Đối với hai người vẫn chỉ là học sinh cấp ba tầm vài ngày trước, tình cảnh vừa rồi thật sự khiến người ta ngạc nhiên run sợ.
Giang Khải gật đầu, “Đừng sợ, bọn họ chỉ đang cảnh cáo chúng ta, chỉ cần không làm trái với quy củ trong ngõ hẻm tối tăm này, bình thường đều sẽ an toàn, nếu không nơi này cũng không có nhiều người đến mua đồ như vậy.”
Mặc dù Trụ Tử không phản đối nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, có vẻ hơi vội vàng nóng này, “Chúng ta cũng đã vòng quanh nơi này mấy lần, ít nhất chúng ta cũng phải tìm người bán hỏi một chút.”
Giang Khải cau mày, suy nghĩ nói, “Không thể sốt ruột, chúng ta chỉ có thể cược một lần, dù là một chi tiết nào cũng không thể bỏ qua, chúng ta lại đi một vòng nữa.”
Đúng vào lúc này phía trước truyền đến vài tiếng rống nóng nảy, tiếng động càng ngày càng gần.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Lúc nhìn theo hướng giọng nói, một nam tử đang điên cuồng xông đến.
Hắn ta hoảng hốt chạy bừa, xô đầy người đi đường đang chắn đường, như phát điên lao về phía Giang Khải và Trụ Tử.
Nhưng sau khi hắn ta đụng vào Trụ Tử chẳng những không tiến lên, ngược lại còn bị đẩy lùi mấy bước.
Trong lúc hoảng hốt, nam nhân kia ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, khi hắn ta thấy Trụ Tử như một bức tường đứng sừng sững không động đậy lại sợ đến mức cả người khẽ run rẩy.
Đây không phải bức tường lấp kín mà là một người!
“Thật, thật xin lỗi…” Sau khi người kia hoảng hốt nói xin lỗi Trụ Tử, lướt qua bên cạnh Trụ Tử chạy trốn bán sống bán chết về phía lối vào.
Lúc hắn ta chạy ra ngoài, Giang Khải thấy sau lưng hắn ta như có mấy vết tay máu rõ ràng, chắc vừa để lại.
Ngay sau đó, bảy tám tên nam tử áo đen cầm gậy gộc trong tay lao ra.
Ở vị trí xương lông mày bên phải của nam tử dẫn đầu có một vết thương, lông mày phía bên phải khuyết thiếu, tay hắn ta cầm cây gậy sắt rỉ sét lao đến trước mặt Giang Khải, gầm thét với Giang Khải, “Cút…”
Còn chưa nói hết câu, hắn ta đã thấy “vách tường” đứng thẳng bên cạnh Giang Khải đột nhiên nhúc nhích.
Hắn ta liếc nhìn Trụ Tử bên cạnh, cứ thế nuốt xuống chữ “ra” đã đến bên miệng.
Lấy chiều cao một mét tám mấy của hắn ta cũng chỉ có thể ngước nhìn người kia, dưới ánh đèn mờ tối nhìn dáng người của người kia hai cái cũng mang đến cảm giác áp lực không gì sánh nổi!
Nam tử dẫn đầu nuốt một ngụm nước bọt, thoáng thu lại thái độ vừa rồi, nặng nề nói, “Nhường một chút.”
Tuy Giang Khải không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết rõ tốt nhất bọn họ đừng xen vào chuyện nơi này.
Hắn ra hiệu cho Trụ Tử, hai người nghiêng người nhường ra một con đường.
Sau khi đám người kia biến mất, Trụ Tử không nhịn được nhích người đến gần Giang Khải, khẽ nói, “Giang Khải, nếu không chúng ta trở về đi, ta, ta hơi sợ…”
Nhìn ánh mắt xin giúp đỡ của Trụ Tử, thật sự không có chút liên quan nào với dáng người cao lớn của hắn ta.
“Ngày mai chúng ta sẽ đăng nhập 【 Thiên Chức 】, tham gia thí luyện người mới, mỗi người chỉ có một cơ hội thí luyện miễn phí trong đời, chúng ta mua đồ xong sẽ đi.” Giang Khải an ủi.
Viên Trụ cau mày, do dự một lúc lâu đột nhiên kéo Giang Khải ra ngoài ngõ tối.
Lực lượng của tên này lớn đến kỳ lạ, hắn ta cảm thấy chỉ nhẹ nhàng kéo một phát nhưng Giang Khải không hề có chút năng lực phản kháng nào, ngoan ngoãn bị kéo đi như là xách gà con.
“Giang Khải, ta, ta cảm thấy… Chúng ta vẫn nên bán tờ giấy chứng nhận tư cách này đi…” Viên Trụ ngồi xổm trong góc, cúi đầu, giọng nói rất nhỏ.
Giang Khải hơi tức giận, giọng điệu không khỏi cất cao hơn chút, “Trụ Tử, không phải chúng ta đã nói cùng đi 【 Thiên Chức 】 sao, sao hiện tại ngươi lại giở quẻ!”
“Không phải ta muốn lật lọng! Người người đều biết 【 Thiên Chức 】 có thể thay đổi vận mệnh, nhưng tất cả mọi người cũng biết nó khó khăn đến mức nào! Ngươi biết tỉ lệ thông qua thí luyện người mới không.” Viên Trụ lẩm bẩm, “Với chúng ta, có lẽ còn chưa đến 1%!”
“Một tờ giấy chứng nhận tư cách có thể bán được 2 vạn 5 liên minh tệ, đủ cho gia đình chi tiêu hai năm!”
“Ngươi cũng biết ta ăn rất nhiều, lượng cơm một người bằng bốn năm người, mẹ ta chỉ nuôi sống ta đã rất khó khăn, ta muốn tranh thủ kiếm tiền!”
Trụ Tử ngồi xổm ở đó ngước mắt nhìn Giang Khải, còn nói, “Tình hình nhà ngươi còn không bằng ta, ca ngươi làm ba công việc, muội muội của ngươi học năm nhất, không phải ngươi nói ngươi và Lan ca muốn nuôi Anh Tử lên đại học sao, một số tiền lớn như vậy, ngươi còn cần tiền hơn ta!”
Từ khi cả nhà Giang Khải đi vào Giang Trung thành, hắn và Trụ Tử đã quen biết, hiểu rõ tình huống của hai gia đình, tình huống mà Trụ Tử nói không sai chút nào.
Lời nói của Trụ Tử như một chậu nước lạnh khiến Giang Khải lập tức quay về hiện thực.
【 Thiên Chức 】 cũng không phải một trò chơi giả thuyết hiện thực bình thường, đây là một trò chơi có thể thay đổi vận mệnh của người bình thường!