- Thôi được rồi! Nhớ gọi điện cho chị!
- Hì, biết mà! Tạm biệt hai người!
Đợi chiếc xe Ferrari rời đi, khẽ thở dài, nàng thật sự khẩn trương vậy sao?
- Tòa nhà đó… đối diện phải không?